Toàn Mạng Xã Hội Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Minh Tinh Hết Thời!

Chương 51

Tiền nhiệm làm trò trước mặt đương nhiệm, cưỡng hôn đương sự, sự việc diễn ra quá mức thần kỳ, khiến ngay cả Đào Trạch Nguyên cũng sững sờ tại chỗ.

Sau khi hoàn hồn, cả người cậu ta nóng bừng lên, tức đến mắng: "Mẹ nó!" rồi vén tay áo xông lên đánh.

 

Nắm đấm lao thẳng về phía đầu Ngụy Nạo, nhưng hắn dường như có mắt sau lưng, nhanh chóng chặn đứng nắm tay Đào Trạch Nguyên, còn vặn ngược lại, khiến Đào Trạch Nguyên đau đến đổ mồ hôi trán.

 

Lư Thông nhân cơ hội đẩy mạnh Ngụy Nạo ra, giơ tay tát thẳng một cái: "Đồ khốn!"

 

Dưới bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, anh ta cảm thấy mất hết thể diện, lần này đi đến đoàn phim còn chẳng dám ngẩng đầu nữa!

 

Ngụy Nạo bị đánh mà vẫn cười, khiến Đào Trạch Nguyên tức điên, lập tức lao vào ẩu đả tiếp.

 

Đạo diễn hoảng hốt kêu lên: "Đừng đánh! Có gì từ từ nói chuyện!"

 

Vị này là nhà đầu tư của đoàn phim đấy!

 

Hứa đạo diễn nhìn sang đạo diễn bên kia với ánh mắt đầy đồng cảm, như muốn nói: "Đồng nghiệp à, cùng nhau cảm nhận cảm giác đoàn phim nổ tung scandal đi."

 

Cũng may đoàn phim bên họ, vị nhà đầu tư lớn nhất là Nam Phù Diệu.

 

Lư Thông cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi vì Ngụy Nạo, dứt khoát kéo cả hắn xuống nước: "Anh còn có mặt mũi giả bộ si tình trước mặt tôi? Lúc trước tôi tận mắt nhìn thấy anh và tình nhân nhỏ của anh lăn giường, bây giờ lại diễn trò muốn quay lại? Ghê tởm!"

 

Ngụy Nạo muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Đào Trạch Nguyên đã vung nắm đấm về phía hắn.

 

Cả hai người đều bị đánh đến bầm dập, nhưng Ngụy Nạo vẫn có vẻ chiếm thế thượng phong. Đạo diễn cuối cùng phải gọi người đến tách hai bên ra.

 

Lư Thông lập tức kiểm tra tình trạng của Đào Trạch Nguyên.

 

Ngụy Nạo thấy vậy, trong lòng đau như dao cắt, cuối cùng cũng nhận ra—Lư Thông đã có người mới.

 

"Tiểu Thông, anh phải làm gì em mới chịu tha thứ cho anh?"

 

Đường đường là một tổng tài, ngay trước mặt bao nhiêu người, hắn đỏ cả hốc mắt, không màng vết thương trên người, đưa tay kéo lấy Lư Thông.

 

Lư Thông như tránh rắn rết, gạt tay ra, căm hận nói: "Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

 

Nói xong, anh ta đỡ Đào Trạch Nguyên rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn bé con một cái, nhưng vẫn cắn răng không quay lại.

 

Đạo diễn xấu hổ đứng im một lúc lâu, sau cùng mới nói: "Ngụy tổng, anh và đứa nhỏ đi đường xa chắc cũng mệt rồi, hay là tôi đưa ngươi đến phòng nghỉ một lát?"

 

"Sắp xếp phòng bên cạnh Lư Thông cho tôi."

 

Đạo diễn có chút khó xử, nhưng thấy Ngụy Nạo lạnh lùng nhìn mình, lập tức gật đầu đồng ý.

 

Trác Đề ăn xong dưa, thỏa mãn trở về đoàn phim, quay phim cũng có thêm động lực.

 

Bên đoàn phim Trác Đề, Ngải Mân và mọi người nghe tin liền tụ lại tám chuyện.

