Một đội bao gồm nhiều đoàn Kỵ sĩ thánh chú và các tín đồ lập nên, họ hùng dũng tiến tới cao ốc trung tâm Huyết tộc trong thành phố.
Cái này là bị Thánh đình đánh cho về quê.
Sao Huyết tộc lại yếu như vậy chứ?
Tại sao họ lại không quay về phòng thủ?
Triệu Nam cảm thấy hoảng sợ.
Cái chỗ quỷ quái này không thể tiếp tục ở lại nữa.
Khoản làm ăn này đúng là dùng hết tất cả vận xui cả đời rồi!
Trong đầu Triệu Nam nghĩ lúc đó chắc chắn là do đầu óc úng nước nên nàng mới tìm và thu mua phế phẩm ở trên trang web hàng đã xài rồi.
Có thể kiếm bao nhiêu chứ? Đợt này đem cái mạng nhỏ của nàng đi luôn!
Thấy một mảng lớn bầy dơi lại tụ tập ở trên không trung, Triệu Nam nhíu mày.
Lúc này nàng cắn răng, rời khỏi chiếc xe riêng mà chạy tới cao ốc Huyết tộc.
“Phương Thạc hắn rốt cuộc đang làm cái gì…”
Triệu Nam dọc đường nhỏ giọng mắng, một mạch chạy về phía tòa nhà Huyết tộc.
Không những là bên ngoài khu vườn, cho dù là sau khi tiến vào bên trong khu vườn, ở trước cửa tòa nhà Huyết tộc vẫn không có nửa hộ vệ nào!
Trước tòa nhà màu đen, Triệu Nam dừng bước lại.
Quá kì lạ rồi.
Xung quanh quá đỗi yên tĩnh, ngược lại khiến Triệu Nam dâng lên một nỗi nghi ngờ bất an từ tận đáy lòng.
Triệu Nam khẽ cắn răng, lớn tiếng hét về phía bên trong cửa lớn: “Có người không? Ta là đến tìm Phương Thạc! Hắn bảo ta đến đây!”
Không có bất cứ phản ứng nào.
Triệu Nam cẩn thận tiến lại gần, muốn nghe xem bên trong khu vườn có động tĩnh truyền đến hay không.
Xùy xùy xùy…
Tiếng ma sát cực kì nhẹ.
Có người?
Lông mày Triệu Nam cau chặt lại, nàng hít một hơi thật sâu, đẩy cửa lớn phía trước ra.
Một mảng đen kịt, rất yên tĩnh.
Triệu Nam mở đèn pin mang theo bên người lên, muốn thấy rõ toàn bộ bố trí bên trong đại sảnh.
Kiến trúc thể hiện là một hình chữ ‘hồi’ ( 回 ).
Phía trước đại sảnh là một trung tâm địa hình rộng rãi, ánh trăng chiếu thẳng từ ngoại giới đến, cung cấp ánh sáng yếu ớt.
Không có một người nào cả!
Triệu Nam vốn tưởng rằng sau khi tiến vào Huyết tộc sẽ ngay lập tức bị đám Huyết tộc canh phòng chặt chẽ ngăn lại, không ngờ rằng bên trong thể kiến trúc đến cả nửa cái bóng ma cũng không tìm thấy!
“Xùy xùy…”
Lại là một tiếng vang cực nhỏ nữa vang lên ở phía sau.
Lông tơ của Triệu Nam bỗng dựng lê, chợt quay đầu, chiếu đèn pin về phía sau.
Đó là cái gì? !
Triệu Nam khẽ giật mình.
Nàng nhìn thấy rõ ràng một cái bóng màu nâu xám dính vào vách tường nhanh chóng lóe qua.
Tốc độ của nó quá nhanh đến nỗi không thể nào nhìn rõ.
“Xùy xùy xùy xùy…”
Triệu Nam bỗng chợt ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Thể sinh mệnh màu nâu xám.
