Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 93 - Chương 96: Trấn Hy Vọng Địa Linh Nhân Kiệt (2)

Chương 96: Trấn Hy Vọng địa linh nhân kiệt (2)

Nhưng trên thực tế, có rất nhiều người cũng không bằng lòng tiếp nhận nhiều quản thúc và điều tra bối cảnh thân phận của Liên Bang.

Gia nhập Liên Bang ý nghĩa mất đi một phần tự do rất lớn.

Lần này An Lâm Đống tiến vào trấn Hi Vọng là muốn biết rõ trận nổ ngày hôm qua là xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, đội ngũ một đoàn người chú ý tới lượng lớn đàn zombie vây quanh phụ cận bệnh viện cộng đồng.

“Đội trưởng An, không thể tiếp tục đến gần nữa, nơi đó zombie quá nhiều.”

An Lâm Đống gật đầu, hắn ra hiệu đội ngũ dừng lại, giơ kính viễn vọng lên quan sát.

Một người chơi trong cảnh giới chú ý tới cái gì, hắn nhìn chằm chằm đường phố phía xa, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, ngươi xem, đó là cái gì?”

“Đó, đó là zombie gì?”

“Là zombie cấp cao sao? Sao trông có vẻ kì quái như vậy?”

Không ít người chơi cũng chú ý tới thứ ở phía xa, bọn họ nhỏ giọng bàn luận, vươn tay chỉ về phía xa.

Một zombie thân cao ước chừng khoảng hai mét hai hai mét ba.

Trên người hắn dây leo màu xanh lá quấn quanh đang không ngừng chuyển động.

An Lâm Đống cau mày.

Nguy rồi, là zombie thể dị biến đặc biệt thông qua zombie dây leo tiến hóa ra!

Zombie dị hóa cấp bốn!

An Lâm Đống thuộc lòng tài liệu zombie dị hóa mà Liên Bang cung cấp, hắn rất nhanh đã đối chiếu ra zombie trước mắt và zombie dây leo trong cơ sở dữ liệu trí nhớ!

Nó trốn ra từ trong phòng thí nghiệm bí mật của công ty ‘Meteor’?

Nhưng mà vì sao nhanh như vậy?

Trên lý thuyết sinh vật zombie cấp cao như vậy ít nhất cũng phải một tháng sau mới có thể lộ diện trong trò chơi.

“Đội trưởng, hình như hắn đi qua phía chúng ta.”

“Làm sao bây giờ? Phương hướng mà hắn đi tới hình như là kho hàng của chúng ta.....”

Nắm tay của An Lâm Đống không khỏi nắm chặt.

Phần lớn zombie dị hóa cấp cao sẽ truy tìm nơi người chơi tụ tập tiến hành công kích.

Rất rõ ràng, điểm tài nguyên kho hàng trở thành mục tiêu công kích của zombie thể dị hoá.

“Đội hai trở về trước, báo cáo với chủ nhiệm Lưu, đội một theo ta qua đây, trước hết nghĩ cách dẫn dắt nó rời đi!”

.....

‘Nhắc nhở: đàn zombie của ngươi hoàn thành vận chuyển chậu hoa x10’.

‘Nhắc nhở: đàn zombie của ngươi hoàn thành thăm dò biệt thự, tổng cộng thu hoạch được bát sứ x9, dao nĩa x2, hoa quả đóng hộp x5, thịt bò đóng hộp x7, nước khoáng x8, redbull x3, đinh x12, ván gỗ x2, củi gỗ x21, xe đạp trẻ con x1, bơ không béo x1, kính viễn vọng đồ chơi, gói gia vị thì là x2.....’.

‘Nhắc nhở: đàn zombie của ngươi đánh chết zombie bình thường x512, lấy được điểm số cầu sinh 992, mảnh vỡ tinh thạch tiến hoá x77’.

Bốn giờ chiều.

Biệt thự đã xử lý xong, Phương Hằng kiểm kê một chút vật tư tìm được, không khỏi lắc đầu.

Trừ vật tư sinh tồn cần thiết ra, những cái khác đều là một vài rác rưởi giá trị không lớn.

Đương nhiên, ‘rác rưởi’ chỉ nhằm vào Phương Hằng mà nói, những ‘rác rưởi’ đem đến chỗ Liên Bang vẫn có thể đổi được không ít tiền.

Đặc biệt xe đạp trẻ con.

Nói như thế nào cũng là công cụ thay thế đi bộ, cho dù tốc độ cực hạn của nó rất chậm.

