"Em ở đây à!"
Trác Đề nhanh chóng chạy đến dưới gốc cây. Tiểu nhóc con vừa nhìn thấy là người dẫn mình đi ăn ngon, liền khóc thút thít, ngồi co ro phía sau thân cây, không còn dám chạy tiếp.
Vừa rồi mọi người đều mải hóng chuyện, chỉ có Trác Đề nhanh mắt phát hiện Thần Thần không thấy đâu. Nhờ hệ thống báo, cậu lập tức kéo Nam Phù Diệu đi tìm nhóc con trước.
Tìm thấy rồi, Trác Đề ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nhóc con hỏi: "Sao lại chạy đến đây một mình thế?"
Thần Thần nức nở nói: "Ba với ba nhỏ đều không cần Thần Thần nữa... Thần Thần không muốn họ cãi nhau... Nếu Thần Thần đi rồi, họ sẽ không cãi nhau nữa..."
Tiểu nhóc con suy nghĩ đơn giản, không thể hiểu hết những chuyện phức tạp của người lớn.
Nam Phù Diệu và Trác Đề cùng ngồi xuống trước mặt nhóc con, anh dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm của bé: "Bọn họ không có không cần em đâu. Cũng không phải vì con mà cãi nhau. Em không thấy à, bọn họ sốt ruột đi tìm em đến mức nào kìa."
Đôi mắt Thần Thần vẫn còn ngân ngấn nước, ngẩng lên hỏi: "Thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Trác Đề bất ngờ liếc nhìn Nam Phù Diệu một cái, không ngờ vị nhà sản xuất lạnh lùng này lại dỗ trẻ con giỏi đến thế.
Biết bên kia vẫn chưa giải quyết xong, Nam Phù Diệu bế nhóc con lên, đưa đi mua đồ ăn vặt gần đó, lúc này Thần Thần mới chịu nín khóc.
Trác Đề vừa nhìn vừa trêu: "Em không nhận ra anh luôn đấy, Nam lão đại!"
Nam Phù Diệu bật cười: "Trước đây, tôi từng l*m t*nh nguyện viên ở trại trẻ mồ côi bên nước ngoài. Đám trẻ ở đó cứng đầu lắm, nên tôi cũng học được cách dỗ dành tụi nhỏ."
Trác Đề chưa từng du học, tò mò hỏi: "Vậy có chuyện gì thú vị không, kể em nghe với?"
Tiểu nhóc con cũng chớp chớp mắt đầy hứng thú.
Nam Phù Diệu cũng không khách sáo, kể ra vài chuyện ký ức sinh động, giọng kể lôi cuốn, có nhấn nhá kịch tính, khiến Trác Đề và Thần Thần nghe say sưa.
"Thần Thần!"
Từ bên ngoài cửa hàng, giọng Lư Thông vội vã vang lên. Anh ta ôm đầu, loạng choạng chạy vào, từng khe hở giữa ngón tay đều dính máu. Anh ta đưa tay muốn bế nhóc con lên, nhưng vì tay đầy máu nên không dám chạm vào. Thần Thần vừa nhìn thấy ba nhỏ liền òa khóc, nhào vào lòng anh ta.
Lư Thông dỗ con một lúc rồi quay sang Trác Đề và Nam Phù Diệu, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn hai người, là tôi sơ suất, suýt chút nữa để lạc mất con."
Ngụy Nạo và Đào Trạch Nguyên cũng vừa đuổi tới nơi. Đào Trạch Nguyên gọi điện cho đạo diễn, báo rằng không cần tìm nữa, người đã được tìm thấy.
Ngụy Nạo thì đưa tay định bế Thần Thần, nhưng nhóc con vừa thấy hắn liền trốn ra sau lưng Lư Thông, không chịu cho hắn chạm vào.
Trác Đề đoán: "Có lẽ là do dáng vẻ của Ngụy Nạo lúc ở trên xe đã dọa nhóc con sợ."
Lư Thông đẩy Ngụy Nạo ra, giọng kiên quyết: "Thần Thần là con của tôi. Tôi sẽ không bao giờ nhường quyền nuôi con cho anh nữa. Anh không xứng đáng làm ba của con bé!"
