Chu Tiêu khẽ cắn môi, nhìn theo siêu xe dần khuất xa, trong lòng không cam tâm. Cô ta tự an ủi bản thân rằng sau này vẫn có cơ hội vãn hồi.
Một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện trong tầm mắt Chu Tiêu. Ngước lên, cô ta thấy Hồ Nguyệt Loan đang đứng trước mặt. Tức giận bùng lên, cô ta cắn răng nói: "Đều tại cô! Cô cố ý gọi điện thoại cho người khác, diễn vở kịch rằng Hướng Long Ngạo là thiếu gia nhà họ Trình, làm bộ như để tôi nghe được, đúng không?"
"Nếu không phải do cô sắp đặt, tôi và Hướng Long Ngạo đã không đi đến bước này!"
Hồ Nguyệt Loan khẽ cười: "Chu tiểu thư, xin đừng đổ lỗi cho người khác. Ai là người bị lòng tham che mắt, chính cô rõ hơn ai hết. Tôi đến đây chỉ để cảnh cáo cô, đừng có vọng tưởng, cũng đừng không biết tự lượng sức mình."
Nói xong, Hồ Nguyệt Loan đưa cho Chu Tiêu một tập tài liệu.
Liếc nhìn thoáng qua, Chu Tiêu liền tái mặt, hai tay run rẩy làm rơi xấp tài liệu xuống đất. Nhưng rất nhanh, cô ta vội vã cúi xuống nhặt lại, dáo dác nhìn quanh, sợ bị ai đó phát hiện.
Chu Tiêu nghiến răng, trừng mắt nhìn Hồ Nguyệt Loan: "Cô lấy những thứ này từ đâu?"
Hồ Nguyệt Loan thản nhiên đáp: "Cô nghĩ mình che giấu giỏi lắm sao? Thực ra, điều tra những thứ này dễ như trở bàn tay. Hiện tại, Trình thiếu vẫn chưa biết chuyện này, nhưng nếu cô tiếp tục dây dưa, sợ rằng không chỉ riêng Trình thiếu biết đâu."
Tập tài liệu kia là bằng chứng về những mối quan hệ bí mật của Chu Tiêu với đám bạn trai trước đây.
Chu Tiêu siết chặt tài liệu vào ngực, cắn môi, nhịn nhục gật đầu: "Tôi... tôi sẽ không liên hệ với Hướng Long Ngạo nữa. Cô yên tâm."
Trác Đề theo dõi cuộc đối thoại giữa Chu Tiêu và Hồ Nguyệt Loan thông qua hệ thống, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, khi không còn mối liên hệ với Nhị Thế Chủ và bị Hồ Nguyệt Loan cảnh cáo, Chu Tiêu cũng sẽ không còn cơ hội gây chuyện ở Thịnh Kỷ nữa.
【Công ty lại vượt qua một lần nguy cơ, đáng để chúc mừng!】
Trác Đề tự tìm cho mình một lý do hoàn hảo để ăn mừng bằng một bữa tôm hùm đất. Cậu vui vẻ gửi tin nhắn rủ Nam Phù Diệu: "Đi ăn khuya không?"
Nam Phù Diệu nhìn vẻ mặt hào hứng của Trác Đề, đột nhiên muốn thể hiện tay nghề nấu nướng: "Nhà tôi vừa nhập tôm hùm tươi. Em thích khẩu vị gì, tôi làm cho."
Đôi mắt Trác Đề sáng rực: "Tỏi băm, chanh, cay nồng! Cái gì cũng phải có!"
Nam Phù Diệu bật cười: "Em đúng là không khách sáo chút nào."
Anh có một căn hộ hai tầng gần phim trường để tiện quay chụp, nhưng hiếm khi đến ở. Hầu hết thời gian, anh chọn nghỉ lại khách sạn khi làm việc muộn. Căn hộ vốn vắng lặng, nhưng hôm nay có thêm một người nhốn nháo, bỗng trở nên rộn ràng hơn hẳn.
