Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 19

Dĩ nhiên người hâm mộ cũng chú ý đến việc Lương Yên đã đổi tên fanclub của mình từ “Bánh bột lọc tụ hội” thành “Nanh sói tụ hội”.

[Yên Yên đổi tên fanclub rồi.]

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Ha ha ha ha cuối cùng chúng ta cũng không phải là đồ ăn.]

[Nanh sói đấy nha nha nha, ngầu quá đi mất. Mắt lấp lánh.jpg.]

[Chỉ cần nghe đến cái tên đã biết rất lợi hại và dũng mãnh rồi, Yên Yên thật giỏi.]

[Sau này ai dám bắt nạt Yên Yên nhà chúng ta, Nanh sói sẽ tụ hội cùng nhau cắn chết hắn.]

[Đúng, cắn chết hắn, gâu gâu gâu!]

[Gâu gâu gâu!]

[Hai vị lầu trên, tiếng kêu gâu gâu gâu là của chó mà!]

ơ… … …]

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Tiếng sói hú hẳn là aooooo uuuu.]

Thế là phía dưới bắt đầu đồng thanh:

[Aooooo uuuu.]

[Aooooo uuuu.]

[Aooooo uuuu.]

Lương Yên ôm bụng cười nghiêng ngả trên ghế sô pha: “Các fan đáng yêu quá.’’

Khương Mộc nhìn Lương Yên đang cười đến điên loạn, bất đắc dĩ cười cười: “Like fan like idol, là cô đáng yêu.’’

“Đó là chuyện đương nhiên.’’ Lương Yên đắc ý nói. Người đàn ông tên Lục Lâm Thành kia thanh cao lạnh lùng cho nên fan cũng theo anh ta tỏ vẻ cao quý, vĩ đại giỏi giang hơn người khác, trước kia khi chưa ly hôn thì ghét bỏ cô muốn chết, oán hận cô đã kéo cấp bậc của ca ca bọn họ xuống đáy. 

Lương Yên lắc lắc đầu, tự nhủ với bản thân rằng cũng đã ly hôn rồi còn nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì nữa, tâm tình của cô và Khương Mộc lúc này không tệ, hai người chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng ngay khi đang mang giày trước cửa thì điện thoại Lương Yên trong túi đột nhiên vang lên.

Lương Yên móc điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Khương Mộc cũng ghé mắt nhìn sang: “Ai vậy?’’

“Tôi cũng không biết.’’ Lương Yên cau mày, dãy số kia có vẻ cũng không giống với số điện thoại lừa đảo cho lắm, vì thể ấn phím trả lời: “A lô?’’

Khương Mộc dựa người vào cánh cửa nơi huyền quan chờ Lương Yên nghe điện thoại.

(*Huyền quan: Là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong mái ấm của mỗi gia đình.)

Hắn thấy khuôn mặt Lương Yên vốn dĩ còn giãn ra đã dần dần nhăn lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc ngưng trọng, bàn tay đang cầm điện thoại di động càng siết càng chặt, đốt ngón tay trắng bệch nổi đầy gân xanh.

Khương Mộc hơi lo lắng, đang muốn hỏi người gọi đến rốt cuộc là ai thì Lương Yên lại đột nhiên mở miệng, đôi môi khẽ hé mở, bật thốt ra một danh xưng mà suốt nhiều năm qua cô chưa từng gọi qua một lần:

“Mẹ…’’

Lương Yên nhận điện thoại xong, ánh mắt ngơ ngẩn không có tiêu cự nhìn về phía trước, cánh tay cầm điện thoại  chậm rãi buông thõng xuống.

Khương Mộc hiểu đại khái câu chuyện của Lương Yên lúc còn nhỏ, từ khi hắn quen biết rồi làm việc với cô đến tận bây giờ vẫn thấy Lương Yên là một người cô độc không có thân thích gì, mỗi năm ăn Tết đều một mình một người xem Xuân Vãn, đón năm mới, bây giờ đột nhiên lại nghe cô bật thốt ra danh xưng này, Khương Mộc kinh ngạc không thôi, nhanh chóng đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy? Người trong điện thoại là ai, đã nói gì?’’

Lương Yên chậm rãi nhìn về phía Khương Mộc, ánh mắt lộ rõ sự cầu khẩn: “Cùng tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến được không?’’

****************

Hai người lái xe chạy như bay đi đến cục cảnh sát.

Vừa xuống xe Lương Yên đã nhanh chóng xông thẳng vào trong, Khương Mộc cũng vội vàng đuổi theo phía sau, cuối cùng dừng lại bên ngoài hành lang phòng thẩm vấn của cục cảnh sát. 

Một người đàn bà trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi ngồi nơi góc tường hành lang nghe được tiếng bước chân dồn dập phía trước, ngẩng đầu nhìn lên thấy Lương Yên đang ở cách đó không xa, bà ta lập tức đứng dậy chạy đến.

