Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 930 - Chương 931: Trò Chuyện

Chương 931: Trò chuyện

"Ầm!"

Nhân viên bảo vệ ở cổng đã bị Phương Hằng dùng gậy quét qua, đập vào tường sau đó bất tỉnh.

Trước đây, trong Zombie Ngày Tận Thế hắn bị kìm hãm khắp mọi nơi, nhưng hiện tại ở trong Huyết Tộc Ngày Tận Thế, Phương Hằng có cảm giác có một loại sức mạnh tương đối áp đảo.

Chính Phương Hằng lại là người kiểm soát sức mạnh đó.

Dù sao vẫn còn ý định hợp tác với Thánh đình, e rằng lỡ tay đánh chết người sẽ không hay cho lắm.

“Đoàng đoàng!! Đoàng!!!”

Các thành viên của Công hội Lăng Tiêu ngay lập tức tìm chỗ ẩn nấp để tránh, đồng loạt giơ súng bắn về phía Phương Hằng.

‘Nhắc nhở: Ngươi đã nhận 67 điểm sát thương’.

‘Nhắc nhở: Ngươi đã nhận 89 điểm sát thương’.

‘Nhắc nhở: Ngươi đã nhận 81 điểm sát thương...’.

Không có súng bắn tỉa, hơn nữa còn không phải là súng ống đã qua cải tiến.

Sức mạnh thực sự cũng chỉ ở mức bình thường.

Đối phó với mấy người này không cần thiết phải nhân từ, dựa vào hiệu quả của kỹ năng bất tử, Phương Hàng trực tiếp bỏ qua cuộc tấn công bằng súng ống của bọn người đó, nhanh chóng đuổi theo lên lầu.

Những người chơi trốn sau boongke nhìn thấy Phương Hằng từng bước đi về phía họ, trái tim bọn họ đập mạnh dữ dội, không ngừng bóp cò súng trong tay.

Viên đạn bắn vào cơ thể Phương Hằng, nhưng hắn căn bản không có bất kỳ phản ứng gì!

Khẩu súng ống trong tay hắn thế mà lại không có bất cứ tác dụng gì đối với Phương Hằng!

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một đối thủ khó chơi như vậy, nhất thời đều loạn hết cả lên.

Như thế này làm sao đánh tiếp đây?

Đánh không lại rồi...

Chạy!!

Một người chơi cất khẩu súng ống đi, xoay người muốn chạy, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Bụp!!!"

Một nắm đấm khổng lồ vụt qua trước mắt hắn, hạ xuống bức tường bên phải.

Một dấu nắm đấm xuất hiện trên bức tường, những vết nứt giống như mạng nhện từ vết nắm đấm lan rộng ra xung quanh.

Hắn kinh hải nhìn người thanh niên đeo mặt nạ trước mặt.

"Diệp Lăng Tiêu đâu?"

"Trên lầu, trên lầu..."

"Cảm ơn."

Phương Hằng tiếp tục đi lên lầu.

"Phương Sóc? !"

Hai người Diệp Lăng Tiêu và Trần Hổ nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài nên đi ra để kiểm tra, vừa đi qua lối đi phía trước, tình cờ nhìn thấy Phương Hằng đang đi lên lầu.

Bọn họ thế nào cũng không ngờ được rằng Phương Hằng vậy mà lại đích thân tìm đến tận cửa.

"Hả!!"

Làm thế nào mà hắn ta lại tìm thấy mình vậy? !

Diệp Lăng Tiêu thầm nguyền rủa trong lòng.

"Lão đại! Ngươi đi trước đi!"

Trần Hổ hét lớn, lao về phía Phương Hằng.

"Bộp!"

Phương Hằng nắm lấy nắm đấm của Trần Hổ trong lòng bàn tay của mình, nắm chặt tay phải của hắn ta, hỏi: "dây chuyền của ta đâu?"

“Cùng chết chung đi!”

Trong mắt Trần Hổ hiện lên vẻ hung ác, tay kia lấy ra một gói thuốc nổ nhỏ, nắm chặt trong lòng bàn tay, hướng về phía Phương Hằng ấn tới.

