Toàn Mạng Xã Hội Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Minh Tinh Hết Thời!

Chương 20

Trác Tru cũng phát hiện ra Trác Đề đã nhìn thấy mình, hoảng loạn chớp mắt một cái, vội vàng đưa tay làm động tác "suỵt", ra hiệu bảo cậu đừng lên tiếng.

Trác Đề ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ rất nghe lời.

 

Nhưng Trác Tru lại quên mất, cậu không cần mở miệng, bởi vì còn có tiếng lòng bá đạo của cậu:【Chị ba đang làm gì vậy?】

 

Một câu thôi mà lập tức thu hút sự chú ý của cả nhà họ Trác, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

 

Trác Tru: "......"

 

Trác Đề vô tội chớp mắt, môi mím chặt, nhưng tiếng lòng vẫn không ngừng:【Chị ba không thấy đau lòng vì người đội nón xanh cho mình lại chính là anh ruột sao? Hay là chị ấy đã biết từ trước chuyện Ninh Thường Tịch thích anh cả?】

 

Trác Tru gấp đến mức giậm chân: Có thể im lặng được không? Không, có thể tắt luôn cái tiếng lòng này đi không?!

 

May mắn là người nhà họ Ninh không nghe được Trác Đề nghĩ gì, chỉ có vẻ vô cùng áy náy mà cúi đầu xin lỗi Trác ba Trác mẹ, đồng thời ra tay xử lý Ninh Thường Tịch ngay tại chỗ, đánh cho mặt mũi hắn sưng vù như đầu heo.

 

Trước khi đi, bọn họ còn hứa với Trác Bùi rằng sẽ lập tức đưa Ninh Thường Tịch ra nước ngoài, cam đoan hắn sẽ không bao giờ quấy rầy Trác gia nữa.

 

Trác Đề không kìm được mà cảm thán:【Không phải ba mẹ Ninh gia tốt đẹp gì đâu, thật ra là vì họ biết rõ Ninh Thường Tịch bi3n thái đến mức nào.】

 

【Hắn từng thay đổi đủ loại thân phận để tiếp cận anh cả, từ trợ lý trong công ty do anh cả quản lý, nhân viên thu ngân ở quán cà phê mà anh cả hay lui tới, cho đến tài xế riêng chỉ để được nói chuyện với anh cả vài câu.】

 

【Chỉ cần có cơ hội chạm vào anh cả, hắn nhất định sẽ lén lấy một món đồ của anh, rồi về nhà làm chuyện kia...】

 

【Và Ninh mẹ đã bắt gặp chuyện đó rất nhiều lần.】

 

Trác Bùi – người xưa nay luôn lạnh lùng nghiêm túc, bỗng chốc mặt đỏ bừng, quay lưng đi với tốc độ nhanh chưa từng thấy.

 

Còn Ninh Thường Tịch, trước khi bị ba mẹ lôi ra khỏi nhà, vẫn cố gắng quay đầu lại, bi thương kêu lên: "Ca, em thật lòng yêu anh mà!"

 

【Kiểu tình yêu này đáng sợ quá.】

 

【Trên mạng thì có vẻ k1ch thích, chứ gặp ngoài đời chỉ muốn hô to "Cảnh sát ơi, cứu mạng!"】

 

Cuối cùng, trong nhà cũng lấy lại được sự yên bình.

 

Trác Tru bám sát tường, định lén chuồn đi. Nhưng đúng lúc ấy, giọng Trác mẹ lạnh lùng vang lên từ dưới lầu: "Xuống đây!"

 

Hai người đang trốn chui trốn nhủi liếc nhau.

 

Trác Tru nhép miệng: "Gọi cậu đó."

 

Trác Đề lắc đầu: "Là gọi chị."

 

Ngay sau đó, Trác mẹ bổ sung: "Hai đứa, xuống hết cho mẹ!"

 

"......"

 

Trác Đề và Trác Tru ngoan ngoãn đứng thành hàng trước mặt ba mẹ, cúi thấp đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Trác mẹ.

 

Trác Đề mếu máo, thầm nhủ:【Mình có làm gì đâu mà mẹ tức giận vậy?】

 

Hoàn toàn không biết rằng khoảnh khắc cậu và Nam Phù Diệu "thân mật" vừa nãy đã bị Trác mẹ bắt gặp.

 

Nam Phù Diệu, người vừa bị đụng vào mặt, lúc này hai má vẫn còn nóng ran, trông cứ như bị chiếm đoạt mất sự trong trắng. Anh khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ trong sáng vô cùng, rồi nói với Trác mẹ:

 

"Trác phu nhân, chuyện này thôi bỏ qua đi. Tiểu Đề cũng chỉ là bị ảnh hưởng bởi dược vật mà thôi."