Ngụy Nạo sững người, sắc mặt tái nhợt: "Tại sao tôi lại không xứng? Tôi có thể cho con bé một cuộc sống sung túc, nền giáo dục tốt nhất, sau này tất cả tài sản của tôi đều sẽ là của con bé. Nếu tôi không xứng, vậy ai mới xứng?!"
Đào Trạch Nguyên ưỡn ngực bước lên: "Tất nhiên là tôi - ba mới của nhóc con!"
Ngụy Nạo: "......"
Lư Thông không muốn cãi nhau trước mặt con, liền đưa Thần Thần cho Đào Trạch Nguyên ôm: "Về chuyện quyền nuôi dưỡng, tôi sẽ liên hệ luật sư để làm việc với anh."
Khi rời đi, Đào Trạch Nguyên còn không quên nhắc: "Nhớ đến bệnh viện kiểm tra cho kỹ."
Chỉ còn lại một mình Ngụy Nạo đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Trác Đề thấy không còn chuyện gì nữa, liền kéo Nam Phù Diệu rời đi. Lúc này, điện thoại trong túi Ngụy Nạo vang lên. Anh nhấc máy, nghe thấy trợ lý báo tin rằng do thời gian qua anh không lo xử lý công việc, nhiều hợp đồng quan trọng đã bị hủy.
Hơn nữa, vì những lùm xùm trên mạng trước đó, danh tiếng công ty bị ảnh hưởng nặng nề, cổ phiếu liên tục giảm giá. Các cổ đông đã lên kế hoạch tổ chức cuộc họp vào ngày mai để bàn bạc về việc thay thế chức vụ tổng giám đốc.
Ngụy Nạo tức giận đến mức ném mạnh điện thoại xuống đất.
Trác Đề thầm nghĩ: "May mà đi trước, không thì lại bị cuốn vào cái đống hỗn loạn này."
Bước chân của cậu nhẹ bẫng, vui vẻ đoán với Nam Phù Diệu: "Chắc chắn anh ta sẽ phải quay về xử lý công ty, mà đã mất chức tổng tài thì tranh giành quyền nuôi con cũng không có cửa."
Nam Phù Diệu chỉ cười nhạt: "Giữa họ, có lẽ vẫn chưa dễ dàng kết thúc như vậy đâu."
Trác Đề - một dân chuyên hóng dưa - lập tức gật đầu đồng tình.
"Cốt truyện kiểu này, kéo dài thêm 60 vạn chữ cũng dư sức."
Nhưng sau đó thế nào thì không còn liên quan đến Trác Đề nữa. Dù sao chỉ cần có biến, hệ thống sẽ tự động đẩy dưa đến cho cậu.
Tuy nhiên, hệ thống không còn truy quét được tin tức nào liên quan đến Lư Thông, chỉ có thể theo dõi động thái của Ngụy Nạo và Đào Trạch Nguyên. Điều này chứng tỏ, Lư Thông đã hoàn toàn thất vọng với Ngụy Nạo, từ nay về sau sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
"Hy vọng nhóc con từ nay sẽ có một gia đình hạnh phúc." @Laomieungungoc
Lư Thông đến bệnh viện kiểm tra, may mắn không có vấn đề gì nghiêm trọng. Sau khi băng bó xong, đạo diễn đặc biệt cho anh ta nghỉ ngơi một thời gian.
Một tuần sau, khi trở lại đoàn phim, anh ta vẫn dẫn theo Thần Thần. Vì không yên tâm với bảo mẫu mới thuê, anh ta quyết định đưa cả con và bảo mẫu đến trường quay.
Nhưng khi đứng trước cổng đoàn phim, Lư Thông chần chừ không dám vào. Nhớ đến cảnh tượng lần trước, anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi. Suy nghĩ một hồi, anh ta quay đầu bước về phía đoàn phim《Trầm Mặc》.
Trác Đề gặp lại Thần Thần thì vô cùng vui vẻ, những người khác trong đoàn cũng đến chào hỏi nhóc con. Trông Thần Thần rạng rỡ hơn hẳn trước đây.
Lư Thông nhìn một cảnh này, bỗng quay sang Trác Đề nói: "Đoàn phim bên tôi đang thiếu một vai, cậu có muốn thử không?"
