Đằng sau còn có cả bầy Huyết tộc.
Họ thật sự rất nổi bật.
Phương Hằng đi thẳng đến xe, sau đó gõ cửa kính.
"Đợi lâu rồi, ta đã về."
Triệu Nam hạ cửa kính xe, rồi nhìn mấy Huyết tộc đằng sau Phương Hằng: “Tình hình trong Viện bảo tàng mỹ thuật sao rồi?"
"Đen quá, chúng chết hết rồi.” Phương Hằng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiếc rằng ta vẫn chưa tìm thấy thứ muốn tìm."
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy chính Phương Hằng thừa nhận, Triệu Nam vẫn giật mình.
Ánh mắt nàng lại dừng trên gương mặt Phương Hằng.
"Thế mà ngươi bảo muốn nói chuyện với người của Thánh đình? Rồi định hợp tác với chúng?"
"Ấy..."
Phương Hằng quay đầu liếc nhìn viện bảo tàng mỹ thuật đang cháy hừng hực phía sau.
"Ừ, quá trình thảo luận không quá suôn xẻ."
Triệu Nam nhìn Phương Hằng với ánh mắt có ma mới tin ngươi.
Hơn nữa, Triệu Nam cũng bị chấn động bởi sức mạnh của người trẻ tuổi đeo mặt nạ này.
Lúc vào hắn đi một mình, nhưng khi quay về không những thiêu rụi cả viện bảo tàng mỹ thuật, mà còn dẫn thêm một đám Huyết tộc...
Triệu Nam cảm thấy nàng đúng là đen tám đời mới chọc tức kẻ đeo mặt nạ này.
Vụ mua bán này đúng là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời nàng!
"Vậy ta đi được chưa?"
"Chưa được, ta vẫn chưa tìm thấy dây chuyền."
Phương Hằng ngồi xuống ghế phụ xe như là rất quen thuộc, hắn ra hiệu cho Veniret ngồi ra đằng sau.
"Lái xe đi, quay về đường cũ."
Triệu Nam dùng dằng khởi động ô tô.
Một lát sau, chiếc xe con lái lên cầu vượt.
Hơn ba mươi Huyết tộc hóa thành con dơi bay quanh xe con.
Khi những chiếc xe khác thấy cảnh tượng Huyết tộc hộ tống chiếc xe kia đều vội vàng né tránh, không dám trêu chọc.
Quả thật Triệu Nam chưa từng thấy đường xá thông thoáng như vậy.
Tuy nhiên nàng cũng chẳng thấy có gì vui.
"Chúng ta sắp đến rồi, ngươi muốn đi đâu?"
"Đi tìm dây chuyền của ta, ta nghi ngờ nó đã được đưa đến tổng bộ của Thánh đình." Phương Hằng tùy tiện hỏi: “Ngươi có biết tổng bộ chi nhánh của Thánh đình ở đây không?"
"Ta chỉ là một thương nhân trung gian rất bình thường, tổng bộ Thánh đình là một nơi bí mật, chỉ có người trong Thánh đình mới biết."
"Được, vậy ngươi còn biết gì liên quan đến Thánh đình nữa không?"
Phương Hằng vung 20 điểm Chủ Thần một cách hào phóng.
"Ta chỉ biết những điểm chính thôi, thế giới Huyết tộc có tổng cộng hai mươi bảy khu lớn, có thể xác nhận chí ít trong khoảng mười tám khu lớn, Thánh đình đã xây dựng tổng bộ chi nhánh. Ta cũng biết chỗ chúng ta đang đúng bây giờ, có một cứ điểm chi nhánh của Thánh đình, nhưng không biết vị trí chính xác."
Triệu Nam nhận được điểm Chủ Thần, tâm trạng tốt hơn một chút, nàng nói tiếp: “Chẳng những ta, mà ngay cả mấy người Diệp Lăng Tiêu cũng không biết, họ chỉ là nhân viên bên ngoài của Thánh đình."
"Nói tóm lại, chỉ có công hội người chơi được Thánh đình thật sự tin tưởng mới biết được chút thông tin."