Nó bám trên trần nhà, tướng mạo hung tàn mà lại xấu xí, vị trí chính giữa của khuôn mặt có ba đường sọc dọc rõ ràng, đôi mắt màu vàng nhạt đang nhìn chằm chằm hắn.
Đó là sinh vật gì? !
Licker! ?
Lại không giống lắm, da của Licker không phải màu đỏ sao?
Cong ngươi của Triệu Nam bỗng nhiên co lại, trong nhất thời đại não hỗn loạn vô cùng, nàng có hơi không thể nào tin được thứ mà chính mắt mình nhìn thấy.
Thế giới Huyết Tộc Ngày Tận Thế sao lại có Licker xuất hiện? !
Licker không phát động công kích: “nhìn” trực diện Triệu Nam, giống như là đang quan sát.
“Pằng! Pằng pằng pằng!!”
Căng Thẳng và sợ hãi cực độ khiến thân thể của Triệu Nam phản ứng theo bản năng nhanh hơn suy nghĩ của não, ngay lập tức lấy Colt trong tay ra, ngắm bắn liên tiếp vào Licker ở trên trần nhà.
“Xùy xùy…”
Nhận phải công kích, Licker bỗng né đi, lại lần nữa tiến vào trong bóng tối bao chùm.
Làm hắn chạy rồi!
“Bịch bịch…”
Triệu Nam cảm giác được tim mình đập điên cuồng không ngừng.
Licker…
Nàng có chút may mắn.
May là chạy rồi.
Bình tĩnh một chút, nghĩ kỹ lại, tất cả đều là có thể giải thích.
Huyết Tộc Ngày Tận Thế xuất hiện Licker, có thể là do có năng lực đặc biệt của người chơi, ví dụ như sinh ra đã mang theo Lịcker như một loại sủng vật… cũng có khả năng là chính mình nhận nhầm, thứ đồ kia không phải là Licker, mà là sinh vật giống vậy…
Huyết tộc dị hóa sao?
Ừm, có lẽ là như vậy.
Không thể nào có thể là thế giới Zombie Ngày Tận Thế xâm lấn, đúng không?
Buổi tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Triệu Nam đang không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, âm thanh khiến người ta nghẹt thở kia lại lần nữa vang lên bên tai.
“Xùy xùy xùy…”
Âm thanh càng lúc càng vang, càng lúc càng dày đặc.
Triệu Nam cảm giác được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Nàng cẩn thận đưa đèn pin trong tay từ trên cao đặt xuống dưới, đảo nó một vòng xung quanh.
Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, dày đặc một vòng xung quanh, vô số Licker đang bao vây nàng ở trung tâm, dần dần tiến gần lại nàng.
Trên trán Triệu Nam có một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng lặng lẽ giơ cao súng ống trong tay, làm ra tư thế đầu hàng.
“Ta là đến tìm Phương Thạc, ừm, cũng có khả năng là đi nhầm đường rồi, bây giờ ta sẽ rời đi…”
Xùy xùy xùy…
Đám Licker dường như nghe hiểu lời của Triệu Nam, nhường ra một con đường thông đến phias bên phải.
Triệu Nam hơi căng thẳng ngẩng đầu, dùng đèn chiếu sáng cầu thang trên tầng hai bên phải đường hầm.
Một bóng người quen thuộc từ trên cầu thang đi xuống.
“Sandy?”
“Là ngươi à, ta còn thấy lạ.” Sandy nói rồi đem bút vẽ giấu ở sau người, tiện tay ném kính nhìn ban đêm cho Triệu Nam: “Tắt đèn đi, đi theo ta.”
Triệu Nam giơ tay nhận lấy kính nhìn ban đêm, tắt đèn pin, cẩn thận đi xuyên qua từ trong đám Licker, đi theo sát bên cạnh Sandy.
“Sandy tiên sinh, đây rốt cuộc là thứ đồ gì?”
“Quỷ ăn xác.”