Lão Hắc suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung nói: "Có điều về phương diện giá cả Dạ Kiêu không thể ra giá cao, bọn họ rất nghèo."
"Không, ta không muốn bán cho bọn họ." Phương Hằng nhún vai và nói: "Dạ Kiêu, những phần tử khủng bố đó ta không muốn dây vào, ta muốn tìm một người mua khác."
"Vậy thì... còn giá cả thì sao?"
"Thông tin có liên quan tới việc thức tỉnh của Angitas, tinh thể năng lượng cấp cao, tài nguyên và vật liệu cấp cao, đá phát sáng, hoặc trực tiếp đưa điểm Chủ Thần cũng có thể xem xét, đợi chút ta sẽ đưa cho ngươi một danh sách sau."
"Được, ta giúp ngươi tìm hiểu, có một người nhờ ta hỏi ngươi một giao dịch." Lão Hắc xem xét sắc mặt của Phương Hằng, nói từng chữ một: "Bọn họ muốn dùng 100.000 điểm Chủ Thần chuộc lại Angitas."
Một trăm ngàn? !
Nhiều đến như vậy sao? !
Sắc mặt Phương Hằng hơi thay đổi, trong lòng có chút giật mình.
Một trăm ngàn điểm Chủ Thần đủ để trang bị cho một người chơi từ đầu đến chân trong trò chơi.
Sau một hồi kinh ngạc, Phương Hằng lập tức phản ứng trả lời: "Không, không bán."
Có người sẵn sàng bỏ ra 100.000 điểm để đổi lấy Angitas, điều đó có nghĩa là Angitas đối với họ có ý nghĩa hơn 100.000 điểm!
Angitas vẫn còn nhiều tiềm năng để có thể khai thác!
Lão Hắc nói: "Ta đoán được, cũng không có gì đáng kinh ngạc."
Phương Hằng liếm môi, thăm dò hỏi: "Người mua là ai? Là Dạ Kiêu sao? Tại sao bọn họ lại muốn có được Angitas?"
"Dạ Kiêu? Ha ha..."
"Có ý gì?"
Lão Hắc nhìn Phương Hằng: "Phương Hằng, ngươi và Dạ Kiêu đấu với nhau cũng đã được một khoảng thời gian rồi, ngươi thật sự cảm thấy Dạ Kiêu có bản lĩnh như vậy sao?"
Phương Hằng im lặng, nhìn Lão Hắc.
"Dạ Kiêu chẳng qua là một đám vô danh tiểu tốt bị thao túng, thực lực không đủ mạnh để có thể làm nhiều chuyện như vậy trước mắt Liên Bang."
Lão Hắc lắc đầu và giải thích: "Từ cuộc xâm lược ban đầu của khu tám khi vẫn còn ở chế độ người mới, đến cuộc xâm lược thế giới Zombie với tất cả sức mạnh của khu tám của thế giới, chỉ dựa vào Dạ Kiêu? Không, bọn họ không có khả năng này."
"Là ai?"
"Mười hai tài phiệt."
Trái tim Phương Hằng đập thình thịch.
Mười Hai tài phiệt vốn là mười hai công ty siêu lớn ở Bắc Liên Bang, bọn họ khống chế huyết mạch kinh tế của toàn bộ Liên Bang phương Bắc, có thể ảnh hưởng đến chính sách đối ngoại của Liên Bang phương Bắc.
Trong những năm qua, quyền lực của Mười hai tài phiệt đã thâm nhập rất nhiều vào toàn bộ Liên Bang, với các doanh nghiệp trên toàn thế giới.
Thấy Phương Hằng trầm tư, Lão Hắc cảm thấy mình nói đủ rồi: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, ta vẫn là câu nói đó, tốt nhất là vì mình mà làm việc, kiếm nhiều tiền mới có thể cứu mạng, đúng chứ?”
