" Đệ đệ, đệ đệ, thật là ngươi sao " - Thanh âm vang lên dịu dàng vang lên, như khuấy động không gian mà thành, khiến người ta không nhịn được mà nhìn về phía phát ra nó.
Mà Triệu Minh Long lại cảm giác được giọng nói có chút quen thuộc, cũng quay người lại mà nhìn.
Phía đối diện hắn, một thiếu nữ khuôn mặt trái xoan, hai bên má hiện lên vẻ hồng hào, khiến người người không thể dời mắt khỏi nó, nàng thân hình cao ráo, dáng người đẹp đến mức không thể chê vào đâu được, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm, đảm bảo chỉ cần là chân chính nam nhân, đều vì đó mà động xuân tình ái.
Mà lúc này, trên khuôn mặt nàng lại hiện lên một thanh xuân tươi mát, đôi mắt sáng như sao mà nhìn về phía Triệu Minh Long, giống như lâu ngày mới gặp vợ chồng.
Thề có chúa, nếu Triệu Minh Long không phải là một người sống 50 tuổi được coi là lão già tại Trái Đất, mà là một cái thiếu niên khoẻ mạnh, chắc chắn hắn sẽ không cầm cự được mà lao lên ôm trầm lấy nàng.
Đáng tiếc, hắn lại không phải thế, nhìn lấy thiếu nữ như đoá hồng vào xuân này, hắn ngay lập tức nhận biết thân phận nàng.
Đây chính là đứa con thứ 2 của đại trưởng lão Triệu gia, cũng chính là đại thúc của hắn, chính là trong trí nhớ một trong những cái kia thân nhân mà hắn trân trọng nhất, Triệu Linh Nhi.
Nguyên bản nàng cùng đại ca đều đã vào một cái tông môn tu luyện, nhưng cũng chỉ là ngoại môn đệ tử mà thôi, vì thế có thể không hạn chế về ra ngoài tông môn, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là phải trong thời gian ngắn trở về, nếu không sẽ ngay lập tức đuổi khỏi tông môn.
Mà mỗi lần về thăm nhà, nàng cùng đại ca đều mang một chút có công dụng chữa thương đan dược về nhà, mục đích cũng chính là muốn Triệu Minh Long khôi phục kinh mạch, chỉ dựa vào điều này, cũng đủ để nói tình cảm giữa bọn hắn sâu đậm đến đâu.
Vì thế, khi nhìn thấy Triệu Linh Nhi, Triệu Minh Long đột nhiên không hiểu có cảm giác quen thuộc, gần gũi đến bất ngờ, có lẽ, là do trí nhớ của tiền thân đi.
Mà lúc này, Triệu Linh Nhi cũng đã đến trước mặt hắn, khuôn mặt càng hiện lên vẻ vui sướng không thể diễn tả được, nàng nói :
" Thật đúng là ngươi, lúc đầu ta còn tưởng nhìn lầm đây " - Tại thời điểm nhìn rõ khuôn mặt Triệu Minh Long, nàng không nhịn được ôm trầm lấy hắn.
Hắn cao tầm 1m7, nhưng nàng cũng không hề yếu thế hơn, khi ôm Triệu Minh Long thời điểm, nàng đã có thể nói là cùng hắn ngang hàng. Cảm nhận được một thiếu nữ tuổi thanh xuân, mùi hương từ người nàng toả ra, thơm như đao-ni 1 lần xả, cùng với đôi tay mịn màng ôm chặt lấy, ngay cả Triệu Minh Long cái này đã từng là lão già cũng cảm thấy như trẻ lại, phần dưới thậm chí ẩn ẩn hiện hiện có chút động đậy.
Đại tỷ a, ta tuy rằng là Triệu Minh Long, nhưng cũng không phải hắn a, ngươi nếu còn tiếp tục ôm, chắc ta sẽ không nhịn được nữa mất, hắn trong lòng cười nghĩ. Đương nhiên, Triệu Linh Nhi cũng không hề đọc được suy nghĩ của hắn, mà nàng cũng không hề cảm nhận được Triệu Minh Long phần dưới động đậy.
Dường như thấy được nàng không có cảm giác gì, hắn không biết nên cười hay nên khóc đây, tiền thân, ngươi cái này khuyết điểm cũng quá nhiều đi, tố chất tâm lý không được, tiềm lực không được, ngay cả ngươi cái này khẩu súng cũng không được, ta thật hối hận, quá hối hận.