Anh ta mấy ngày nay đặc biệt tìm hiểu thông tin về Trác Đề, biết được cậu vì không có tác phẩm nổi bật nên bị người ta cho rằng chỉ là tài nguyên già.
Vừa hay, Lư Thông quen biết rất nhiều đạo diễn, trong tay cũng có không ít tài nguyên, có thể giới thiệu cho Trác Đề.
Coi như là cảm ơn cậu đã giúp đỡ mấy lần trước, nếu không mọi chuyện cũng không thể thuận lợi giải quyết như vậy.
Trác Đề ngạc nhiên hỏi: "Các anh đã quay lâu như vậy rồi, vẫn còn nhân vật trống sao?"
Lư Thông giải thích: "Vai diễn này vốn dĩ do một nghệ sĩ khác đảm nhận, nhưng hai ngày trước người đó bị sụp phòng nên không thể tiếp tục. Nếu cậu có hứng thú thì có thể thử xem, vừa hay hai đoàn phim gần nhau, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ bên này."
Trác Đề thực sự động tâm, liền đồng ý nhận vai.
【Cũng không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào! 】
Vì được Lư Thông giới thiệu, đạo diễn bên đó không yêu cầu Trác Đề thử vai mà trực tiếp gật đầu đồng ý. Dù sao có thể lọt vào mắt xanh của Nam Phù Diệu thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Trác Đề tranh thủ thời gian rảnh nghiên cứu nhân vật mới nhận, ban đầu được xây dựng như một vai phản diện khiến người ta căm ghét, nhưng về sau lại được tiết lộ là người tốt, đồng thời công bố toàn bộ câu chuyện phía sau.
Trong lúc nam chính gặp nguy hiểm, một thân ảnh áo xanh xuất hiện kịp thời, múa kiếm đánh lui kẻ địch. Cuối cùng, vì đại nghĩa mà hy sinh trên chiến trường, bi tráng mà hùng hồn, là một vai phụ có thể thu hút sự yêu thích của khán giả.
Nhân vật này tuy không xuất hiện nhiều nhưng mỗi lần đều là thời khắc quan trọng, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.
Không có gì bất ngờ, đáng lẽ vai diễn này phải bị các tiểu sinh tranh giành mới đúng, không ngờ Lư Thông lại tùy tiện nhường cho cậu.
Càng hay hơn là Trác Đề vừa hay có học được mấy chiêu múa kiếm ở Du Mộc, đủ dùng để quay phân cảnh này.
Trác Đề tự tin tràn đầy, ngay trận đầu diễn đã vô cùng xuất sắc, kết thúc cảnh quay bằng một động tác thu kiếm vào vỏ đầy uyển chuyển, nhẹ nhàng hạ xuống giữa rừng đào đang bay phấp phới, sau đó ngoái đầu nhìn về phía ống kính.
"Cắt——!"
Đạo diễn bên kia lập tức tua lại đoạn phim vừa quay, càng xem càng hài lòng, không ngừng khen ngợi: "Nam tổng quả nhiên có con mắt tinh tường!"
Trác Đề bực bội nghĩ:【Khen tôi thì cứ khen tôi đi, cần gì phải kéo Nam Phù Diệu vào?】
【Tôi còn muốn nghe thêm, khen tôi nhiều chút, đừng nhắc đến người khác, cứ tập trung vào tôi là được rồi.】
Ngồi trước màn hình, đạo diễn vô tình nghe được tiếng lòng của Trác Đề, bật cười rồi chiều ý cậu: "Tiểu Trác à, cậu đúng là sinh ra để diễn xuất, là diễn viên mới nhập vai nhanh nhất mà tôi từng thấy, linh khí dồi dào thật sự."
Sau đó, với tư cách tiền bối, ông đưa ra một số góp ý: "Chỉ là còn thiếu một chút kỹ xảo, ví dụ như góc nghiêng khi lên hình, cảm giác đối với máy quay vẫn chưa đủ nhạy bén. Sau này cậu có thể luyện tập nhiều hơn trước gương."
"Vâng ạ!" Trác Đề khiêm tốn tiếp thu.
Trước khi rời đi, Lư Thông kéo Trác Đề chụp mấy tấm ảnh chung, nói là để quảng bá bộ phim.