 

"Trước kia Lư Thông và Ngụy Nạo bên nhau nửa công khai, ai cũng biết, không ngờ lại chia tay."

 

"Nghe nói là vì Ngụy Nạo phản bội?"

 

"Chính xác là bị bắt gian tại trận luôn!"

 

Mọi người cảm thán: "Chia tay là đúng, chỉ là đáng thương cho đứa nhỏ."

 

Thư Vân Thấm duy trì hình tượng mỹ nhân yếu đuối, ho nhẹ hai tiếng, dịu dàng hỏi: "Đứa nhỏ là của ai?"

 

Chu Thừa Nhạc lập tức tiếp lời: "Là con của Lư Thông. Theo lý mà nói, sau khi hai người họ chia tay, quyền nuôi con đáng lẽ thuộc về Lư Thông, nhưng Ngụy Nạo nhất quyết giữ lại, Lư Thông dù sao cũng là người của công chúng, không dám làm ầm lên."

 

Trác Đề căm phẫn: "Ngụy Nạo rõ ràng muốn dùng đứa nhỏ để ràng buộc Lư Thông!"

 

Sau khi bàn tán về Tu La tràng chiều nay, mọi người lại lôi chuyện AI thay mặt Lư Thông quay phim ra nói.

 

Hà Hướng Ẩn bình luận: "Anh ta thừa nhận bản thân đi du lịch mấy tháng, chứng tỏ tin tức anh ta quay phim trong khoảng thời gian đó đúng là giả."

 

Hà Hướng Ẩn từ sau khi thất tình liền dốc sức làm việc, nghiễm nhiên đang trên đường trở thành 'vua cuồng công việc'.

 

Ngải Mân gật đầu: "May mà sau khi thất tình, cậu không chạy đi du lịch."

 

Nhớ lại chuyện cũ, Hà Hướng Ẩn đỏ mặt—lúc đó anh ta thật sự như bị trúng tà. @Laomieungungoc

 

Tám chuyện xong, ai về nhà nấy. Trác Đề ở lại đoàn phim, chờ Nam Phù Diệu tan làm cùng về.

 

Đến 7 giờ tối, Nam Phù Diệu cuối cùng cũng xong việc. Khi ra ngoài, anh nhìn thấy Trác Đề đang cuộn mình trên ghế ngủ gà ngủ gật, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng, rõ ràng đã ngủ được một lúc.

 

Thế là Nam Phù Diệu ngồi xuống bên cạnh, lấy kịch bản ra đánh dấu trọng điểm, kiên nhẫn chờ cậu tỉnh.

 

Hai người cứ thế chờ nhau, đến khi rời đoàn phim, trời đã tối.

 

Trác Đề ngủ dậy, tinh thần phấn chấn, cười hì hì: "Sao anh không gọi em dậy? Giờ này chắc quán bánh rán đóng cửa hết rồi."

 

Nam Phù Diệu nhướng mày: "Yên tâm, vẫn chưa đâu."

 

Đến đầu cầu, quả nhiên vẫn thấy quán bánh rán còn mở. Trác Đề vui vẻ chạy tới mua hai cái bánh rán đầy nhân: "Đây, mau cầm lấy."

 

Cậu đưa một cái cho Nam Phù Diệu.

 

Ông chủ quán cười nhìn hai người, nói: "Trước kia tôi cũng vậy, buổi tối dắt vợ đi dạo, tiện thể mua ít đồ ăn vặt, thích lắm."

 

Ngón tay Nam Phù Diệu siết chặt lấy chiếc bánh.

 

Trác Đề thì không suy nghĩ gì nhiều, cười hì hì đáp lại: "Vậy để tôi tặng ông một bài thơ nhé."

 

Ông chủ quán ngạc nhiên: "Cậu còn biết làm thơ?"

 

"Quá đơn giản!" Trác Đề dựng thẳng ngón tay, đắc ý nói, "Một chữ thôi—Sảng!"