 

Trác Đề chớp mắt: "?"

 

Nam Phù Diệu tiếp tục nói với vẻ bao dung: "Dù đây là nụ hôn đầu của con, cũng không sao cả, thực sự không sao."

 

Trác Đề: "???"

 

Trác mẹ lập tức có kết luận: "Tiểu Đề, con phải chịu trách nhiệm với người ta!"

 

Trác Đề: "??!!!"

 

Nhìn thấy khóe miệng Nam Phù Diệu hơi cong lên, trông như đang cười thầm, Trác Đề lập tức hoảng loạn:

 

"C-Con chỉ hôn anh ấy một chút thôi mà! Chỉ chạm nhẹ thôi! Một giây cũng chưa tới! Hơn nữa, lúc đó con—"

 

【Khoan đã, hình như là mặt chạm vào mặt, hay là môi chạm môi?】

 

Hồi đó cậu còn mơ màng, nên chẳng nhớ rõ lắm.

 

【Không lẽ mình thật sự táo bạo đến mức hôn lên môi Nam Phù Diệu?!!】

 

Trác mẹ không thấy cảnh lúc đó, bà chỉ thấy hai người kề sát nhau, nghe Nam Phù Diệu nói vậy, đương nhiên cũng tin tưởng. Trong suy nghĩ của bà, bất kể nam hay nữ, đã hôn người ta thì phải có trách nhiệm.

 

Dù nhà họ Nam có quyền thế ra sao, Trác gia cũng không thua kém gì!

 

Nghĩ vậy, Trác mẹ liền đưa ra quyết định.

 

Trác Đề còn chưa kịp tiêu hóa sự việc, thì đã nghe Trác mẹ dứt khoát lên tiếng: "Quyết định vậy đi."

 

Người duy nhất không theo kịp tình huống – Trác ba – lúc này vẫn mơ màng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 

Trác mẹ bực bội: "Ông im lặng giùm tôi cái đi!"

 

Sau khi xử lý xong chuyện của Trác Đề, Trác mẹ liền quay phắt sang phía Trác Tru – người nãy giờ chỉ đứng xem mà chưa bị hỏi tội.

 

Ánh mắt sắc bén quét tới, Trác Tru lập tức đứng nghiêm, trong lòng vang lên chuỗi báo động đỏ: Xong rồi!

 

Trác Tru bỗng thấy lạnh sống lưng.

 

"Mẹ ~"

 

Cô kéo dài giọng, cố gắng đánh thức bản năng yêu thương của Trác mẹ.

 

Trác mẹ híp mắt, giọng lạnh tanh:

 

"Con thành thật khai báo cho mẹ, rốt cuộc Ninh Thường Tịch là thế nào?"

 

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, sát khí dày đặc.

 

Trác Đề thấy tình hình căng thẳng, nhanh chóng nấp sau lưng Nam Phù Diệu, không dám hó hé gì thêm về chuyện "trách nhiệm".

 

Trác Tru đảo mắt nhìn quanh, không tìm được ai giúp đỡ, đành cắn răng đối diện với ánh mắt thiêu đốt của Trác mẹ, căng thẳng nuốt nước bọt:

 

"Chuyện này... ừm... con thích anh ấy, nên mới đưa về nhà ra mắt cha mẹ."

 

Dưới ánh mắt uy h**p của Trác mẹ, Trác Tru cuối cùng cũng khai thật:

 

"Ninh Thường Tịch là em trai của người đối diện con. Lúc mẹ đưa danh sách mai mối cho con, con đã biết rồi."

 

Giọng càng ngày càng nhỏ:

 

"Anh ấy thích anh cả, con cũng chỉ vô tình phát hiện khi tiếp cận thôi."

 

"Thế nên con mới nghĩ, lợi dụng em trai người đó để 'công kích' tâm lý đối phương."

 

Trác Đề vừa nghe thấy tin sốt dẻo, lập tức lén mở hệ thống kiểm tra tin tức:

 

【Chị ba nói người đối diện... là Ninh Như Phong?】

 

【Cả hai cùng tham gia một chương trình tuyển chọn, nhưng dù xét về độ nổi tiếng hay thành tích, Ninh Như Phong đều vượt trội hơn. Hai người đấu đá kịch liệt để tranh vị trí trung tâm, fan hai bên cũng chửi nhau suốt ngày.】

 

【Quan trọng hơn, Ninh Như Phong là kiểu người "chị gái cưng em trai" điển hình.】

 

Trác Đề sáng mắt, ngay lập tức hiểu rõ kế hoạch của Trác Tru:

 

【Quả nhiên, thợ săn cấp cao thường xuất hiện với tư cách con mồi.】

 

【Chiêu này thật độc ha ha ha!】

 

Trác Tru đập tay một cái, sung sướng nhìn cậu em trai tâm linh tương thông với mình!