【Để xem trong nhà Nam Phù Diệu có gì ngon nào!】
Trác Đề tò mò mở tủ lạnh, quay đầu lại cười: "Cố lên, em sẽ cố gắng mặt dày một chút!"
Nam Phù Diệu: "..."
Anh còn tưởng nhóc con này có lương tâm chứ.
Nam Phù Diệu xắn tay áo, lấy tôm hùm từ ngăn đông ra chế biến. Trác Đề cũng không phải loại người chỉ ngồi chờ ăn, cậu lục lọi tủ lạnh tìm nguyên liệu để làm món ăn kèm, rồi chạy vào bếp giúp một tay.
Bếp nổi lửa, dầu sôi lên, mùi thơm lan tỏa, căn hộ lạnh lẽo bỗng có thêm hơi thở của cuộc sống.
Nhìn Nam Phù Diệu nấu ăn thành thạo, Trác Đề tò mò hỏi: "Nhà anh giàu như vậy, sao vẫn biết nấu ăn?"
Nam Phù Diệu khuấy đều gia vị trong chảo, không quên nhướng mày trêu chọc: "Biết nấu ăn có phải là điểm cộng không? Muốn gả không?"
Trác Đề lập tức hóa thân thành fan cuồng: "Soái! Soái! Nhà em, Nam ca, đẹp trai nhất!"
"..." Nam Phù Diệu cạn lời.
Không khí đang tốt đẹp, tự nhiên bị câu nói của Trác Đề phá hỏng. Quả thật giống như một con công xòe đuôi khoe mẽ mà lại gặp phải người mù.
"Sống xa quê nhiều năm, ăn không quen đồ ăn bên ngoài, nên phải tự học nấu một chút. Cứ như vậy, tay nghề dần dần khá lên." Nam Phù Diệu bưng đĩa tôm hùm đã chế biến xong ra bàn, nói với Trác Đề: "Trong tủ lạnh còn có đồ ướp sẵn, nước sốt cũng đủ cả, muốn uống gì thì tự lấy."
"Tuyệt vời!"
Trác Đề hí hửng bưng đĩa tôm ra bàn.
Trong lúc chờ Nam Phù Diệu làm thêm hai món khác, cậu tranh thủ lướt hệ thống để xem chuyện của Hướng Long Ngạo có tiến triển gì không.
【Ủa, sao chuyện quá khứ của Chu Tiêu lại bị đào lên và lan truyền trên mạng? Không phải Hồ Nguyệt Loan nói rằng chỉ cần cô ta không dây dưa với Hướng Long Ngạo thì sẽ không gặp rắc rối sao?】
【Nhị Thế Chủ bị cha mẹ liên hợp xử lý một trận, cha hắn còn định đoạn tuyệt quan hệ để lấy lòng nhà họ Trình. Không có gia tộc chống lưng, với tính cách ăn chơi trác táng của hắn, có khi còn thảm hơn lúc Hướng Long Ngạo dọn gạch kiếm sống.】
【Dù Hướng Long Ngạo chưa tha thứ cho cha mình vì những năm tháng bị lạnh nhạt, nhưng khi ông ta lâm bệnh nặng, cậu vẫn lựa chọn thực hiện đạo hiếu cuối cùng. Xem ra, tương lai cậu ấy thật sự có khả năng trở thành một "Long Ngạo Thiên" thực thụ.】
Nhìn lại toàn cục, Chu Tiêu và Nhị Thế Chủ chẳng qua chỉ là những hòn đá nhỏ trên con đường trưởng thành của Hướng Long Ngạo mà thôi.
Sau khi lướt hết tin tức trên hệ thống, Trác Đề lại leo lên mạng, muốn xem rốt cuộc chuyện của Chu Tiêu bị bóc ra như thế nào.