"Mọi thứ đều vì chính mình mà suy xét, làm sao đạt được càng nhiều lợi ích mới là tốt nhất, hợp tác với ngươi luôn rất vui vẻ, nếu tiếp tục, chúng ta nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Phương Hằng ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Lão Hắc: "Ngươi đang có ý định gì?"
"Khà khà, đương nhiên là vì lợi ích của ta, ta đã sớm nói qua, ai thắng ai thua ta mặc kệ." Lão Hắc nói rồi tiến lại gần vỗ vỗ vai Phương Hằng, ta chỉ biết đại khái kế hoạch sơ bộ của Mười hai tài phiệt thôi, đến khi nào ta nghĩ ra rồi, chúng ta cùng nhau hợp tác, có lợi nhất định không thể thiếu phần của ngươi."
"Ta còn có chuyện khác phải làm, lần sau sẽ liên hệ với ngươi."
Nói xong, Lão Hắc vẫy tay định rời đi.
“À phải rồi.”
Lão Hắc đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: "Muốn hoàn toàn đánh thức Angitas từ trong trạng thái ngủ say, nhất định phải trở lại thế giới Huyết tộc, nơi đó hẳn là có thể tìm được một ít thông tin hữu dụng."
"Hơn nữa, lần này ngươi đã từ chối lời mời hợp tác của Mười hai tài phiệt. Dựa vào những gì ta biết về bọn họ, bọn họ có thể sẽ bí mật tấn công ngươi."
"Tất nhiên, ở lại Hiệp hội nghiên cứu Vong linh là một sự lựa chọn không tồi."
"Dù sao, mọi việc đều phải cẩn thận, không có gì đảm bảo bọn họ sẽ không áp dụng biện pháp đặc biệt đối với ngươi." Lão Hắc duỗi eo, quay người bước đi, càng ngày càng xa: "À, tinh thạch không gian màu tím của ngươi là thứ tốt đấy, người muốn mua hẳn là không ít, hơn nữa còn là chuyện làm ăn lớn, đừng quên, ta sẽ tính phí trung gian..."
Nhìn theo bóng lưng Lão Hắc rời đi, Phương Hằng híp mắt.
Kế hoạch lớn của Mười hai tài phiệt, phải không?
Muốn xuống tay với ta chứ gì?
Được rồi, vậy thì ta sẽ trốn trong Hiệp hội nghiên cứu Vong linh và trò chơi không ra ngoài.
...
"Cả đêm không ngủ à?"
Sáng sớm hôm sau, Đàm Sóc gặp Lý Thiếu Cường ở cửa phòng Phương Hằng.
Viền mắt Lý Thiếu Cường đen thui, hai mắt đỏ ngầu, ngáp một cái, gật đầu với Đàm Sóc.
Đàm Sóc lại nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng Lý Thiếu Cường, hỏi: "Hắn ta chưa từng ra ngoài sao?"
“Ừm.”
Lý Thiếu Cường lại gật đầu.
Đêm qua, từ khi rời khỏi Phương Hằng, Lý Thiếu Cường bởi vì trằn trọc không ngủ được, liền trực tiếp chạy ra ngoài cửa phòng của Phương Hằng, cả một đêm đều canh gác ở đó.
Đàm Sóc gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Không giống như hắn ta, lần này Lý Thiếu Cường đã đặt cược toàn bộ vốn liếng mà hắn ta đã dày công phấn đấu trong những năm qua, hắn sắp thua, vốn liếng của hắn đều sắp không còn nữa rồi.
Buổi tối có thể ngủ ngon được chỉ có quỷ!
"Cạch"
Khóa cửa khẽ vặn, Phương Hằng đẩy cửa đi ra ngoài.
"Ngươi..." Phương Hằng vừa mới ngủ dậy, còn có chút mê mang, nhìn thấy Đàm Sóc ở ngoài cửa, vò đầu bứt tóc: "Các ngươi đều dậy sớm như vậy sao? Vừa hay, cùng tới giúp ta đẩy xe nào."