 

"Mẹ, cái tên Ninh Như Phong kia đúng là đáng ghét! Ỷ có gia đình hậu thuẫn, đi đâu cũng chèn ép con! Tiểu Đề sắp vào đoàn phim rồi, con cũng định xin một vai để hỗ trợ nó một chút, nhưng tài nguyên vốn dĩ đã thương lượng xong lại bị cướp trắng trợn!"

 

Cũng giống Trác Đề, Trác Tru chưa từng công khai thân phận tiểu thư nhà họ Trác khi hoạt động trong giới giải trí. Từ một ngôi sao nhí, cô tự mình nỗ lực để trở thành idol hàng đầu.

 

Trác mẹ nhíu mày suy tư:

 

"Từ nhỏ con đã là sao nhí nổi tiếng, vậy mà nhân khí vẫn bị nó lấn át?"

 

Trác Tru uất ức, dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu.

 

Trác Đề kiểm tra thông tin xong cũng hiểu vì sao Ninh Như Phong lại được yêu thích như vậy:

 

【Người ta đi theo hình tượng tiên khí lạnh lùng, cao ráo chân dài, da trắng mặt đẹp, năng lực xuất sắc, sau khi debut lại chuyển sang diễn cổ trang, mỗi khía cạnh đều rất xuất sắc.】

 

Trác Tru nghiến răng. Là tam tiểu thư nhà họ Trác được cưng chiều từ nhỏ, cô làm sao chịu nổi chuyện này!

 

Thế là liền chạy đến méc mẹ:

 

"Mẹ à, con bị chèn ép khổ sở trong giới giải trí lắm! Cả ekip của con đều sắp chết đói rồi! Vì không còn cách nào khác, con mới phải ra hạ sách này để trả thù!"

 

Trác mẹ cau mày không đồng tình:

 

"Dù thế nào đi nữa, con cũng không nên đùa giỡn tình cảm của người khác, lại còn lừa gạt cả gia đình họ. Nếu con muốn trả thù Ninh Như Phong thì cứ nhắm vào cô ta, cần gì phải liên lụy người vô tội?"

 

Trác Tru lẩm bẩm:

 

"Chọn trái hồng mềm mà bóp thôi."

 

Trác mẹ: "..."

 

Tranh luận với con gái chẳng ích gì, Trác mẹ đành quay sang Trác ba, lúc này đang cười hề hề:

 

"Ông quản con gái ông đi! Không biết nó giống ai nữa!"

 

Trác ba bị gọi tên nhưng vẫn lơ đễnh:

 

"Ờ, giống tôi giống tôi. Tiểu Tru à, chuyện đấu đá giữa mấy đứa trẻ, người lớn như chúng ta không tiện xen vào. Thế này đi, con thiếu tài nguyên gì thì bảo phòng nghiệp vụ của Thịnh Kỷ sắp xếp cho. Nhà mình cũng chẳng phải không có điều kiện."

 

Trác Tru lập tức phản bác:

 

"Con không dựa vào gia đình đâu!"

 

Nhưng khi nghĩ đến chuyện Ninh Như Phong bị cô chơi một vố đau điếng, có lẽ cô ta sẽ không dám gây chuyện trong một khoảng thời gian dài, cô liền vui vẻ trở lại.

 

Xử lý xong việc này, Trác mẹ trầm giọng:

 

"Mau đến xin lỗi anh cả con. Đám cưới của nó đang yên đang lành lại bị con làm loạn lên như vậy, thật đẹp mặt! Sau đó về phòng đóng cửa tự kiểm điểm vài ngày, tịch thu hết thiết bị điện tử, không được bước ra khỏi biệt thự nửa bước!"

 

Trác Tru nghe xong liền tái mặt:

 

"Mẹ, mẹ, mẹ là người thời đại nào vậy! Bây giờ là thế kỷ 21 rồi mà sao lại có tư tưởng phong kiến thế này!"

 

Trác mẹ lạnh lùng đáp:

 

"Kêu bố con cũng vô ích."

 

Trác Đề đứng sau lưng Nam Phù Diệu cười nghiêng ngả.

 

Nam Phù Diệu quay lại nhìn cậu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. Trác Đề cười cứng ngắc.