Hai người mặc trang phục cổ trang, tạo dáng thập phần quê mùa mà lại cùng nhau làm động tác "Gia!", may mà nhan sắc đủ xuất chúng nên nhìn vẫn đẹp mắt.
Ảnh vừa đăng lên, số bình luận lập tức tăng vọt, tên cả hai nhanh chóng leo lên bảng hot search.
[ Lư Thông đúng là thần lửa, chụp chung với ai là người đó bạo, sau này nhất định phải nhớ—— phía sau quên mất rồi, ai tiếp lời đi. ]
[ Ta gánh! Ta gánh cả hai đầu tường! A a a a, song gánh đỉnh! ]
[ Lư Thông đã được công nhận là nhan thần, vậy mà đứng cạnh Trác Đề vẫn không bị lu mờ chút nào. ]
[ Vậy là bộ phim Lư Thông đang quay có Trác Đề cameo đúng không? Hóng một màn tương tác! ]
[ Qua hai lần rồi, tôi suýt tưởng hôm nay Lư Thông định công khai người yêu là Trác Đề. ]
[ Bình tĩnh nào! Không thể tưởng tượng nổi nếu Trác Đề mà yêu đương thì sẽ ra sao, với cái tính giấu không được chuyện của cậu ấy, căn bản không sợ yêu đương bí mật bị lộ sao? ]
Sau khi kiếm được một khoản thu nhập thêm, đoàn phim bên kia vô cùng luyến tiếc Trác Đề, lại hẹn cậu hợp tác trong dự án tiếp theo, còn nói sẽ cho cậu vai nam phụ có nhiều đất diễn hơn.
Có một kẻ dở hơi như vậy, đi làm cả ngày cũng không cảm thấy mệt.
Trác Đề vui vẻ nhận lời, rồi rời đoàn phim chậm rãi trở về chỗ ở. Trên đường, cậu nhìn thấy Ngải Mân, gọi một tiếng nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn.
【Cô ấy sao vậy nhỉ?】
Trong căng-tin ký túc xá, Hạ Nặc Nặc vừa thu dọn phần ăn gần như còn nguyên mang về, vừa mỉm cười chào Trác Đề.
Trác Đề tò mò hỏi: "Sao trông chị có vẻ nặng nề thế?"
Hạ Nặc Nặc sửng sốt: "Còn ai nữa à?"
Trác Đề kể lại chuyện vừa thấy Ngải Mân, Hạ Nặc Nặc thở dài: "Tôi cũng đang lo cho cô ấy. Mấy ngày gần đây Ngải Mân gần như không ăn gì, ăn vào lại nôn ra, tôi sợ cô ấy bị chứng biếng ăn do ám ảnh cân nặng." @Laomieungungoc
"Trước đó Ngải Mân cứ luôn than phiền rằng bụng mình có mỡ."
Khóe môi Trác Đề khẽ nhếch, nhưng lập tức cố nén lại:【Cười chết mất, nhóc con coi Ngải Mân là mẹ ruột, còn Ngải Mân lại coi nhóc là mỡ bụng.】
Thấy Hạ Nặc Nặc thật lòng lo lắng, Trác Đề an ủi: "Yên tâm đi, không sao đâu. Ngải Mân sắp có chuyện vui rồi!"
Hạ Nặc Nặc nghĩ đến đặc điểm của Trác Đề, liền thoáng yên tâm.
"Nhưng mà, cứ nhịn ăn mãi cũng không được. Để lát nữa tôi nấu một chén chè hạt sen, chờ cô ấy về ăn."
Ký túc xá có một ít nguyên liệu nấu ăn cơ bản, những thứ khác có thể nhờ chủ nhà đi chợ mua giúp. Gần đây, thấy Ngải Mân không ăn được những món do đầu bếp làm, Hạ Nặc Nặc bắt đầu tự tay vào bếp. Nhờ vậy mà Trác Đề cũng được thơm lây, cậu đã ăn ké không ít bữa ngon.
Trác Đề quan sát tình trạng của Ngải Mân, cảm thấy cô ấy có lẽ đã đoán được khả năng mình mang thai, nhưng chắc chắn vẫn còn phân vân. Suy cho cùng, không phải Ngải Mân không để ý đến chuyện này, mà là trong đầu cô ấy lúc nào cũng rối như tơ vò.