 

Nam Phù Diệu cong khóe mắt, đuôi lông mày cũng vô thức giãn ra, nhìn cậu nhóc trước mặt, biết ngay cậu lại đang nghĩ đến chuyện gì đó không đứng đắn.

 

Rời khỏi quán bánh rán, hai người chậm rãi bước dọc theo bờ sông nhỏ để về lữ quán. Gió đêm thổi nhè nhẹ, Trác Đề cắn một miếng bánh rán to, thở ra làn hơi ấm, vẻ mặt thỏa mãn.

 

Lúc này, cậu đột nhiên ngộ ra ý nghĩa lời nói của ông chủ quán ban nãy, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

 

【Ông chủ đây là đang ví von mình với Nam Phù Diệu sao?!】

 

Đúng lúc đó, Nam Phù Diệu lên tiếng đầy ẩn ý: "Lời của ông chủ vừa rồi, có phải có ý gì khác không?"

 

Trác Đề vội vàng lắc đầu, đôi mắt chớp chớp liên hồi: "Làm gì có, ai nha ai nha, mau về đi, bên ngoài lạnh quá."

 

Trong vùng núi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, mặc áo mỏng đứng ngoài lâu đúng là không chịu nổi.

 

Trác Đề nhanh chân bước về lữ quán, vừa đến nơi thì gặp ngay trợ lý của Lư Thông, nhưng lại không thấy Lư Thông đâu.

 

Lúc này, Đào Trạch Nguyên đang ngồi trong một tiệm đồ nướng uống rượu giải sầu, bên cạnh là đạo diễn đoàn phim cách vách, trông có vẻ sốt ruột đang nói gì đó với cậu ta.

 

Thấy có chuyện hay, Trác Đề lập tức nép vào một góc, lắng tai nghe.

 

"Đào thiếu, cậu giúp tôi khuyên Lư Thông đi. Ngụy tổng là nhà đầu tư lớn của đoàn phim, làm sao có thể để anh ta quỳ ngoài cửa mãi như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?" Đạo diễn lo lắng nói.

 

Đào Trạch Nguyên nghe vậy, liền đập mạnh chai bia xuống bàn, mặt đỏ bừng vì men rượu, giọng lưỡi cũng hơi lắp bắp: "Lư Thông là bạn trai tôi, ông bảo tôi khuyên bạn trai mình đi làm lành với người yêu cũ á?"

 

"Nói thật, giờ cậu ấy còn chẳng muốn gặp tôi nữa, hắn ta muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ, tôi còn chẳng ép được hắn quỳ nữa là."

 

Đạo diễn thở dài: "Bên này nhiệt độ buổi tối chỉ hơn mười độ một chút, cứ quỳ mãi thế này, xảy ra chuyện thì làm sao?"

 

Đào Trạch Nguyên hừ lạnh: "Yên tâm đi, loại người ích kỷ như hắn chắc chắn không thể quỳ suốt đêm đâu."

 

Trác Đề nghe hết câu chuyện, về kể lại cho Nam Phù Diệu, còn đòi đi qua xem tình hình bên đoàn phim kia. Nhưng lần này, Nam Phù Diệu lại kiên quyết: "Muộn rồi, mai sáu giờ em còn phải dậy sớm, không ngủ thì sức đâu quay phim?"

 

Trác Đề đành phải từ bỏ.

 

Dù sao không có Nam Phù Diệu dẫn theo, cậu cũng chẳng thể đặt chân vào đoàn phim cách vách được.

 

Nam Phù Diệu đưa Trác Đề về phòng, tắm xong, nằm trên giường vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng cậu lầm bầm:

 

【Ngụy Nạo bắt đầu quỳ từ bảy giờ tối, chỉ để Lư Thông ra gặp mặt. Lư Thông không chịu, vậy là hắn quỳ đến giờ đã ba tiếng rồi!】

 

【Lạnh như thế này, chắc cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.】

 

Tiếng lòng dần nhỏ lại, có vẻ như Trác Đề đã ngủ. Lúc này, Nam Phù Diệu mới tắt đèn bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

---

 

Hôm sau, Trác Đề bị Tần Tiểu Họa đánh thức, mơ mơ màng màng bị đẩy vào phòng hóa trang. Một cốc cà phê đen đá được dí tới trước miệng, Trác Đề nhăn mặt uống một ngụm, rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút.