Nghĩ đến đây, hắn không biết có nên tìm rocket 10 tỷ giờ cho mình sử dụng không, dù sao hiện tại mặc dù không cần, nhưng tương lai chắc chắn sẽ cần, bởi vì hiện tại hắn vẫn còn tờ-ring đây này.
Đáng tiếc, cái này tỷ tỷ vẫn như cũ không đọc được suy nghĩ của hắn, nếu nàng biết, chắc chắn sẽ cùng tiền thân suy nghĩ, hắn đã bị một cái biến thái người chiếm đoạt rồi, quá buồn a.
Mà một khắc sau, nàng mới buông lỏng Triệu Minh Long, mà lần này, dường như nhìn rõ Triệu Minh Long toàn thân thể, nàng mới ý thức được một cái mà mọi người đều thấy vấn đề, trên mặt lập tức hiện lên hoảng sợ cùng lo lắng chi sắc :
" Triệu Minh Long, ngươi... y phục ngươi tại sao lại rách rưới như vậy, nhanh nói cho ta có chuyện gì xảy ra "
Nhìn lấy phần thân gầy gò trần truồng của Triệu Minh Long, nàng không hề xấu hổ, chỉ có quan tâm vẻ mặt mà nhìn hắn, sợ hắn phải chăng làm việc gì quá mức, từ đó tổn thương chính mình.
Mà hắn nghe vậy, cũng cười khổ, hắn đúng là không muốn gặp người quen, chỉ là muốn công khai một chút thôi, nào ngờ lại gặp đúng cái này tỷ tỷ tại đây, thế này chẳng khác nào giống như gặp đại thẩm cùng muội muội.
" Ta phải ra ngoài làm chút việc, nhưng không sao, ngươi nhìn a, thân thể ta không hề tổn hại một chút nào mà " - Hắn tìm đại cho mình một lý do, chỉ hi vọng nàng không hỏi quá nhiều.
Mà Triệu Linh Nhi nhìn kĩ lại thân thể, đúng là giống như hắn nói, không hề có tổn tại chút nào, chỉ là y phục rách nát mà thôi, không có vấn đề nghiêm trọng gì.
Nhưng là, nàng vẫn như cũ có chút lo lắng, đối hắn ân cần nói :
" Mặc dù vậy, ngươi hiện tại nên ở nguyên một chỗ đi, thân thể ngươi chỉ sợ vẫn chưa thể khoẻ lại, lần này ta về còn mang một chút dược liệu, ngươi phục dụng nó chắc chắn sẽ khá hơn đấy "
Như những lần trước, mỗi lần nàng về, nàng không hề quên hỏi han về Triệu Minh Long tình hình, càng không bao giờ quên mang những cái chữa trị dược liệu mà nàng khổ công tìm được về cho hắn. Mỗi lần gặp Triệu Linh Nhi, câu đầu tiên nhận được từ nàng, chính là sự ân cần hỏi han, phía sau là sự an ủi cùng món quà mà nàng mang về.
Lần nào cũng như vậy, dường như nó đã trở thành một cái thói quen trong cuộc đời nàng cùng hắn vậy. Nhưng cũng chính bởi vì sự ân cần đó, càng làm tiền thân có cảm giác như mình trở thành gánh nặng, một thứ cản đường bất kì thân nhân nào mà hắn quý trọng.
Chính bởi vì hắn, Triệu Linh Nhi đã tốn vô số tiền của, vô số thời gian, vì hắn mà làm rất nhiều việc, thật ra, nếu nàng cố gắng, nàng thậm chí có cơ hội tiến vào nội môn cánh cửa của cái kia tông môn, nhưng, nàng lại dùng rất nhiều thời gian để giúp hắn, vì lẽ đó mà đã bỏ đi rất nhiều cơ hội.
Nàng càng ân cần bao nhiêu, tổn thương trong lòng hắn càng nặng bấy nhiêu, hắn không muốn làm gánh nặng của người khác, nhưng hắn có thể làm gì, nếu hắn tỏ ra chán ghét nàng, chắc chắn hắn sẽ mất đi một cái quan trọng thân nhân, cả hắn và nàng đều sẽ tổn thương, đây là điều mà hắn không làm được.