Đạo diễn cũng nhận ra sự bất thường của Ngải Mân. Gần đây cô ấy liên tục NG khi quay, mà vị đạo diễn này lại có sở thích xem camera giám sát. Vô tình, ông ta đã nghe được lời Trác Đề nói về việc Ngải Mân có thai.
Sau khi suy nghĩ kỹ, đạo diễn quyết định tìm Nam Phù Diệu để hỏi cách xử lý.
Ở đây không có bệnh viện phù hợp, hơn nữa nếu Ngải Mân đến một bệnh viện tư không đáng tin để kiểm tra thai, chỉ sợ ngày hôm sau tin tức đã lên hot search. Đây cũng chính là lý do mà cô ấy vẫn chưa chịu đi khám.
Nam Phù Diệu dường như đã đoán trước được chuyện này. Sau khi nghe đạo diễn trình bày, anh đưa ra hai tấm thư mời tham dự liên hoan phim: "Ông đưa hai tấm thư mời này cho Trác Đề và Hạ Nặc Nặc, nói rằng họ là nam nữ chính của bộ phim《Trầm Mặc》, cùng tôi đi tham gia liên hoan phim."
Đạo diễn nhận lấy thư mời, xác nhận lại: "Là đưa cho Trác Đề và Hạ Nặc Nặc, không phải Ngải Mân?"
Nam Phù Diệu cười nhạt, vẻ không mấy quan tâm: "Gần đây cô nhóc Ngải Mân thần hồn nát thần tính, nếu ông đưa thẳng cho cô ấy, cô ấy sẽ càng cảnh giác. Còn nếu đưa cho Hạ Nặc Nặc, chỉ cần nói một câu rằng nếu không muốn đi thì có thể nhường lại cho người khác."
Đạo diễn nhanh chóng hiểu được dụng ý của Nam Phù Diệu.
Dạo gần đây, Hạ Nặc Nặc có nhiều suất diễn hơn, nhưng cô ấy không thích tham gia những sự kiện thế này. Cô ấy lại chơi rất thân với Ngải Mân, rất có thể sẽ nhường thư mời lại cho cô ấy, giúp cô ấy ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Quả nhiên, vào buổi tối, Ngải Mân nhận được thư mời từ Hạ Nặc Nặc.
"Cậu nhường cho tớ không sao chứ? Tham dự liên hoan phim có rất nhiều đạo diễn nổi tiếng, biên kịch lớn, nhà đầu tư mạnh, diễn viên siêu sao... Cậu mới vào nghề, càng nên đi để mở rộng mối quan hệ."
Ngải Mân định từ chối nhưng Hạ Nặc Nặc giơ tay chặn lại: "Nhưng tớ chưa có tác phẩm hay danh tiếng gì, đi cũng chẳng ai chú ý. Đợi đến khi tớ có thực lực, kiểu cơ hội này còn nhiều."
Sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng Ngải Mân cũng nhận lấy lòng tốt này.
Cô ấy thật sự có chút dao động. Chủ yếu là muốn nhân cơ hội này ra ngoài, lén đến bệnh viện kiểm tra xem liệu có phải sự thật như cô ấy nghĩ hay không.
Thấy Ngải Mân miễn cưỡng ăn được chút canh trứng, Hạ Nặc Nặc nhớ đến lời Trác Đề nói về "hỉ sự", liền thử thăm dò: "Mân Mân, cậu có thấy Thần Thần đáng yêu không?"
Ngải Mân bật cười: "Đáng yêu chứ! Nhưng dạo này bé dính ba suốt, chẳng thèm đến tìm bọn mình chơi nữa."
Hạ Nặc Nặc tiếp tục gợi chuyện: "Vậy cậu có muốn có một bé con không?"
Ngải Mân nhìn muỗng canh trứng đầy rồi đặt lại vào bát, ánh mắt vô thức liếc xuống bụng mình. Chỉ một giây sau, cô ấy nhanh chóng che giấu đi tia do dự, lạnh nhạt nói: "Không bao giờ. Nữ minh tinh mà sinh con sớm, không chỉ dáng người thay đổi mà nhan sắc cũng xuống cấp. Khi đó, sự nghiệp diễn xuất coi như chấm dứt."