 

【Trâu bò còn có nhân quyền hơn người, người còn phải tự mua roi đánh mình để tỉnh táo đi làm.】

 

【May mà hôm qua nghe lời Nam Phù Diệu, không đi hóng chuyện, không thì giờ chắc xỉu mất.】

 

【Không biết Ngụy Nạo có còn quỳ không nhỉ?】

 

Chuyên viên trang điểm làm việc rất nhanh, sau đó cậu thay trang phục diễn rồi vội vàng nuốt vội một chiếc bánh bao với ngụm Coca, tạm thời lấp đầy bụng.

 

Sáng nay, Trác Đề có cảnh quay chung với nữ phụ Ngải Mân.

 

Nhân vật của Ngải Mân là bạn thân của nữ chính, thuộc phe đối lập với Thôi Yếm, nên hai người có khá nhiều cảnh đối đầu. Lần này, Ngải Mân không muốn dùng diễn viên đóng thế, còn xoa tay hầm hè định tự thân vận động.

 

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

 

Trác Đề vội vàng khuyên can mãi.

 

Cậu âm thầm thở dài:【Bao giờ cô ấy mới nhận ra mình có thai đây, kéo dài tận mấy tháng rồi, sao vẫn chưa biết?】

 

Đạo diễn vừa hô "Action", Trác Đề lập tức nhập vai.

 

Ánh mắt thay đổi ngay tức khắc, khiến Ngải Mân có cảm giác như trước mặt không còn là Trác Đề nữa, mà là Thôi Yếm trong kịch bản.

 

Cô thầm cảm thán, Trác Đề quả nhiên là diễn viên được Nam Phù Diệu công nhận có thiên phú, vậy nên cũng nhanh chóng nhập vai theo.

 

Ba tiếng sau, cảnh quay kết thúc. Tần Tiểu Họa vội đưa khăn ướt để Trác Đề lau mồ hôi.

 

Trác Đề thở phào nhẹ nhõm, hớn hở mở hệ thống ra xem tin tức Tu La tràng. Vừa nhìn thấy thông tin Ngụy Nạo vẫn còn quỳ ngoài cửa phòng Lư Thông, cậu lập tức sững người.

 

【Lại không đi xem thì thật có lỗi với hệ thống!】

 

Nhìn quanh không thấy Nam Phù Diệu, Trác Đề nhanh chóng nghĩ đến Ngải Mân, liền kéo cô ra một góc, thần thần bí bí kể lại câu chuyện. Ngải Mân nghe xong liền vỗ tay hưởng ứng: "Đi! Mau đi xem!"

 

Nhờ có bạn bè của Ngải Mân, hai người thuận lợi đến khu tứ hợp viện nơi dàn diễn viên chính cư trú.

 

Bên ngoài tường viện đã có không ít người đang nằm bò hóng chuyện. Trác Đề vui vẻ chen vào, kéo cả Ngải Mân nhập cuộc, vừa nhìn qua đã thấy Ngụy Nạo quỳ trước cửa.

 

Sau một đêm, hắn vẫn quỳ thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, giọng nói khàn đặc kể lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày trước.

 

【Cười xỉu, bảo sao Đào Trạch Nguyên chịu không nổi mà phải chạy ra ngoài uống rượu giải sầu. Ai mà ngờ được lại phải nghe bạn trai mình hồi tưởng chuyện tình xưa với người yêu cũ chứ.】

 

【Tư thế quỳ có vẻ bài bản đấy, nhưng sao vẫn cảm giác thiếu thiếu gì đó nhỉ?】

 

【À đúng rồi, đàn ông quỳ mà dưới đầu gối không có một quả sầu riêng màu vàng thì sao gọi là thành tâm được!】

 

Ngải Mân hứng thú bừng bừng: "Đây là truyền thuyết truy thê hỏa táng tràng à, cảm ơn cậu đã dẫn tôi tới mở mang tầm mắt!"

