Phương Hằng đơn giản đáp lời, đối với những điều này không có chút hứng thú, hắn quay người nhìn ra bên ngoài nhà tù, nhìn ra bên ngoài lồng giam đánh giá tình hình bên ngoài.
Lồng giam này nhìn yếu quá.
Chờ thêm mười phút nữa, nếu như không thấy Kakine hắn sẽ giết để ra ngoài.
Thấy Phương Hằng không ngừng quan sát lồng giam, Viniret nhắc nhở: "Người anh em, cẩn thận một chút, chúng ta đã thử qua rất nhiều lần, nhà tù này do Thánh đình bố trí hạn chế, một khi động vào, nhất định sẽ bị phản kích."
"Những tay sai ánh sáng tự cho mình là đúng sẽ không buông tha cho chúng ta, Chúng ta phải tìm cách chạy trốn, rắc rối nhất chính là xiềng xích trong tay chúng ta, có nó, chúng ta không thể phát huy sức mạnh của chính mình."
Viniret đi tới trước mặt Phương Hằng, nhỏ giọng nói: "Ta đang làm nhiệm vụ trinh sát trong phòng Phòng trưng bày nghệ thuật phát hiện một cái gì đó kỳ lạ, lại vô tình bị người của bọn họ phát hiện, không ngờ trong Phòng trưng bày nghệ thuật lại có nhiều kỵ sĩ ánh sáng như vậy, đây lại là một cái bẫy, còn ngươi thì sao, làm sao lại bị bọn hắn bắt được?"
"Tình hình bên ngoài hiện giờ như thế nào, ngươi có biết không? Huyết tộc không biết tin ta mất tích..."
Viniret cau mày.
"Ngươi có nghe ta nói không đấy? Tại sao không nói gì?"
"Suỵt."
Phương Hằng nhẹ nhàng ra hiệu: "Ngươi có muốn đi ra ngoài không?"
Có ý gì?
Trái tim của Viniret lỡ một nhịp.
Có tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Viniret ngậm miệng và nhìn ra ngoài nhà tù.
Diệp Lăng Tiêu dẫn theo hai người sải từng bước lớn tiến vào nhà tù.
"Phương Sóc!"
Diệp Lăng Tiêu đứng trước phòng giam bị khóa, trong lòng cảm thấy tức giận.
Hắn dùng gậy sắt gõ vào cửa của phòng giam: "Ngươi từ đâu có được dây chuyền?"
“Kakine đâu? Hắn không tới sao?”
“Muốn gặp hắn sao? Ngươi đang nằm mơ đấy à? Ta nói cho ngươi biết, một ngày còn có ta, ngươi vĩnh viễn không gặp được Kakine, ngươi ở tại nơi này chờ chết đi!” Diệp Lăng Tiêu hung hãn nhìn Phương Hằng: “Đừng có nghĩ tới việc offline, ta sẽ trông chừng ngươi.”
Trong lòng Phương Hằng có chút không thoải mái.
Thế thôi hả?
Thế còn ánh sáng thần thánh được cho là đại diện cho sự trung thực, đáng tin cậy và công lý tuyệt vời được truyền trên mạng thì sao?
Mẹ kiếp!
Cái này gọi là gì!
Chết tiệt!
Nếu như không phải do cái tên chết tiệt ở trước mắt này, nói không chừng kế hoạch của hắn hiện tại đã thành công và mang theo một lượng lớn nước thánh trở về.
"Quả nhiên, là ta đã nghĩ quá đơn giản rồi, không nghĩ tới Thánh đình lại không thành thật như vậy."
"Với một Huyết tộc thì lấy đâu ra lòng tin?"
Ồ!
Trong lòng Phương Hằng nặng nề thở dài.
Có vẻ như không thể dựa vào phương pháp giải quyết khó khăn một cách đơn giản.
Chỉ có thể chọn độ khó tốn thời gian và công sức.
"Quên đi, xử lý ngươi trước đã sau đó đi tìm Kakine."