Hạ Nặc Nặc nghe vậy, lòng bỗng lạnh đi một chút.
Ngải Mân sẽ không thật sự không muốn đứa nhỏ này đấy chứ?
Bằng trực giác, cô ấy cảm thấy lý do của Ngải Mân không đơn giản như lời nói. Nhưng nếu tiếp tục hỏi, chắc chắn Ngải Mân sẽ nghi ngờ, vậy nên Hạ Nặc Nặc đành dừng lại.
Đến ngày xuất phát đi liên hoan phim, trước khi lên xe, Hạ Nặc Nặc kéo Trác Đề lại, dặn dò: "Cậu để ý Ngải Mân một chút nhé."
Trác Đề vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, có tôi ở đây!"
Hạ Nặc Nặc bật cười, thấy Trác Đề nói vậy, cô ấy thực sự an tâm hơn nhiều.
Xe lăn bánh, rời khỏi trấn nhỏ. Ngải Mân từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt nặng trĩu tâm sự. Trác Đề thì đang tranh thủ mở hệ thống, xem kỹ phần giới thiệu nhân vật của Ngải Mân.
【Cô ấy từng có một kim chủ khi mới vào giới giải trí. Nhưng đối phương lại coi cô như chim hoàng yến, không cho cô quyền tự do lựa chọn. Ngải Mân chỉ có thể làm theo yêu cầu của hắn.】
【Nghĩ đến tính cách của Ngải Mân, sao cô ấy có thể chịu được chuyện đó? Thế là cô ấy nhân cơ hội bay khỏi lồng sắt.】
【Nhưng đáng tiếc, kim chủ kia chưa kịp tìm lại Ngải Mân thì đã có việc gấp ra nước ngoài. Nhờ vậy, cô ấy mới có thể tự do một thời gian. Nhưng mà... hắn sẽ đáp chuyến bay trở về vào tối nay.】
【Không biết liệu hắn có kịp tìm thấy Ngải Mân trước khi cô ấy quyết định bỏ đứa trẻ hay không...】
Trác Đề nhìn chăm chú vào màn hình hệ thống đến mức mắt sắp díp lại. Nhận ra cậu có vẻ say xe, Nam Phù Diệu rất đúng lúc đưa thuốc chống say kèm theo một chai nước khoáng: "Uống thuốc đi rồi ngủ một lát." @Laomieungungoc
Trác Đề vui vẻ nói: "Anh đúng là hộp bách bảo!"
Nam Phù Diệu chỉ cười mà không nói gì.
Làm gì có chuyện hộp bách bảo, chẳng qua là anh biết Trác Đề cần gì, nên luôn chuẩn bị sẵn mà thôi.
Trác Đề uống thuốc, tiện thể hỏi Ngải Mân có cần một viên không. Ngải Mân lắc đầu: "Tôi không say xe."
Tần Tiểu Họa buồn bã thu lại viên thuốc chống say xe trong tay. Gần đây, cô cảm giác công việc trợ lý của mình ngày càng mờ nhạt. Nếu không phải vì Nam Phù Diệu có địa vị cao, cô còn tưởng anh đang cố tình giành việc với mình.
Trác Đề uống thuốc xong thì bắt đầu thấy mệt. Nam Phù Diệu lập tức đưa gối ôm cho cậu tựa vào. Không bao lâu sau, Trác Đề ngủ say trên chiếc xe đang xóc nảy.
Khi đến nơi, Trác Đề vừa tỉnh dậy vẫn còn choáng váng. Vừa xuống xe, cậu đã vịn lấy một gốc cây và nôn thốc nôn tháo: "Ôi ôi ôi, lần sau lên xe không nên tham ăn hoành thánh như vậy nữa! Thuốc chống say xe cũng không cứu nổi rồi."
Cùng lúc đó, Ngải Mân cũng vịn một gốc cây khác và nôn khan. Nhưng không giống Trác Đề, cô là do nôn nghén.