Lướt một lúc, cậu tìm thấy đoạn livestream của một người qua đường quay lại toàn bộ sự việc.
Trong video, Hướng Long Ngạo đang giằng co với Chu Tiêu và cậu ấm kia, chính là cảnh Chu Tiêu chủ động đề nghị chia tay. Sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy tràn ngập những nhân vật nổi tiếng đến hóng chuyện, Trác Đề thậm chí còn thấy mình và Nam Phù Diệu xuất hiện trong một góc quay.
Bình luận trên video đều chỉ trích Chu Tiêu tiêu xài tiền của Hướng Long Ngạo nhưng lại dây dưa không rõ với người khác.
Thậm chí, còn có người tỉ mỉ đào ra những bí mật tình trường của Chu Tiêu với cậu ấm kia mà trước giờ chưa ai biết.
【Cái gì vậy? Cư dân mạng bây giờ đều có khả năng điều tra thế này sao? Nhanh đến mức l*t s*ch quần áo người ta chỉ trong một nốt nhạc!】
Vừa thán phục khả năng ăn dưa của dân mạng, Trác Đề vừa ngạc nhiên khi nhìn vào số lượng người theo dõi Weibo của mình.
【Sao đêm nay tài khoản của mình lại tăng hơn tám triệu người theo dõi?】
【Anh cả lại mua fan cho mình à?】
Nam Phù Diệu đang bận rộn trong bếp cũng nghe thấy Trác Đề lẩm bẩm, thuận tiện hóng hết drama từ miệng cậu.
Thật sự mà nói, Trác Đề giống như một máy quét tin tức sống. Giới giải trí chỉ sợ chẳng có bí mật nào có thể giấu được trước mặt cậu. Nam Phù Diệu không biết bằng cách nào Trác Đề lại nắm rõ mọi chuyện như vậy, nhưng anh cũng chẳng định tìm hiểu sâu hơn.
Cậu nhóc này hoàn toàn không biết rằng, dưới sự bảo vệ của gia đình và các cơ quan có liên quan, chính cậu mới là trung tâm của trận bão tin đồn này.
Khi ba đĩa tôm hùm với ba hương vị khác nhau được dọn lên bàn, Trác Đề ăn đến mức thỏa mãn vô cùng, không ngừng khen ngợi tài nấu ăn của Nam Phù Diệu. Bị khen đến mức sướng cả người, Nam Phù Diệu thẳng thắn hứa hẹn lần sau cậu muốn ăn, anh nhất định sẽ làm cho cậu.
Trác Đề híp mắt cười: "Vậy nếu bất cứ lúc nào em muốn ăn, anh cũng sẽ nấu cho em sao?"
Nam Phù Diệu đáp thản nhiên: "Tôi không nói dối em."
Trác Đề đùa giỡn: "Thế nếu em 40 tuổi muốn ăn, 50 tuổi muốn ăn, 60 tuổi muốn ăn, thậm chí trước khi xuống mồ còn muốn ăn, anh cũng sẽ nấu cho em cả đời à?"
Vừa dứt lời, cậu mới chợt nhận ra câu nói này có chút kỳ lạ.
Dù sao thì giữa cậu và Nam Phù Diệu vốn chỉ là quan hệ hợp tác tạm thời trong chương trình thực tế, sau này có lẽ cũng chẳng còn mấy liên quan.
Ngay lúc cậu định sửa lời, Nam Phù Diệu đã cười cợt nhả: "Cho em ăn cả đời, sao lại không thể chứ?"