Vừa nãy Phương Hằng không dễ dàng gì điều khiển phân thân zombie chuyển zombie dây leo vào hậu viện biệt thự.

Lúc này hắn đang ngồi ở lầu hai biệt thự nghỉ ngơi.

Phương Hằng cảm thấy có chút đói bụng, hắn đốt lửa trại lên, thu dọn bếp nướng chuẩn bị thịt nướng.

“Ầm!”

Một tiếng nổ ngoài cửa sổ hấp dẫn Phương Hằng.

“Tình huống gì?”

Phương Hằng buông thịt nướng trên tay xuống, bước nhanh đến trước cửa sổ, lấy ra kính viễn vọng trẻ em quan sát phương hướng truyền đến tiếng nổ.

Trời ơi!

Là Alex!

Nó thức tỉnh rồi!

Phương Hằng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Alex ở góc rẽ của con đường cách đó không xa.

Sau khi Alex tỉnh lại khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách lớn mạnh, trên thân thể bao trùm một tầng áo giáp dây leo.

“Cũng may chạy trốn trước.”

“Ầm!”

Lại là một tiếng nổ.

Phương Hằng không khỏi giật mí mắt.

Vai trái của Alex bị tên lửa hung hăng đánh trúng, thân thể nó đã chịu xung kích, hung hăng đập vào trên vách tường phía sau.

“Rầm!”

Vách tường bị lưng cường tráng của Alex đập ra vết nứt như mạng nhện.

Vai trái của Alex bị tên lửa nổ ra một miệng vết thương rất lớn, trong miệng vết thương lộ ra từng cành cây màu nâu chi chít dày đặc.

Phương Hằng chuyển kính viễn vọng về một chỗ khác, hô to đm.

RPG-38!

Ống phóng tên lửa kháng vai!

Trâu bò!

Đây là đại lão Liên Bang sao?

Phương Hằng âm thầm líu lưỡi.

Trong giai đoạn hiện tại của trò chơi, cũng chỉ có Liên Bang có thể không tính giá thành lấy ra loại vũ khí cường độ cao vượt xa bản trước đó!

Ống phóng tên lửa chống vai RPG-38 rõ ràng là đổi lấy thông qua điểm số Chủ thần!

Điểm số Chủ thần vô cùng hiếm có, cho dù Liên Bang cũng có hạn chế vô cùng khắc nghiệt mỗi tháng, khó có thể cung cấp lượng lớn.

“Chậc chậc chậc, Liên Bang bắt đầu liều mạng rồi.”

Phương Hằng cầm kính viễn vọng quan sát, nhỏ giọng tán thưởng, một tư thái quần chúng ăn dưa.

“Nhưng mà Alex cũng không phải ngồi không, hai viên đạn tên lửa chỉ là một chút vết thương nhẹ, nhìn qua chỉ thảm một chút mà thôi.”

Chọc giận nó, chờ đợi chơi đi!

“Hử? Đây lại là thứ gì??”

Nhân lúc Alex bị đánh bại, từ trong đám người Liên Bang chui ra một người chơi.

Trong tay hắn cầm một cây súng gây mê cỡ lớn, nhanh chóng xông về phía Alex.

“Vù! Vù!”

Hơn mười cây kim tiêm hung hăng đâm vào trong cơ thể Alex.

Thân thể Alex lảo đảo ngã trên mặt đất đang muốn bò dậy, tiếp theo lại ‘bịch’ một tiếng ngã trên mặt đất.

“Súng gây mê? Đồ chơi này có thể có tác dụng với zombie?”

Không đúng.

Phương Hằng rất nhanh phản ứng lại, người chơi Liên Bang sử dụng hơn phân nửa chính là là thuốc đặc biệt, có thể tạm thời khống chế được Alex.

“Dã tâm khá lớn, vậy mà còn muốn bắt sống.....”

Phương Hằng dùng kính viễn vọng tiếp tục quan sát.

“Nhưng mà không đơn giản như vậy đâu?”

Trước đó đàn zombie trong trấn nhỏ bị tiếng nổ của tên lửa hấp dẫn, ùn ùn kéo đến, vọt tới các người chơi Liên Bang.

Trong đó thậm chí còn có không ít zombie dị hóa!

Các người chơi Liên Bang thấy tình hình, lập tức bỏ lại Alex rơi vào trạng thái hôn mê, có trật tự bắt đầu lui lại.

“Cái quỷ gì, vậy là chạy rồi?”

Bình Luận (0)
Comment