Trác Đề súc miệng bằng một ngụm nước rồi quay sang nhìn Ngải Mân. Cậu định hỏi cô có cần nước không, nhưng Ngải Mân lập tức chột dạ giải thích: "Tôi quên mất, thật ra tôi cũng say xe."
Ngải Mân không biết Trác Đề có thể nhìn thấu bí mật của mình hay không. Nhưng nếu cậu không nói gì, cô cũng muốn tiếp tục giấu. Dù sao chuyện này với cô mà nói cũng không phải điều đáng vui vẻ.
Đến khách sạn, Ngải Mân lấy cớ không khỏe rồi về phòng nghỉ ngơi. Trác Đề nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng sốt ruột: "Cô ấy đừng có mà tìm đến mấy phòng khám nhỏ không đáng tin đấy."
Nam Phù Diệu vỗ nhẹ lên vành nón của Trác Đề: "Đi nào, tôi dẫn em đi lấp đầy cái bụng, lát nữa gói mang về cho Ngải Mân."
Nhìn đồng hồ, quả nhiên đến giờ ăn rồi.
Trác Đề mắt sáng rực: "Anh mời khách à?"
"Anh coi như đang đi công tác, không mời khách cũng phải chi trả chứ."
Nam Phù Diệu bật cười: "Nếu không tận mắt thấy ba mẹ em chiều chuộng em thế nào, tôi còn tưởng em bị ngược đãi ở nhà đấy. Tôi đã mời em ăn bao nhiêu bữa rồi, không tính báo đáp gì sao?"
Trác Đề còn chưa chắc chắn liệu Thịnh Kỷ có thể vượt qua cửa ải lần này hay không, nhưng vẫn không quên pha trò: "Báo đáp, tất nhiên là có! Nếu anh không chê, em lấy thân báo đáp nhé?"
Cậu chỉ thuận miệng đùa một câu, nhưng Nam Phù Diệu lại không được tự nhiên mà ho nhẹ.
Thấy vậy, Trác Đề coi như anh đã ngầm đồng ý mời bữa này, liền kéo theo Tần Tiểu Họa hứng thú bừng bừng đi tìm nhà hàng.
Sau khi Trác Đề và Nam Phù Diệu rời khỏi khách sạn, Ngải Mân lén lút thò đầu ra. Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm, dù trời nóng vẫn quấn thêm khăn để che gần nửa khuôn mặt. Sau đó, cô gọi xe, cùng trợ lý đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, khi đang lấy số thứ tự, trợ lý chột dạ, nắm chặt tay hỏi nhỏ: "Chuyện lớn như vậy, thật sự không báo cho chị Hoàng sao?"
Chị Hoàng chính là người đại diện của Ngải Mân, cũng là chị họ cô.
Ngải Mân không ký hợp đồng với công ty nào, cha mẹ cô lập riêng một phòng làm việc cá nhân cho cô. Toàn bộ ekip đều là người nhà, nếu để chị Hoàng biết chuyện, chẳng khác nào cả nhà cô cũng sẽ biết.
"Không được nói! Nếu cậu dám hé răng, tôi sẽ sa thải cậu ngay lập tức."
Ngải Mân trưng ra vẻ mặt dữ dằn dọa trợ lý. Quả nhiên, trợ lý không dám nhắc lại nữa, ngoan ngoãn đi lấy số rồi cùng cô đến khoa sản.
Dáng người Ngải Mân đẹp, gu thời trang cũng tốt, dù không lộ mặt vẫn khiến người khác chú ý. Dọc đường đi, không ít người ngoái đầu nhìn cô.
Trợ lý càng thêm căng thẳng, chỉ sợ có ai đó nhận ra thân phận của Ngải Mân.
Họ chọn một bệnh viện tư nhân có độ bảo mật cao, bệnh nhân không quá đông, bác sĩ cũng là người Ngải Mân tin tưởng. Khi vào phòng khám, cô bảo trợ lý chờ bên ngoài rồi một mình đi vào.
Sau hàng loạt kiểm tra, Ngải Mân lo lắng chờ kết quả.
Đến giờ, trợ lý lập tức cầm tờ báo cáo chạy ra. Ngải Mân vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt liền tái nhợt.
Cô thật sự đã mang thai, hơn nữa còn đúng năm tháng.
Năm tháng... vẫn có thể bỏ được.