Trác Đề mím môi, cảm động vô cùng:【Trên đời này đúng là còn người tốt mà!】
【Cốt truyện gốc, vì mắt thẩm mỹ quá kém, anh ấy toàn chọn đóng phim với đám người rác rưởi. Phim chưa kịp chiếu đã bị bóc phốt, rồi bị cấm sóng.】
【Dẫn đến việc một người có tài như vậy lại lận đận thất bại, cuối cùng chán nản rời khỏi giới giải trí. 】
【Anh ấy đã khó khăn như thế, vậy mà vẫn sẵn lòng nấu bữa khuya cho mình cả đời.】
Nam Phù Diệu nghe thấy tiếng lòng của Trác Đề, trong lòng cũng âm thầm tính toán. Từ giờ anh phải cẩn thận hơn trong việc chọn vai diễn, tuyệt đối không để những sai lầm trong tương lai xảy ra.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Không thể nào vừa hứa với người ta sẽ lo bữa ăn khuya cả đời, mà sau đó lại tự hủy hoại sự nghiệp của chính mình được!
Sau bữa ăn, trời cũng đã khuya. Nam Phù Diệu vừa định hỏi Trác Đề có muốn ở lại qua đêm rồi sáng mai về không, thì cậu lại nhận được cuộc gọi từ anh cả của mình.
Vừa bắt máy, Trác Bùi đã hỏi ngay: "Nam Phù Diệu có ở đó với em không?"
Trác Đề giật mình chột dạ: "A, ừm, có... có."
Vốn định ăn no rồi nằm lười, cậu thực sự có suy nghĩ muốn ngủ lại đây. Rõ ràng chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng lúc này lại có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm bị phụ huynh bắt tại trận.
Trác Bùi hừ lạnh: "Em ở đâu? Không nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi à? Còn về nhà không?"
Trác Đề yếu ớt đáp: "Vẫn còn sớm mà, mới có hai giờ sáng thôi. Dĩ nhiên là em sẽ về nhà, chẳng lẽ lại ở đây luôn à."
Mà khoan, sao Trác Bùi hai giờ sáng còn chưa ngủ?!
Nam Phù Diệu chỉ đành nói: "Để tôi đưa em về."
Đầu dây bên kia, Trác Bùi nghe thấy giọng Nam Phù Diệu, lập tức phản ứng nhanh chóng: "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón nó."
Sự cảnh giác này đúng là rất cao.
Nam Phù Diệu nhận lấy điện thoại của Trác Đề, cười nhẹ: "Anh cả, thật sự không cần phiền anh đâu. Trong vòng nửa tiếng nữa, tôi nhất định sẽ đưa em ấy về nhà an toàn."
Trác Bùi không tiện từ chối, chỉ có thể canh giờ chờ đón em trai trước cửa nhà.
Ban đầu, biết Trác Đề đi tiệc rượu cùng Nam Phù Diệu, Trác Bùi đã tính tự mình đến đón. Nhưng buổi chiều đột nhiên có công việc phát sinh, đến khi xong xuôi thì trời đã gần sáng. Vừa hỏi đến thì mới biết tên nhóc này còn chưa về nhà, anh ta lập tức bật chế độ cảnh giác tối đa.
Không phải vì anh ta phản đối em trai yêu đương hay có định kiến gì, mà chỉ cảm thấy tâm tính của Trác Đề còn chưa ổn định. Hơn nữa, với tình hình lúc này, yêu đương với người nhà Nam gia chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trác Bùi ở nhà ngồi suy tính đủ thứ. Một người vốn mạnh mẽ quyết đoán trong công việc, nhưng khi đụng đến chuyện của em trai thì lại trở nên cẩn trọng lạ thường.
Mãi đến khi xe của Nam Phù Diệu dừng trước tòa nhà, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi đón người.
Nhưng hóa ra, anh ta thở phào quá sớm.
Từ xa, Trác Bùi đã thấy Trác Đề và Nam Phù Diệu đứng rất gần nhau. Trác Đề cười rạng rỡ như một đóa hoa, còn Nam Phù Diệu thì nghiêng người, giơ tay xoa đầu cậu.
Suýt chút nữa, Trác Bùi đã xông tới gạt tay Nam Phù Diệu ra.
Anh ta còn chưa từng xoa đầu em trai mình bao giờ, sao Nam Phù Diệu lại có thể ngang nhiên làm vậy?!