“Con gái à.”

Khoảnh khắc Lương Yên nhìn thấy người mẹ nhiều năm không gặp, trong đáy mắt còn che giấu sự vui sướng, nhưng khi nghe được ba chữ xa lạ phát ra từ miệng bà ta, cô đột nhiên dừng lại, từ đầu đến chân tựa như bị đông cứng, không thể nhúc nhích nổi.

Người đàn bà vọt đến trước mặt Lương Yên, hai tay túm chặt lấy cánh tay cô, khóc lớn than vãn: “Con gái à, con phải nhanh nhanh cứu mẹ với!’’

“Yên lặng! Yên lặng!’’ Có một vị cảnh sát mặc đồng phục đi đến, nhìn thấy Lương Yên bị túm chặt lấy không buông thì hơi sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Cô chính là con gái của bà Trần Tuyết Vân!’’

Lương Yên nhàn nhạt nhìn thoáng qua người đàn bà đang sống chết nắm lấy tay mình không chịu buông tay, khẽ gật đầu, giọng điệu không một gợn sóng: “Vâng!’’

****************

Trong phòng hòa giải của cục cảnh sát, tiếng khóc thể thương của người phụ nữ vẫn không ngừng vang vọng bên tai.

Lương Yên chết lặng ngồi trên ghế, cả người vô cùng mệt mỏi.

Trần Tuyết Vân ngồi sát bên cạnh Lương Yên, mười ngón tay khô gầy tựa như nhánh mây vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô: “Còn nhất định phải nhanh nhanh cứu em trai con hu hu hu hu…’’

Khương Mộc nhìn người đàn bà đang khóc lóc thảm thiết, tức giận hừ một tiếng.

Năm đó sau khi Trần Tuyết Vân ly hôn với bố Lương Yên xong thì đã nhanh chóng đi thêm bước nữa, người chồng thứ hai của bà ta là một quản đốc nhỏ có điều kiện không tệ, nhưng vẫn quản thúc Trần Tuyết Vân cực kỳ nghiêm khắc. Sau  hai lần bắt được quả tang Trần Tuyết Vân đang đánh mạt chược thì thiếu chút nữa đã đánh bà ta đến chết.  Sau khi phải ở trong viện hai tháng Trần Tuyết Vân trở nên ngoan ngoãn, thu liễm hơn không ít, không lâu sau thì sinh được một cậu con trai. Nhưng cậu con trai này không có chí học hành, chỉ mới tốt nghiệp sơ trung xong đã cắm đầu vào con đường chơi bời lêu lổng. Năm kia chồng của Trần Tuyết Vân do mắc bệnh ung thư mà chết, tiền bạc tài sản trong nhà nghiễm nhiên rơi vào tay Trần Tuyết Vân và con trai Từ Cao Phi.

Trần Tuyết Vân là người đam mê cờ bạc, nhưng không ngờ được rằng người con trai Từ Cao Phi cũng là một người tay nghiện không kém. Lúc người bố còn sống bị quản giáo bớt chơi bời phóng túng, sau khi ông ta mất thì không còn gì để kiêng dè nữa cả, Trần Tuyết Vân lại không thể quản được hắn, chẳng mấy chốc Từ Cao Phi đã thua sạch tiền bạc tài sản trong nhà, không những thế lại còn chạy đi vay mượn nặng lãi. Mấy ngày gần đây đã có người cho vay nặng lãi tìm đến nhà đòi nợ, trong lúc tranh chấp Từ Cao Phi đã đâm người ra một dao chọc thủng lá gan phải nhập viện cấp cứu, vì thế mới có cục diện ở cục cảnh sát bây giờ.

Từ trong lời tự thuật của Trần Tuyết Vân Lương Yên mới biết được, hóa ra năm đó sau khi tin tức cô và Lục Lâm Thành kết hôn được công bố rộng rãi trên các phương tiện truyền thông thì Trần Tuyết Vân và Từ Cao Phi đã chạy đến tìm mình. Lúc đó cô cũng biết được mục đích hai người này đến đây là gì, vì thế cho bọn họ một khoản tiền lớn, để sau này bọn họ đừng bao giờ đến tìm cô nữa.

Trong phòng hòa giải, Trần Tuyết Vân vẫn không ngừng khóc lóc kể lể: “Mẹ cực khổ vất vả nuôi con khôn lớn đến chừng này, con không thể mặc kệ mẹ ruột và em trai của mình được hu hu hu.’’

Hốc mắt Lương Yên đỏ bừng.

Nuôi cô khôn lớn sao?

Từ lúc cô có ký ức,  trong căn nhà kia chỉ toàn là những tiếng cãi vã, đồ đạc đổ vỡ không ngừng, vẫn là người dì hàng xóm lầu dưới thương xót cô, thường xuyên cho tiểu Lương Yên đã đói đến mức xanh xao vàng vọt một chút đồ ăn gì đó.