 

"Không có gì, một đoàn phim, có dưa thì cùng nhau ăn!"

 

Nhân viên đoàn phim bên cạnh đang nằm bò quan sát, thấy hai người lạ mặt, trong lòng thầm than, dưa bên này cuối cùng cũng truyền sang đoàn phim kế bên, e rằng chẳng bao lâu nữa chuyện này sẽ lan khắp mạng xã hội.

 

Cũng coi như cho đoàn phim bọn họ được thơm lây, cọ ké nhiệt độ từ dưa thần Trác Đề.

 

Ngụy Nạo vẫn đang thao thao bất tuyệt, cố gắng làm Lư Thông hồi tưởng tình xưa. Đúng lúc này, đứa bé vừa thức dậy không thấy cha, liền mở cửa tìm, thấy Ngụy Nạo đang quỳ dưới đất, nó lập tức òa khóc, chạy tới kéo áo hắn: "Cha, đói đói."

 

Ngụy Nạo vỗ nhẹ lên lưng nhóc con, rồi quay sang nói với cánh cửa đóng chặt của Lư Thông: "Thần Thần đói rồi, chúng ta đưa con đi ăn một chút có được không?"

 

Lư Thông vẫn im lặng.

 

Tiếng khóc của nhóc con ngày càng lớn, Ngụy Nạo móc trong túi ra một tờ tiền một trăm, đưa cho nhóc: "Tự đi mua đồ ăn đi con." Nói xong lại tiếp tục quỳ thẳng tắp, tựa như muốn dùng sự kiên trì này để lay động Lư Thông. (cạn lời :)))))))

 

Trác Đề nhìn mà thấy đau cả đầu: "Đầu gối của hắn có phế cũng chẳng sao, nhưng để nhóc con đói thì phải làm sao đây?"

 

Thế nhưng nhìn quanh đoàn phim, chẳng ai dám đứng ra can thiệp. Trác Đề chịu không nổi nữa, liền vẫy tay gọi nhóc con.

 

Nhóc con mắt ngấn nước, lập tức nhận ra Trác Đề là anh trai ngày hôm qua, liền ném tờ tiền lớn xuống, bước chân ngắn ngủn chạy về phía cậu.

 

Trác Đề bế nhóc con đang khóc nức nở lên, dứt khoát không thèm xem náo nhiệt nữa: "Đi nào, anh trai dẫn em đi ăn mì, anh trai cũng chưa ăn sáng đâu."

 

Ngải Mân cười nói: "Cậu cũng có lòng lắm đấy."

 

Trác Đề hất cằm đầy kiêu ngạo: "Chứ còn gì nữa."

 

Ở trấn nhỏ này gần nửa tháng, cậu đã quen thuộc mọi hàng quán. Thế là dắt nhóc con đi thẳng đến quán mì hay ăn, gọi ba bát mì nước thêm trứng.

 

Nhóc con cuối cùng cũng ngừng khóc, tò mò nhìn quanh, chỉ vào lồng hấp có mấy chiếc màn thầu hình con ong mật: "Trùng trùng."

 

"Thần Thần muốn ăn trùng trùng sao?"

 

Nhóc con lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi nói: "Không ăn trùng trùng, không thể ăn trùng trùng."

 

Trác Đề phì cười:【Nhóc con đáng yêu quá đi mất!】

 

Ngải Mân bị kích phát bản năng làm mẹ, khi mì được bưng lên liền chăm chú thổi nguội, rồi cẩn thận đút cho nhóc con. Nhóc con ngoan ngoãn lắc đầu: "Em tự ăn được."

 

Đôi tay nhỏ cầm chặt đôi đũa, cẩn thận gắp mì sang bát nhỏ, sau đó cúi đầu húp một miếng to.

 

Động tác này thuần thục đến mức khiến Trác Đề có chút không vui: "Ở nhà em cũng tự ăn một mình à? Cha em bận, nhưng còn bảo mẫu thì sao?"

