Thẩm Thanh đứng dậy tiễn Phương Hằng rời khỏi văn phòng.
Đến khi được tiễn vào thang máy, Phương Hằng vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào.
Giám đốc Tần tin tưởng mình là xuất phát từ Hạ Hi sao?
Nhưng mà trực tiếp kêu mình quản lý một bộ phận tổ nhỏ?
Hắn hoàn toàn không biết!
Mặc kệ hắn!
Từ sau khi đạt được những bước tiến lớn trong trò chơi, hiện tại Phương Hằng đã không có yêu cầu gì đối với công việc này.
Dù sao ở trong trò chơi, hắn tùy tiện bán cho Liên Bang một vài vật liệu đã có thể lấy được một số tiền lớn, ở trong hiện thực sống cực kỳ thoải mái.
Cùng lắm thì từ chức là được.
Bây giờ Phương Hằng còn ở lại công ty, một mặt là bởi vì ở lại công ty này hoàn toàn không chịu áp lực, cuộc sống vô cùng thoải mái, về phương diện khác cũng bởi vì Hạ Hi.
Ở thế giới lạ lẫm này, Phương Hằng vẫn vô cùng cảm kích Hạ Hi.
Không nghĩ cái này nữa!
Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
Phương Hằng vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ.
Trong não đang nhanh chóng hoàn thiện kế hoạch giết chết Alex.
Năng lực khôi phục sinh mệnh của Alex rất mạnh.
Nhược điểm lớn nhất của hắn là lửa.
Muốn giết chết Alex thì cách tốt nhất chính là liên tục tấn công bằng lửa.
Thiêu cháy hắn!
Phương Hằng hơi híp mắt lại.
"Lửa…"
Muốn hoàn thành kế hoạch thì cần một lượng lớn chất đốt.
Xăng.
Và cả thuốc nổ nữa.
Hồi trước đã dùng hết thuốc nổ rồi, xăng lại còn dư một thùng.
Nhưng chỉ một thùng xăng này thôi thì quá ít.
Bây giờ chạy đến chỗ Thương nhân tận thế mua thì nhất định là không kịp.
Cách duy nhất có thể nhanh chóng lấy được trang bị vật tư ước mắt ngay bây giờ chính là mua từ chỗ Liên Bang.
Nhưng bình thường vật tư của Liên Bang sẽ không bán cho người ngoài nhỉ?
Hơn nữa lượng tích phân hiện có cũng không đủ.
Nhưng nếu là nhiệm vụ do Liên Bang đề ra thì liệu có thể mượn Liên Bang một chút không?
“Tổ trưởng Phương, bọn ta đến rồi.”
Bùi An An mở cánh cửa văn phòng tổ mười hai ra, nhấn công tắc điện.
Ánh đèn chiếu sáng hết cả một văn phòng lớn.
Thật ra văn phòng của từng tổ trong công ty trò chơi Hoàng Minh không khác nhau lắm.
Từng dãy ô làm việc vuông vức đặt sát vách tường với một hàng khoang trò chơi ở bên cạnh.
Vì không có ai nên văn phòng có vẻ vô cùng trống trải.
Phương Hằng ngẩng đầu.
“Bùi An An này.”
“Hả?”
“Ngươi có biết nhiệm vụ zombie cấp bốn mà Liên Bang đề ra không?”
“Có, biết rõ là đằng khác, tài liệu của cuộc họp khi nãy là do ta chuẩn bị đấy.”
“Vậy thì tốt quá.” Phương Hằng hỏi: “Ngươi biết thủ tục lấy danh nghĩa công ty để nhận nhiệm vụ của Liên Bang không?”
“Hả?”
Bùi An An há hốc mồm, kinh ngạc: “Tổ trưởng Phương, ngươi muốn nhận nhiệm vụ này ư?”
Phương Hằng gật đầu nhẹ: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà…”
Bùi An An nhìn Phương Hằng, hắn cảm thấy có lẽ vị tổ trưởng anh tuấn này chưa tỉnh ngủ.
“Nhưng Tổ trưởng Phương này, tổ mười hai của chúng ta bây giờ, ngoài ngươi ra thì chẳng có ai hết.”
“Không thành vấn đề, một mình ta cũng có thể làm được.”