Trác Đề cũng nhìn thấy Trác Bùi, vẫy tay với Nam Phù Diệu: "Em về đây, cảm ơn anh vì bữa khuya. Anh cũng mau về nghỉ ngơi sớm nhé."
"Ừ, mai gặp trên đoàn phim."
Trác Đề than thở trong lòng:【Nghỉ lễ chỉ có một ngày, mai lại phải quay phim. Sao cứ mải lo chơi mà quên mất chuyện này chứ...】
Trác Bùi vừa bước tới, Trác Đề đã vội vàng vẫy tay chào: "Hẹn gặp lại!"
Về đến nhà, dưới ánh đèn, sắc mặt Trác Bùi càng đen rõ rệt. Trác Đề chột dạ sờ sờ mũi, lí nhí hỏi: "Anh, sao giờ này vẫn chưa ngủ?"
Trác Bùi thản nhiên hỏi: "Đi đâu chơi?"
"Tham gia xong tiệc rượu thấy đói, tiện đường cùng Nam Phù Diệu tìm một quán ăn khuya." Cậu tỉnh bơ bỏ qua chuyện đã đến nhà Nam Phù Diệu, nhưng trong lòng lại thành thật tự thú:
【Anh ấy làm tôm hùm đất ngon thật, lần sau nhất định phải qua ăn ké nữa!】
Trác Bùi: "......"
Nhìn bộ dạng ngây ngô của Trác Đề, anh ta thực sự không biết nên nói gì. Sợ nói nhiều hai câu, cậu lại tưởng mình đang khen ngợi.
"Về phòng ngủ đi."
Trác Đề thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về phòng, trong lòng không quên lẩm bẩm:
【Anh cả nên tìm một chị dâu đi, nửa đêm không ngủ được mà còn kỳ lạ thế này.】
【Haiz, không có vợ đúng là đáng thương, thôi nhường nhịn anh một chút vậy.】
Bị chính em trai "dạy dỗ", Trác Bùi nhìn cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại mà ngẩn người.
Sớm biết thế này thì cứ nói thêm vài câu.
---
Ngày nghỉ vui vẻ kết thúc, hôm sau Trác Đề lại phải dậy sớm quay phim.
Vừa ăn sáng xong, chuẩn bị đến đoàn phim thì Trác ba gọi cậu lại: "Tiểu Đề, dạo này có đủ tiền tiêu không? Ba chuyển thêm cho con nhé."
Trác Đề mắt sáng rỡ: "Ba phát tài à? Hay lại giấu tiền riêng?"
Trác mẹ đứng bên cạnh lườm Trác ba một cái. Trác ba sợ bị vạ lây, lập tức cười chữa cháy: "Chỉ là thấy con quay phim vất vả, ba muốn khao con chút thôi."
Sáng nay vừa nghe tin giám đốc điều hành của Đăng Phong vì tức đến nôn ra máu mà phải nhập viện, Trác ba thực sự vui như mở hội.
Phải biết rằng, mấy năm qua Đăng Phong đã cướp đi không ít nghệ sĩ từ Thịnh Kỷ, khiến công ty rơi vào thời kỳ khó khăn. Lần này, không chỉ Trác Đề kéo được Hạ Nặc Nặc về phía mình, còn khiến Đăng Phong chịu một đòn nặng nề.
Chưa kể, sau vụ Hướng Long Ngạo và nhà họ Trình, đối phương còn chủ động bày tỏ thiện ý với Thịnh Kỷ. Sáng nay, Hướng Long Ngạo chính thức đầu tư vào dự án mới của công ty, hơn nữa còn đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi.
Trác ba vui đến mức bệnh thấp khớp nhiều năm cũng gần như khỏi hẳn, ngay lập tức chuyển khoản hai mươi triệu cho Trác Đề.