Phương Hằng lại hỏi tiếp: "Vậy Duy Thành thì sao? Sao lại không có ở Duy Thành? Ta đã điều tra, thấy chi nhánh của Huyết tộc có thể nằm ở Duy Thành."
"Duy Thành?" Triệu Nam cau mày, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Duy Thành là một thành phố nhỏ ở biên giới, mấy năm gần đây xuất hiện rất ít tung tích của Thánh đình, cũng chẳng phát hiện ra dấu hiệu cho thấy họ qua lại với Thánh đình, có phải ngươi điều tra nhầm rồi hay không?”
Phương Hằng nhìn ra ngoài cửa xe: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện trước đã."
Lúc quay về bệnh viện, hai Huyết tộc dìu Sandy khập khễnh lên xe.
Vừa lên xe, Sandy đã hỏi dồn Phương Hằng: "Phương Hằng, ngươi tìm thấy dây chuyền của ta rồi sao?"
"Vẫn chưa, Thánh đình cướp mất rồi."
Sandy ngẩn người, hắn lập tức hoảng hốt.
Hắn vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta còn đỗ ở đây làm gì? Nhanh đi cướp dây chuyền về đi! Đó là tác phẩm nghệ thuật! Chỉ có trong tay chúng ta nó mới có thể tỏa sáng! Vậy nên rốt cuộc Thánh đình cướp mất là sao?”
"Ừ, ta biết rồi, thế nên bây giờ chúng ta đến đó để lấy lại danh dự."
Nói xong, Phương Hằng nhìn Triệu Nam bên cạnh: “Chúng ta đến Duy Thành."
Hai tiếng sau, Triệu Nam lái ô tô đến Duy Thành.
Phương Hằng chẳng chút do dự để Triệu Nam lái xe thẳng đến tòa nhà của Huyết tộc trong Duy thành.
Phía trước, tòa nhà đen xì xuất hiện trong tầm mắt của họ.
"Các ngươi thật sự muốn vào đó sao?” Triệu Nam tỏ vẻ lo lắng, nàng hỏi lại Phương Hằng một lần nữa: "Đây là tổng bộ của Huyết tộc tại Duy Thành."
"Ừ, chúng ta đến tổng bộ Huyết tộc."
Triệu Nam nghiêng đầu, quan sát Phương Hằng cẩn thận.
Được.
Nàng không nói gì thêm, dưới sự bảo vệ của đàn dơi, họ lái xe vào vườn hoa, tới khi đến dưới tòa nhà màu đen cao ốc dưới lầu.
Phương Hằng hỏi: "Có muốn đi với ta không?”
Triệu Nam nhìn tòa nhà màu đen bên ngoài cửa xe, lắc đầu nói: "Ta nghĩ không đâu."
Sandy ngồi đằng sau vẫy tay vô cùng kích động, hắn xung phong nhận việc: “Ta đi! Ta đi! Ta đi cùng ngươi!"
Triệu Nam ngồi trong xe, nhìn Phương Hằng bước xuống.
"Ngươi không muốn vào thật sao? Đừng trách ta không nhắc, đỗ ở đây rất nguy hiểm.”
Dù sao cũng an toàn hơn ở cùng ngươi!
Trong lòng Triệu Nam thầm nói, nàng tỏ vẻ bình tĩnh: “Không cần, cảm ơn."
"Được, vậy cứ đỗ tạm ở đây, ta sẽ nhanh chóng quay lại."
Sau khi nhìn Phương Hằng dẫn theo Sandy và mấy Huyết tộc bước vào tòa nhà màu đen, Triệu Nam thở phào nhẹ nhõm.
Phù...
Cuối cùng.
Triệu Nam cảm thấy như vừa vượt qua một trận chiến lớn, nàng mệt mỏi nằm úp xuống tay lái.
Mới mấy tiếng kể từ khi quen biết Phương Hằng, nàng đã cảm thấy mấy tiếng này xảy ra quá nhiều chuyện.
Nàng cần một lúc để điều tiết lại tâm trạng.