Phương Hằng xoa cằm: “Nhưng bây giờ đang rất gấp, ta cần mượn một ít trang bị từ chỗ Liên Bang, nếu lấy dang nghĩa công ty đi mượn đồ của Liên Bang thì Liên Bang có cho không?”
“Chuyện này…”
Bùi An An suy nghĩ một lát rồi đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
“Có lẽ là được, đây là nhiệm vụ khẩn cấp, về mặt này Liên Bang sẽ dễ tính hơn một chút, nhưng muốn công ty ra mặt thì phải được cấp trên xét duyệt.”
“Thủ tục xét duyệt phiền phức lắm hả?’
“Ừ, khá phức tạp, trường hợp tiến hành suôn sẻ cũng mất một ngày.”
Một ngày? Alex có thể đã phá hủy nhà kho Liên Bang luôn rồi!
“Vậy bỏ đi.”
Phương Hằng cảm thấy quá rắc rối, hắn gọi điện thoại thẳng cho giám đốc Tần.
“Tút tút tút…”
“Xin chào, ngươi là giám đốc Tần đúng không? Ta là Phương Hằng.”
“Ta là Tần Thư Nhiên.”
“Ta rất có hứng thú với nhiệm vụ ở trấn Hi Vọng.”
Tần Thư Nhiên chỉ vừa mới xuống máy bay rồi đến khách sạn, lúc này đang đắp mặt nạ.
Lúc đầu nàng cho rằng Phương Hằng gọi hỏi thăm chuyện liên quan đến tổ trưởng của hắn, nghe câu đầu tiên là như thế thì rất bất ngờ.
“Ngươi muốn nhận nhiệm vụ này sao?”
“Đúng vậy, chính xác, trùng hợp là bây giờ ta đang ở trong trấn Hi Vọng, vì để hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn chuẩn bị trước một ít trang bị.”
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nội bộ công ty đã đánh giá nhiệm vụ này là không thể nào hoàn thành được.”
“Ừm, ta có cách.”
Tần Thư Nhiên nằm trên sô pha, nàng suy nghĩ một lát, hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu trang bị?”
“Khoảng chừng hơn mười thùng xăng, mười gói thuốc nổ loại nhỏ…”
“Có bao nhiêu phần trăm chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ?”
Phương Hằng nhìn Bùi An An, trả lời đầy tự tin: “Một trăm phần trăm.”
Ở đầu dây bên kia, Tần Thư Nhiên hơi do dự.
“Ta liên hệ bên kia chuẩn bị một chút, một giờ sau ngươi đi thẳng đến điểm nhà khi tài nguyên Liên Bang tìm người phụ trách kho, bọn họ sẽ cố hết sức đáp ứng nhu cầu của ngươi trong khả năng cho phép.”
Phương Hằng không ngờ lại dễ dàng thuyết phục được Tần Thư Nhiên như thế, hắn ngẩn người một lát.
Dẫu sao thì bản thân hắn đang mang tai tiếng.
Khi nãy hắn còn đang suy nghĩ, nếu Tần Thư Nhiên không đồng ý thì hắn phải nghĩ cách khác để gom trang bị.
Trong nháy mắt, lời giải thích mà Phương Hằng đã chuẩn bị sẵn từ trước chợt trở nên vô dụng.
“Ồ…Cảm ơn.”
“Đừng khiến Hạ Hi thất vọng.”
Tút tút tút…
Cuộc gọi kết thúc.
Mặt Phương Hằng sa sầm.
Đừng khiến Hạ Hi thất vọng nghĩa là gì…
“Tổ Trưởng Phương, giám đốc Tần nói sao thế?”
“Giám đốc Tần đồng ý rồi.”
“Hả?”
Bùi An An che miệng lại.
Giám đốc Tần dễ dàng đồng ý như thế sao?
“Bùi An An, chúng ta kết bạn trước đi, hôm nay ngươi làm việc đủ rồi, về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì đến ngày mai rồi nói.”
“Hả…?”
“Cho phép ngươi về sớm một chút, sáng ngày mai giúp ta đối phó với đám người mới, lừa gạt họ chút là được, ta không có thời gian rảnh.”
“Hả……..?”
“Ta tin ngươi, ngươi có thể làm được mà!”
Phương Hằng vẫy tay, xoay người chui vào khoang trò chơi.
….