 

Cậu quên mất, còn một người "hoa cúc đại khuê nữ" đang chờ cậu phụ trách đây này.

 

Nam Phù Diệu nhích lại gần, cười nhàn nhạt:

 

"Cậu định phụ trách tôi thế nào đây?"

 

Trác Đề ngẩn người.

 

Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cậu dè dặt hỏi:

 

"Tôi... mỗi tháng gửi anh tám vạn, mười vạn? Không nhiều hơn được đâu, tôi không có nhiều tiền lắm..."

 

Cậu còn phải tiết kiệm để lo cho gia đình sau khi Thịnh Kỷ phá sản nữa!

 

Nam Phù Diệu bật cười.

 

Đúng lúc đó, anh nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong thì tiếc nuối nói:

 

"Thật không khéo, đoàn phim có chút việc, có vẻ hôm nay tôi không thể để cậu phụ trách được rồi."

 

Sau đó, anh lịch sự chào Trác ba Trác mẹ rồi rời đi. Trác mẹ bảo Trác Đề tiễn khách.

 

Ngồi vào xe, Nam Phù Diệu hạ cửa kính, nở nụ cười đầy ẩn ý:

 

"Nãy đùa cậu thôi, cần gì để bụng? Nhớ nói với bác gái, chuyện này đừng để tâm nữa, cứ xem như chưa từng xảy ra."

 

Trác Đề nghe xong nhẹ nhõm hẳn.

 

Nhưng ngay sau đó, không hiểu sao lại có chút mất mát.

 

Nhìn theo chiếc siêu xe dần khuất bóng, cậu thầm nghĩ:

 

【Kỳ lạ, chẳng lẽ mình thật sự muốn chịu trách nhiệm với anh ấy? Nhưng mà... nếu được bao dưỡng một mỹ nam như vậy, hình như cũng không tệ lắm?】

 

Cậu nhìn lại số dư trong tài khoản ngân hàng, im lặng hành quân.

 

Có tà tâm, nhưng không có tiền.

 

Tối hôm đó, Trác Đề ôm máy tính, cẩn thận kiểm tra từng khoản tiết kiệm của mình.

 

Cả nhà đều nghe thấy cậu lẩm bẩm dưới đáy lòng:

 

【23 vạn 7911 đồng, cộng thêm 9 vạn 6000 tám, cộng 6502 bảy, cộng ba đồng tám hào năm, cộng...】

 

Trác ba xấu hổ thay cho con trai mình, quay sang hỏi Trác mẹ:

 

"Bà cho nó ít tiền tiêu vặt quá à?"

 

Trác mẹ bĩu môi:

 

"Sao có thể, cũng không biết thằng nhóc này tiêu hết vào đâu nữa."

 

Nói rồi, bà chuyển ngay hai trăm vạn sang tài khoản con trai út.

 

Trác Đề nhìn số dư nhảy lên, kích động hét trong lòng:

 

【Oa! Mẹ tự nhiên chuyển nhiều tiền vậy! Đổi đời rồi!】

 

Trác mẹ nghe được Trác Đề cao hứng, khóe miệng cũng không khỏi giương lên, quay sang Trác Bùi nói: "Con giúp em con sắp xếp thêm vài hợp đồng thương mại đi, dạo này nó không biết sao mà cứ như rơi vào hố tiền vậy."

 

Trác Bùi gật đầu: "Được."

 

Nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại sắp xếp, di động của Trác Đề đã rung lên. Nam Phù Diệu gửi tới một tin nhắn:

 

[ Mấy hợp đồng thương mại này nếu cậu thấy ổn thì cứ để người đại diện của cậu liên hệ trực tiếp, dùng hình tượng Thôi Yếm để làm đại ngôn, cũng coi như là tuyên truyền hai chiều. ]

 

Đang lúc rầu rĩ vì không có tiền tiết kiệm, công việc lại từ trên trời rơi xuống, Trác Đề lập tức đánh chữ trả lời: "Được!"

 

Dừng một chút, cậu lại gõ thêm một dòng: "Anh làm vậy là vì chiều nay nghe tôi nói không có bao nhiêu tiền, nên mới sắp xếp những hợp đồng này cho tôi sao?"

 

Bình thường, đoàn phim chưa khởi quay sẽ có rất ít hợp đồng thương mại. Việc này quá trùng hợp khiến Trác Đề không thể không nghĩ nhiều.

 

Cậu vẫn luôn nghĩ gì nói nấy, nên liền hỏi thẳng.