Mới bảy tuổi đã bị đưa vào trường thể thao nội trú, đến lúc cần phải đóng tiền sinh hoạt phí thì số điện thoại của cả bố và mẹ để lại cho giáo viên phụ trách sinh hoạt thường ngày  không số nào có thể gọi được.

Cho đến tận bây giờ Lương Yên vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của cô giáo đang cầm điện thoại tốn thời gian thúc giục nhưng không gọi được đã nhìn cô: “Lại là một người không có ai cần, rốt cuộc nơi này là trường thể thao hay là cô nhi viện.’’

Lương Yên nhìn hàng lông mày được phun xăm tinh xảo và đường kẻ mắt được trau chuốt tỉ mỉ trên khuôn mặt Trần Tuyết Vân, da dẻ này ở độ tuổi này của bà ta mà nói đã xem như được bảo dưỡng cẩn thận.

Có lẽ mấy năm qua bà ta vẫn sống rất tốt. 

Lương Yên tự giễu cười cười, mở miệng hỏi: “Cần bao nhiêu tiền?’’

Trần Tuyết Vân  nghe được lời này đã lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay lau lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, dường như có hơi do dự một chút, sau đó nhìn đến đứa con gái trổ mã vô cùng xinh đẹp của mình, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra một con số: “Tám trăm vạn.’’

“Tám trăm vạn?’’ Khương Mộc ở bên cạnh hoảng hốt đầu tiên.

Lương Yên không thể tin nổi nhìn về phía Trần Tuyết Vân.

Trần Tuyết Vân vừa thấy phản ứng của hai người đã lập tức luống cuống: “Mẹ…’’ Bà bắt lấy tay Lương Yên, “Con gái à, mẹ là mẹ ruột của con mà.’’

Sau khi Lương Yên nghe được ba chữ “Tám trăm vạn” cũng không biết  nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.’’

Trần Tuyết Vân vừa nghe không có tiền đã xụ mặt xuống, lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ; “Sao con có thể không có tiền được hu hu hu!’’

“Những minh tinh như các con mỗi năm kiếm được mấy chục triệu mấy trăm triệu, sao có thể không có tiền!’’

“Trời ơi, xuống đây mà xem một đứa con gái lại mặc kệ sự sống chết của mẹ ruột và em trai mình này, nó muốn trơ mắt nhìn em trai mình ngồi tù đấy!’’

“Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu không có lương tâm thế này!’’

Lương Yên nghe những lời mắng nhiếc khó nghe kia chỉ muốn khóc: “Tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy’’

Chuyện những minh tinh trong làng giải trí này kiếm được rất nhiều tiền đúng là không sai, nhưng lúc Lương Yên còn là một diễn viên tuyến mười tám căn bản không kiếm được bao nhiêu, sau khi kết hôn với Lục Lâm Thành đã trở thành tuyến ba nhưng lại không có lịch trình hay tham gia bộ phim nào, một chút tiền gửi ngân hàng có lẽ cũng đã đưa cho hai mẹ con Trần Tuyết Vân lúc bọn họ tìm đến cô hai năm trước rồi.

Trần Tuyết Vân lau sạch mặt,  đột nhiên đứng dậy đẩy Lương Yên một cái.

“Không phải mày đã kết hôn với Lục Lâm Thành gì đó sao? Mày không có tiền, chẳng lẽ hắn cũng không có tiền ư?’’

Lương Yên bị đẩy ra, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo: “Tôi đã ly hôn với anh ta rồi.’’

Hai người bọn họ sòng phẳng ly hôn, một đồng Lương Yên cũng không muốn lấy, Lục Lâm Thành đã từng nói sẽ bồi thường cho cô, nhà xe tất cả đều đứng tên Lương Yên nhưng cô đã chủ động phân chia từng cái từng cái rõ ràng dứt khoát.

Khương Mộc thấy Lương Yên bị đẩy, vội vàng chạy đến đứng trước mặt cô che chắn, trợn mắt nhìn Trần Tuyết Vân: “Bà muốn làm gì?’’

“Mày, đứa con gái ngu ngốc này!’’ Trần Tuyết Vân vẫn hơi sợ hãi kiêng dè Khương Mộc, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi gào rống với Lương Yên: “Sao tao có thể sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như mày chứ, ai bảo mày ly hôn với hắn! Hơn nữa mày nghĩ mày đang lừa ai? Cho dù có ly hôn thì số tiền mày được chia sau khi ly hôn đâu rồi, đừng tưởng rằng có thể lừa được tao!’’

Cả người Lương Yên đều run rẩy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay khảm sâu vào da thịt.

Nhưng cô lại không cảm thấy đau chút nào. 