Nhận được thông báo chuyển khoản, Trác Đề vui vẻ ôm hôn cả ba lẫn mẹ một cái: "Ba mẹ vẫn là tốt với con nhất!"
【Không như Tôn Vĩnh Xương, đến một triệu còn chẳng lấy ra nổi.】
"Ba mẹ, con đi đoàn phim đây!" Nhận được tiền tiêu vặt, Trác Đề tràn đầy năng lượng, cả đường đến đoàn phim mặt mày rạng rỡ.
Vừa bước vào đoàn phim, hệ thống lập tức nhảy ra thông báo liên tục.
Trác Đề nhìn lướt qua:
【Ôi, dưa của 'Nhân gian thanh tỉnh ca' Hà Hướng Ẩn tới rồi.】
【Hà Hướng Ẩn crush một bạch nguyệt quang, người đó vừa trở về nước vì bệnh nặng, muốn anh ấy hiến thận cho mình.】
【Hà Hướng Ẩn tức giận mắng đối phương một trận, hai người xé rách mặt, đàm phán thất bại.】
Trác Đề: "???"
Cốt truyện không phải như vậy mà? Lẽ ra Hà Hướng Ẩn phải đau khổ dằn vặt, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn crush tiều tụy mà đồng ý hiến thận sao?
Sao tình tiết này lại "đổ băng" rồi?
Trác Đề tò mò mở hệ thống tìm lại kịch bản gốc, nhưng vẫn không tìm được điểm liên kết.
Khi gặp Hà Hướng Ẩn ở đoàn phim, Trác Đề thấy anh ta tinh thần phấn chấn, khác hẳn bộ dạng nửa sống nửa chết trước kia, càng thêm nghi ngờ. Cậu thậm chí còn muốn trực tiếp hỏi anh ta một câu: Chẳng lẽ bị xuyên rồi?
【Loại kịch bản bị xuyên này cũng khá phổ biến, xuyên thư giả sẽ chỉnh sửa lại cốt truyện, vả mặt tra nam, từ đó nghịch tập l*n đ*nh cao nhân sinh!】
【Nói cách khác, bây giờ Hà Hướng Ẩn đã không còn là Hà Hướng Ẩn trước kia, mà là linh hồn đến từ thế giới khác—Nữu Hỗ Lộc Hướng Ẩn?!】
Đang quay cảnh đối diễn, Trác Đề vẫn liên tục lẩm bẩm trong lòng. Hà Hướng Ẩn đứng trước màn hình giám sát, nghe thấy toàn bộ suy nghĩ của cậu thì suýt nữa bật cười.
Quan trọng nhất là... ánh mắt của đạo diễn và nhân viên đoàn phim nhìn anh ta cũng thay đổi!
Hà Hướng Ẩn nóng nảy, quay sang nói với Trác Đề: "Khoảng thời gian trước tôi đã trải qua một số chuyện, nhận ra giá trị của sinh mệnh. Về sau, tôi sẽ không bao giờ vì những kẻ không đáng mà tự làm tổn thương bản thân nữa."
Trác Đề chớp mắt ngây thơ: "Anh nói với tôi cái này làm gì?"
Hà Hướng Ẩn nghiến răng.
Không phải cậu rất tò mò sao!
Ngay sau đó, Trác Đề lại tiếp tục nghĩ thầm:
【Cốt truyện báo trước, chiều nay khi Hà Hướng Ẩn phát sóng trực tiếp thương vụ, crush cũ của anh ta sẽ đến tìm, tiếp tục ép anh ta hiến thận. Hơn nữa, còn hứa hẹn rằng nếu Hà Hướng Ẩn đồng ý, hai người sẽ công khai quan hệ.】
Hà Hướng Ẩn siết chặt nắm tay.
Cậu chờ đấy, tôi sẽ cho cậu thấy thế nào gọi là "yêu quý sinh mệnh" thực sự!
Không cần xuyên thư giả, chính anh ta cũng có thể nghịch tập!