 

Nhóc con ngoan ngoãn đáp: "Dì bảo con lớn rồi, phải tự học cách ăn cơm."

 

Ngải Mân lập tức đặt đũa xuống, tức giận nói: "Ba tuổi mà đã lớn rồi? Vậy chẳng lẽ dì ấy tuổi này thành bà cụ rồi à?"

 

Trác Đề và Ngải Mân nhìn nhau, cả hai đều nhận ra Ngụy Nạo không phải người cha tốt.

 

Nếu hắn thực sự hối hận, đáng lẽ phải chăm sóc Thần Thần cho tốt.

 

Thế mà nhóc con đến chiếc màn thầu ong mật cũng không biết, bàn tay nhỏ bé không cầm chắc đôi đũa nhưng đã phải tự ăn, trông thì ngoan ngoãn, nhưng sau sự ngoan ngoãn đó lại là nỗi sợ hãi và dè dặt với thế giới xung quanh.

 

Ăn xong bữa, Ngải Mân nhờ người nhắn lại cho đoàn phim bên kia, nói rằng nhóc con đang chơi bên này.

 

Nhóm nhân viên đoàn phim《Trầm Mặc》nhìn thấy nhóc con liền vui mừng vây quanh, hết sờ lại nựng. Ban đầu nhóc còn hơi e dè, nhưng chẳng mấy chốc đã hòa vào chơi cùng mọi người.

 

Nam Phù Diệu vừa bàn bạc xong với đạo diễn thì đi ra, thấy cảnh tượng này liền đoán ngay Trác Đề tám phần là chạy đi hóng chuyện.

 

"Này, bữa sáng của anh đây!"

 

Trác Đề đặt hộp mì đóng gói lên bàn, sau đó nhanh chóng chạy lại chỗ nhóc con, lưu luyến không rời.

 

Ngày hôm qua, Nam Phù Diệu mời cậu ăn bánh rán, hôm nay cậu mời anh ăn mì, lễ thượng vãng lai!

 

Trác Đề thầm nghĩ:【Cho nên nói, cái ông chú mù kia đúng là nói bậy.】

 

Tiểu nhãi con chơi ở đây cả ngày, dần dần mất hứng thú, bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm cửa ra vào, rõ ràng là đang nhớ cha.

 

Nam Phù Diệu vừa xong công việc, thấy nhãi con như vậy, liền nói: "Đi thôi, đưa bé về."

 

Trác Đề hơi bực bội: "Cả ngày trời, mà cũng không có ai đến đón."

 

Nam Phù Diệu đưa tay ra, nhãi con thoáng rụt lại nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh bế lên. Nước mắt nhịn cả ngày cuối cùng cũng không kiềm được, òa khóc: "Ba ba... Huhuhu, có phải không cần Thần Thần nữa không?"

 

Nam Phù Diệu nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé, kiên nhẫn dỗ dành: "Không có đâu, bọn họ bận việc, Thần Thần ngoan như vậy, sao có thể không cần Thần Thần được?"

 

Chỉ vài câu đơn giản, Nam Phù Diệu đã dỗ được bé con. Trác Đề nhướng mày: "Nam lão đại, anh cũng khá có kinh nghiệm dỗ trẻ con đó."

 

Nam Phù Diệu khẽ nhướng mày, bất đắc dĩ nói: "Cái gì gọi là 'cũng'?" @Laomieungungoc

 

Trác Đề lè lưỡi.

 

【Sớm muộn gì cũng có ngày ăn dưa của anh, đại tình thánh của cốt truyện.】

 

Nam Phù Diệu khẽ liếc cậu. Nếu thực sự có ngày đó, Trác Đề cũng sẽ không tránh khỏi bị cuốn vào dưa của anh, điều này anh có thể chắc chắn.

 

Về đến tứ hợp viện, Ngụy Nạo rốt cuộc không còn quỳ bên ngoài nữa. Đối diện, đạo diễn, Lư Thông và Đào Trạch Nguyên đang đứng trong sân nói chuyện.