Cô đỏ mắt nhìn Trần Tuyết Vân: “Tôi ly hôn là chuyện của tôi, tiền là do Lục Lâm Thành làm ra chứ không phải là của tôi, một đồng tôi cũng sẽ không lấy!’’

Trần Tuyết Vân vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy nhà của mày đâu? Xe đâu?’’

Lương Yên hít một hơi, ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ nhìn về phía trước: “Đều là của Lục Lâm Thành, không liên quan đến tôi.’’

“Vậy phí đền bù tuổi xuân đâu, hả?’’ Lúc này Trần Tuyết Vân đã hoàn toàn không kiêng nể gì nữa, “Không có phí bồi thường, chẳng lẽ mày để hắn ăn ngủ với mày miễn phí hai năm sao? Mày cho hắn chiếm tiện nghi như vậy sao? Mày cho rằng tao là một kẻ ngu xuẩn ư?’’

“Mày không đưa tiền đúng không, tao sẽ lập tức liên hệ với báo chí phơi bày bộ mặt thật của mày cho toàn dân thiên hạ được biết, Lương Yên kiếm được nhiều tiền như vậy, thế nhưng lại bỏ mặc mẹ ruột và em trai của mình không quan tâm, tao sẽ khiến cho mày cả đời này không thể ngóc đầu lên được nữa.’’

“Mày cho rằng bây giờ mày trưởng thành cứng cấp rồi thì có thể vứt bỏ tất cả ư? Sao mày không tự soi gương nhìn lại bản thân sao, cái ngoại hình mà mày dựa vào để kiếm cơm kia cũng là do bà đây cho mày!’’

Lương Yên nghe được những lời mắng nhiếc khó nghe phát ra từ chính miệng của mẹ ruột mình kia, vô lực ngồi xổm xuống, cả người co lại thành một cục.

Trái tim đau đớn tựa như bị bóp chặt.

Khương Mộc nghe được những lời này cũng vô cùng tức giận, hét lên với Trần Tuyết Vân: “Bà câm miệng đi! Suốt mấy năm qua bà đã quan tâm đến cô ấy lần nào chưa? Tại sao bây giờ bà có thể không biết xấu hổ mà chạy đến đây đòi tiền cơ chứ?’’

“Cậu là ai?” Trần Tuyết Vân chống eo, “Việc nhà của tao không mượn cậu phải quan tâm, tao dạy dỗ con gái của mình là lẽ bất di bất dịch!’’

“Bà!’’ Khương Mộc tức đến mức khóe mắt cũng muốn nứt ra.

“Mấy người ở đây ồn ào cái gì vậy?’’ Cánh cửa phòng hòa giải được mở ra, một người cảnh sát mặc thường phục đi vào.

Trần Tuyết Vân lập tức chạy đến bắt lấy cánh tay người cảnh sát, một tay chỉ vào Lương Yên: “Vị cảnh sát này, ngài nhanh nhanh bắt đứa con gái bất hiếu này của tôi lại đi, nó mặc kệ sự sống chết của mẹ ruột mình đấy!’’

Vị cảnh sát này dường như đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, bỏ cánh tay Trần Tuyết Vân ra: “Những chuyện như thế này bà có thể khởi tố đến tòa án.’’

Khương Mộc đỡ Lương Yên đứng lên, trong lòng Lương Yên lúc này chỉ còn lại cảm giác nguội lạnh, nhàn nhàn liếc Trần Tuyết Vân một cái: “Bà muốn khởi tố thì cứ việc khởi tố đi.’’

Vừa dứt lời, cô đã xoay người rời đi.

Rõ ràng Trần Tuyết không thể ngờ được Lương Yên sẽ có thái độ dửng dưng với việc này như vậy, bởi vì có Khương Mộc ngăn cản lại không thể đuổi theo, chỉ có thể cắn răng nghiến lời gào thét ở phía sau: “Tao phải vạch trần bộ mặt thật của mày cho mọi người biết, tao sẽ đến báo chí tố cáo mày!’’

……

Lương Yên và Khương Mộc đi ra ngồi lên xe trở về.

Suốt cả dọc đường cô không nói một lời, Khương Mộc cũng im lặng lái xe về chung cư của Lương Yên.

Khương Mộc dừng xe, nhìn Lương Yên vẫn luôn yên lặng ngồi nơi đó, ánh mắt ngơ ngác.

“Tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.’’ Dường như nhận ra được Khương Mộc đang chăm chú nhìn cô, Lương Yên đột nhiên mở miệng nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn mơ màng không có tiêu cự.

“Được.’’ Khương Mộc lại nhìn Lương Yên mấy lần, cuối cùng vẫn xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khương Mộc tránh xa hai bước.

Tiếng khóc khàn cả giọng của Lương Yên mơ hồ phát ra từ trong xe.
Bình Luận (0)
Comment