 

Tin nhắn hồi đáp nhanh chóng được gửi đến, khiến Trác Đề đỏ bừng mặt:

 

[ Chờ cậu kiếm đủ tiền rồi bao dưỡng tôi đi. ]

 

【Không hổ là nhân vật chính trong quý loạn văn, giữa vạn bụi hoa đi qua mà không vướng một cánh, đúng chuẩn đại hải vương. Ngay cả lời nói thôi cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập.】

 

Đồng ý xong, Nam Phù Diệu gửi lịch trình của đoàn phim, bao gồm ngày đọc kịch bản và thời gian vào đoàn.

 

Trác Đề đọc nhanh như gió, sau đó bỗng thấy vài cái tên diễn viên chính quen thuộc, lẩm bẩm:

 

【Hình như từng xuất hiện trong tiểu thuyết...】

 

Trác ba, Trác mẹ và Trác Bùi đồng loạt dựng tai lên.

 

Lại có dưa ăn sao?

 

Nhà mình mới vừa nháo một trận lớn, bây giờ cần gấp một ít dưa nhà người khác để hồi phục thể lực.

 

Trác Đề không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếp tục suy luận:

 

【Oa, hải vương chân đạp ba chiếc thuyền, ba chiếc thuyền này lại lần lượt là người yêu cũ, người yêu hiện tại và người đang tán tỉnh để làm người yêu tiếp theo! Mấu chốt là cả bốn người đó đều bị Nam Phù Diệu dùng ánh mắt tinh tường mà chọn vào đoàn phim!】

 

Trác ba, Trác mẹ, Trác Bùi: "!!!"

 

Ánh mắt Nam Phù Diệu... thật sự... quá đỉnh.

 

【Vị nam diễn viên này cũng thật là... Ngưu.】

 

【Còn có nữ diễn viên chuyên đóng vai mỹ nhân bệnh tật này nữa, tôi nhớ hình như sau này nhân thiết bị sụp, cô ta thực ra là một cao thủ Taekwondo, còn là đai đen.】

 

Trác Đề ăn dưa vô cùng vui vẻ, cho đến khi nhìn thấy cái tên Ninh Như Phong trong danh sách diễn viên, mới hậu tri hậu giác nhận ra:

 

【Khoan đã, Ninh Như Phong tranh vai phụ của chị ba để vào đoàn phim làm gì? Chị ba bắt nạt em trai người ta như thế, chẳng lẽ cô ta cũng nhằm vào mình sao?!】

 

【Kệ cô ta đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn ~】

 

Nghĩ đến việc có thể xem một màn hải vương Tu La tràng ngay tại đoàn phim, Trác Đề vui vẻ ném Ninh Như Phong ra sau đầu.

 

Lúc này, Nam Phù Diệu lại gửi một tin nhắn nữa:

 

[ Lễ khai máy sẽ có nhiều truyền thông quay chụp, nhớ chuẩn bị sẵn sàng. ]

 

Trác mẹ vừa nghe thấy Ninh Như Phong cũng có mặt trong chương trình, lập tức cảm thấy không ổn, lại còn có truyền thông đến đưa tin, bà càng lo lắng Trác Đề với thói quen nói chuyện không giữ kẽ của mình sẽ lỡ miệng. Tuy rằng hiện tại việc kiểm soát dư luận trên mạng khá tốt, nhưng tuyến dưới thì khó mà kiểm soát được.

 

Càng nghĩ càng không yên tâm, Trác mẹ liền lê dép lê lên lầu, gõ cửa phòng Trác Tru.

 

Gõ mãi không ai trả lời.

 

Trác ba đi theo, tò mò hỏi: "Sao vậy?"

 

Trác mẹ gọi người hầu: "Mau lấy chìa khóa dự phòng tới, tôi bảo Tiểu Tru chú ý đến cái tên đối diện nó một chút."

 

Chìa khóa nhanh chóng được đưa đến, Trác mẹ dứt khoát mở cửa, đẩy ra nhìn vào bên trong, nhưng phòng trống không. Chỉ có rèm cửa ban công bị gió thổi bay phần phật, còn trên lan can thì buộc một sợi dây dài làm từ ga trải giường, kéo dài xuống tận hoa viên.

 

Trác Tru đã chuồn mất.

 

Trác mẹ tức đến choáng váng, Trác Bùi đứng sau lưng bình tĩnh nói: "Tiểu Tru để lại một bức thư."

 

Trác ba, Trác mẹ nhận lấy, cùng nhau nhìn xuống. Trên giấy chỉ có một dòng ngắn ngủn:

 

[ Con đi chiến đấu đây, ba mẹ, đừng nhớ mong! ]

Bình Luận (0)
Comment