 

Đạo diễn lên tiếng: "Cậu nhượng bộ một chút đi, dù sao Ngụy tổng cũng đã quỳ đến mức đầu gối hỏng luôn rồi. Khó khăn lắm mới bị người ta kéo vào phòng nghỉ ngơi, cậu cũng nên cho người ta một bậc thang mà xuống chứ?"

 

Đào Trạch Nguyên cười lạnh: "Nếu anh đến đây để hòa giải thì miễn đi, Tiểu Thông nhà chúng tôi không cần phải nhường bước cho tra nam."

 

Lư Thông trầm mặt, không nói lời nào.

 

Thấy Nam Phù Diệu ôm Thần Thần trở về, Lư Thông lập tức bỏ lại đạo diễn, nhanh chóng bước tới, nhận bé con vào lòng.

 

Thần Thần đã nhịn cả ngày uất ức, bây giờ vừa nhìn thấy ba liền không nhịn được nữa, òa lên khóc lớn.

 

Hốc mắt Lư Thông cũng đỏ lên, vỗ nhẹ lên lưng bé để dỗ dành, rồi hướng về phía Nam Phù Diệu và Trác Đề nói: "Cảm ơn hai người."

 

Lư Thông thật sự không nghĩ tới Ngụy Nạo lại dám mặc kệ Thần Thần như vậy, cơn giận trong mắt càng bùng lên dữ dội.

 

Nam Phù Diệu không nhận công lao: "Tôi chỉ tiện đường đưa bé về thôi, chủ yếu là Trác Đề chăm bé."

 

Lư Thông lập tức hướng Trác Đề cảm ơn. Trác Đề nhìn anh ta, thấy thực sự quan tâm Thần Thần, trong lòng thầm nghĩ:【Đáng tiếc cốt truyện, cuối cùng Lư Thông vẫn bị tra công bức ép, sự nghiệp giao tế tẫn hủy.】

 

【Ngụy Nạo dùng khổ nhục kế không khiến Lư Thông hồi tâm chuyển ý, liền lên mạng tự bạo chuyện cũ của hai người, tung ra ảnh chụp và video thân mật, ép buộc Lư Thông phải quay lại bên hắn.】

 

Lư Thông sững sờ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trác Đề. Nhưng cậu vẫn im lặng, mà giọng nói lại vang lên bên tai.

 

Lại nhìn quanh, dường như không ai khác nghe thấy.

 

Cậu ấy vừa nói cái gì? Sự nghiệp của mình bị hủy hoại? Ngụy Nạo lại muốn giở trò bỉ ổi gì nữa?

 

Tâm trạng Lư Thông chấn động dữ dội, muốn giữ chặt Trác Đề để hỏi cho rõ ràng, nhưng Nam Phù Diệu đã dẫn cậu rời khỏi tứ hợp viện.

 

Đào Trạch Nguyên tiến lại gần, thấy sắc mặt Lư Thông trắng bệch, lo lắng hỏi: "Không khỏe sao? Hay vào phòng nghỉ một lát?"

 

Lư Thông mặt lạnh như băng, giao Thần Thần cho Đào Trạch Nguyên bế, rồi lập tức bước nhanh vào phòng, lấy điện thoại ra. Tay anh ta run lên khi ấn số.

 

Anh ta đã từng bước leo lên vị trí đỉnh lưu, phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có được ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để Ngụy Nạo – con chó điên đó phá hủy!

 

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia vẫn là giọng nói thản nhiên của quản lý: "Alo, Tiểu Thông à? Đoàn phim quay có thuận lợi không?"

 

Lư Thông lập tức cắt ngang, giọng nói trầm xuống: "Chị, chị nhanh chóng sắp xếp theo dõi tất cả thông tin về em trên mạng, có người muốn hại em."

 

Quản lý lập tức ngồi thẳng dậy, giọng nói nghiêm túc hẳn: "Ai?"

 

Lư Thông nghiến răng: "Bạn trai cũ của em, Ngụy Nạo!"

Bình Luận (0)
Comment