“Click..."
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Với một lực đột ngột trên tay, sợi xích vốn nằm trên tay của Phương Hằng ngay lập tức nổ tung.
Hả?
Diệp Lăng Tiêu giật mình.
Phương Hằng bước tới và đá mạnh vào cánh cổng sắt trước mặt.
“Rầm!!"
"Bùm!!!"
Một tia sáng vàng sẫm lóe lên trên cổng sắt của nhà tù trong giây lát, thậm chí toàn bộ cánh cửa sắt cũng rung chuyển dữ dội.
Diệp Lăng Tiêu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn kinh hãi nhìn Phương Hằng, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, muốn cách xa Phương Hằng một chút.
Phương Hằng nheo mắt liếc nhìn Diệp Lăng Tiêu.
Hắn một lần nữa giơ chân đá mạnh vào cánh cửa sắt.
"Rầm! Rầm rầm!!!"
Huyết tộc cùng bị giam trong ngục nghe thấy tiếng búa nặng nề, kinh ngạc nhìn Phương Hằng.
Đôi mắt của bọn họ chứa đầy sự kinh ngạc.
Bất luận như thế nào bọn họ cũng không thể nghĩ ra, xiềng xích giam cầm bọn họ trong vài tháng lại thực sự bị phá vỡ bởi một sức mạnh kinh người.
Ngoài ra, cánh cổng của nhà tù được gia cố đặc biệt, một vòng tròn ma thuật đặc biệt được vẽ bởi Thánh đình, lại có thể bị hắn dùng một sức mạnh khủng khiếp để...
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nghe thấy tiếng nổ dữ dội, năm tín đồ phụ trách bảo vệ đại sảnh vội vàng chạy tới.
"Bùm!!!"
Một tiếng nổ lớn.
Bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng gây sốc.
Phương Hằng đá văng toàn bộ cánh cửa sắt của nhà tù cùng với những cấm chế trên nó!
"Ngăn hắn lại!!"
Thấy vậy, năm tên tín đồ canh gác lập tức phản ứng lại, giơ binh khí lên lao về phía Phương Hằng.
Phương Hằng xoay cổ tay, một thanh sắt xuất hiện từ trong tay hắn.
"Vút!"
Thanh sắt quét về phía trước.
“Đoàng!!!”
Với một âm thanh va chạm nặng nề, áo giáp ánh sáng trên người ba lính gác ở phía trước vỡ tan ngay lập tức, đồng thời đều bị hất tung lên không trung, cùng với toàn bộ lính gác va vào bức tường phía sau cùng với họ.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã giết người canh gác giáo hội, ngươi nhận được điểm số cầu sinh 21, ngươi nhận được một tinh thạch tiến hóa hoàn chỉnh1, mối quan hệ của ngươi với Thánh đình bị giảm xuống...’.
‘Nhắc nhở: Ngươi giành được chìa khóa của nhà tù’.
Sau khi đối phó với năm tín đồ bảo vệ, Phương Hằng đưa mắt về phía Diệp Lăng Tiêu, người đang liều mạng bỏ chạy.
"Này, dừng lại!"
Cái tên đó là kẻ điên!
Đầu của Diệp Lăng Tiêu ong ong, sau khi nghe thấy tiếng hét của Phương Hằng, hắn ta càng chạy thục mạng để ra ngoài.
Phương Hằng giơ tay, chuyển sang khẩu súng bắn tỉa đã cải tiến đặc biệt của Đinh Mẫn và nhắm vào lưng của Diệp Lăng Tiêu.
Nhẹ nhàng bóp cò.
"Bằng!!!"
Một phát vào đầu!
Thu súng lại, Phương Hằng nhìn xung quanh một lượt.
Haizzz……
Bây giờ nên làm cái gì đây?
Đã đến lúc dọn dẹp mớ hỗn độn rồi
Làm ra thế này, có vẻ như không còn cách nào để tiếp tục hợp tác với Thánh đình.