Nhưng nếu hắn cùng nàng thân cận, nàng có thể sẽ làm rất nhiều thứ vì hắn, từ đó bỏ lỡ rất nhiều cơ hội của chính mình, đây cũng đồng dạng là điều hắn không thể làm, bởi làm vậy, hắn chính là gián tiếp huỷ đi tiền đồ của nàng.
Hắn không hề nghĩ được cách giải quyết, bởi vậy, hắn chỉ có thể tận lực khuyên bảo, tận lực nói rằng nàng không cần cố gắng vì hắn mà thôi.
Nhìn vào khuôn mặt thanh xuân tươi đẹp kia, Triệu Minh Long đối nàng cười nói :
" Tỷ tỷ, ngươi nhìn thân thể ta một chút, ta có bất ngờ cho ngươi đây "
Triệu Linh Nhi đã từng vì khôi phục kinh mạch cho mình mà hao phí rất nhiều, hiện tại chính là lúc nàng hoàn thành tâm nguyện rồi, phần này bất ngờ, hắn tất nhiên muốn nàng cảm nhận mà nở nụ cười.
Nghe được Triệu Minh Long nói, nàng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn như cũ làm theo hắn nói. Chỉ là sau khi kiểm tra kĩ thân thể, con ngươi nàng lập tức co vào, cái miệng nhỏ nhắn che lại, dường như không thể tin được cảnh trước mắt.
Mà khi đã nhìn đi nhìn lại vài chục lần thân thể Triệu Minh Long, giống như đã chắc chắn không bỏ qua chi tiết nào, lúc này, nàng nhìn lại Triệu Minh Long khuôn mặt, trong đôi mắt ẩn ẩn có chút giọt nước tinh khiết, cái miệng nửa cười nửa khóc, giống như không thể diễn tả được cảm xúc mình hiện tại, nàng có chút run rẩy mà nói với hắn :
" Ngươi... Ngươi khôi phục kinh mạch rồi, ngươi thật khôi phục kinh mạch rồi, đây là sự thật, là sự thật sao? "
Mỗi tiếng nói ra, âm thanh càng trầm thấp, nhưng vẫn cố gắng vững chắc mà nói, dường như đang muốn tìm kiếm sự công nhận trong đó.
Nhìn lấy ánh mắt sắp oà khóc kia, Triệu Minh Long có chút buồn cười mà động lòng thương nói :
" Tỷ tỷ, ngươi không nhìn lầm đâu, điều ngươi vừa nói, ta xác nhận sự thật 100%, ta đã khôi phục lại kinh mạch rồi "
Người này tỷ tỷ, đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng của tiền thân, ngay cả khi Triệu Minh Long tiến nhập chiếm lấy phần này thân thể, cảm giác đó như cũ vẫn tồn tại. Nó giống như một nửa trái tim của mình vậy, không có nó, hắn chẳng khác nào một kẻ đã chết.
Mà nàng, nghe được sự chắc chắn kia, dường như cái cảm giác đau thương trong lòng đã được giải thoát, giọt nước mắt không nhịn được từ đôi mắt sáng trong của nàng mà chảy xuống. Ngay lập tức, nàng ôm trầm lấy hắn, dựa vào vai hắn khóc thút thít nói :
" Là thật, ngươi thật khôi phục rồi, thượng thiên có mắt, ước nguyện của chúng ta thật hoàn thành rồi "
Nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt từ từ xuôi theo thân thể Triệu Minh Long mà đi. Từ khi Triệu Minh Long bị huỷ tiền đồ, nàng cùng thân nhân hắn mỗi ngày đều cố gắng tìm lấy đại sư chữa trị, cố gắng tìm lấy bất kì thiên địa tài bảo nào có thể giúp đỡ hắn.
Cho dù ở trong tông môn cũng vậy, nàng cùng ca ca đều cố gắng rất nhiều vì hắn, mỗi ngày đều vì hắn mà không ngại hiểm nguy. Tuy rằng điều đó đã làm mất rất nhiều thời gian, nhưng không ai đều có vẻ hối hận, họ vẫn như vậy, vẫn cố gắng vì hắn mà không quan tâm bất cứ khó khăn gì.
Bây giờ, phần này tâm nguyện đã được hoàn thành rồi nàng sao có thể không vui mừng được đây. Thậm chí, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu thật là giấc mơ, vậy nàng muốn không bao giờ tỉnh lại mà chìm vào trong nó mãi mãi.