Phương Hằng lại siết chặt bàn tay đang cầm quả lựu đạn, lạnh lùng nhìn hắn.

"Ồ?"

Trần Hổ mở to hai mắt.

Hắn ta định làm cái gì? !

Trần Hổ tự tin rằng mình có áo giáp ánh sáng, có thể chịu được hầu hết các tác động của vụ nổ mà không chết, nhưng người trước mặt hắn ta...

"Bùm!!!"

Khoảnh khắc tiếp theo, khối thuốc nổ mà nắm chặt trong tay hắn ta phát nổ.

Một vụ nổ dữ dội nổ tung trong tay hắn.

Cơ thể của Trần Hổ ngay lập tức được bao phủ bởi một lớp áo giáp mỏng màu vàng sẫm.

"A!"

Trần Hổ thốt lên một tiếng kêu đau đớn tột độ, toàn bộ cánh tay phải của hắn bị thổi bay máu me be bét, cơ thể hắn không khống chế được bị thổi bay vào tường.

‘Nhắc nhở: Người chơi chịu 7772 điểm sát thương do vụ nổ’.

‘Nhắc nhở: Áo giáp ánh sáng của ngươi đã bị vỡ’.

‘Nhắc nhở: Ngươi đang ở trong tình trạng bị sốc’.

‘Nhắc nhở: Ngươi đang trong tình trạng tứ chi bị cắt rời’.

‘Nhắc nhở: Ngươi đang trong tình trạng bị chảy máu’.

Có tiếng ù ù trong tai Trần Hổ.

Hắn cắn chặt răng, nhưng vẫn không có cách nào điều khiển cơ thể đứng lên được, chỉ có thể chịu đau ngẩng đầu nhìn.

Lúc này, trong mắt Trần Hổ lộ ra một tia kinh hãi.

Hắn nhìn chằm chằm vào người đeo mặt nạ trước mặt!

Cũng có rất nhiều máu chảy ra từ cơ thể người đeo mặt nạ trước mặt, nhưng vết thương trên người đó thế mà lại hoàn toàn tự lành lại ngay trước mắt hắn ta!

Khả năng phục hồi đáng kinh ngạc!

Phương Hằng cau mày, chậm rãi đi về phía trước, nắm lấy cổ áo của Trần Hổ, nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất.

"Hỏi lại lần nữa, đồ của ta đâu?"

Trần Hổ cắn răng trả lời: "Ta không biết!!"

"Huyết tộc trẻ tuổi, đây không phải là nơi mà ngươi nên tới."

Phương Hằng quay đầu lại, nhìn sau.

Người vừa lên tiếng là một ông già gầy guộc trong bộ vest đen.

Một nhóm hơn mười tín đồ của Thánh đình đi theo phía sau ông lão, còn có cả Kỵ sĩ ánh sáng từ phía sau lần lượt đi tới.

Diệp Lăng Tiêu nghiêng người từ phía sau ông già, thì thầm: "Viện trưởng Kakine, chính là hắn ta. Hắn ta là người đã cướp dây chuyền của giáo hội."

"Ừm."

Kakine dùng ánh mắt dò xét nhìn Phương Hằng một cách tỉ mỉ.

Phương Hằng vứt Trần Hổ xuống, nhìn Kakine: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta muốn thương lượng một công việc kinh doanh với Thánh đình của ngươi, muốn hỏi xin ngươi một ít nước thánh, đổi lại, ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề Huyết tộc, nếu thuận tiện, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."

"Viện trưởng, đừng tin lời nói nhảm của hắn."

Diệp Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, vừa giận vừa sợ: "Hắn đã giết rất nhiều người của bọn ta, chúng ta nhất định phải báo thù cho bọn họ!"

Kakine giơ tay ngăn Diệp Lăng Tiêu tiếp tục nói.

Hơn một chục Kỵ sĩ ánh sáng của giáo hội bao vây Phương Hằng ở trung tâm.

Bình Luận (0)
Comment