Trác Đề vốn tưởng Chương Vân Thư còn phải lăn tăn khổ sở thêm vài ngày, không ngờ đến tối trở về khách sạn, hệ thống đã b ắn ra một thông báo:
【Chương Vân Thư đã liên hệ với cảnh sát, dự định dùng bản thân làm mồi nhử để dẫn dụ Đới Hướng Côn xuất hiện.】@Laomieungungoc
【Trước đây Đới Hướng Côn từng nói, nếu gã mất liên lạc, sẽ có người giúp gã tung bí mật của Chương Vân Thư lên mạng. Dù vậy, Chương Vân Thư vẫn kiên quyết hợp tác với cảnh sát bắt người, có vẻ lần này thật sự không định giấu giếm gì nữa.】
Chưa hết, trước khi bị sếp mắng vì chuyện yêu đương lén lút, Chương Vân Thư còn vì cảm ơn Trác Đề mà gửi cho cậu một phần tài liệu, bao gồm chứng cứ liên quan đến hoạt động ngầm mờ ám của Đăng Phong, đã được hắn sắp xếp gọn gàng và gửi vào hộp thư của Trác Đề.
Đến tận sáng hôm sau tỉnh dậy, Trác Đề mới phát hiện ra bưu kiện điện tử đó.
Vừa mở ra xem, cậu liền suýt nghẹn chết vì tức.
【A a a a, làm gì chia cho mình việc lớn thế này! Mình đâu có năng lực đó! Cái này khác gì đưa cho mình củ khoai lang phỏng tay đâu chứ!】
【Trả ơn kiểu gì mà như lấy oán báo ân vậy!】
Trong khi đó, Nam Phù Diệu vẫn đang tắm trong phòng. Tiếng hét của Trác Đề vang vọng trong đầu không dứt:
【Đăng Phong thật sự dính tới những giao dịch bẩn đó! Nhưng đống chứng cứ này vẫn chưa đủ để định tội. Đưa cho cảnh sát bây giờ thì chẳng khác nào rút dây động rừng! Sau lưng Đăng Phong còn nhiều ông lớn thế kia, lỡ chạy thoát một tên thôi cũng đủ gây đại họa!】
Trác Đề cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Loại chuyện này hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng và trí tuệ của cậu.
Còn đang rối rắm suy nghĩ, thì cửa phòng Nam Phù Diệu vang lên tiếng gõ gấp gáp.
Nam Phù Diệu cong môi cười, lấy khăn tắm quấn nửa người dưới rồi ra mở cửa.
Trác Đề hùng hổ xông tới, tinh thần căng tràn, nụ cười sáng như ánh ban mai. Cậu vừa định nói gì đó, ánh mắt liền rơi vào cơ ngực săn chắc của Nam Phù Diệu—một giọt nước trượt từ ngực anh lăn xuống, len lỏi vào đường viền khăn tắm.
Cơ thể ấy là kết quả của nhiều năm kiên trì tập luyện, cơ bắp vừa đủ để thể hiện sức mạnh mà không hề thô kệch, khỏe khoắn, cân đối, giống như một bức tượng nghệ thuật sống động.
Làn da dính nước lấp lánh ánh sáng, mang theo một lớp mỏng hơi nước, nhìn mà muốn xỉu.
Trác Đề lập tức quay mặt đi, khẽ mím môi, vội vàng nhét đồ vào tay Nam Phù Diệu, nói lắp:
"Chương Vân Thư bảo em đưa cái này cho anh."
Nói xong quay đầu bỏ chạy.
Chạy xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng lòng nghẹn ngào của cậu:
【Thì ra "sắc đẹp có thể nuôi sống người" là nghĩa như vậy!!!】
Nam Phù Diệu nhìn chiếc USB trong tay, khẽ bật cười, chẳng hề để tâm đ ến việc mình bị coi như công cụ. Anh quay về phòng, cắm USB vào máy tính rồi bình tĩnh xem xét nội dung bên trong.
Những tài liệu này đúng là chưa đủ để trực tiếp kết tội Đăng Phong, nhưng vẫn có giá trị nếu xem xét kỹ các điểm được Chương Vân Thư đánh dấu.
Bên kia, Trác Đề sau khi giao đồ xong thì như trút được gánh nặng. Cậu không đưa cho anh cả mình, đơn giản vì gia đình cậu căn bản không chống nổi sức mạnh phía sau vụ việc này. Chuyện lớn để cho người lớn lo, bầu trời sập thì phải có người cao hơn chống đỡ chứ!
【Nói đi cũng phải nói lại, với tầm nhìn chọn kịch bản của Nam Phù Diệu, mấy vụ sụp đổ hình tượng trong giới giải trí gần đây chắc chắn ảnh hưởng đến chất lượng tác phẩm của anh ấy, giúp người ta cũng là giúp mình thôi.】
Trác Đề tự thấy lý luận của mình vô cùng hợp tình hợp lý.
Trước ngày quay cuối cùng của《Trầm Mặc》, Chương Vân Thư đã phối hợp với cảnh sát giăng bẫy, cuối cùng bắt được Đới Hướng Côn. Khi bị bắt, gã đã bị đám xã hội đen đánh tơi tả, tay gãy một bên, người đầy thương tích, không còn ra hình người.
Vừa thấy cảnh sát, Đới Hướng Côn như thấy cứu tinh, chủ động giơ cánh tay còn lại lên xin được bắt.
Chương Vân Thư vốn rất lo sẽ có bạn bè của Đới Hướng Côn tung scandal hại hắn, ai ngờ cả ngày trôi qua mà không thấy tin gì.
Trác Đề ôm trán cười khổ:
【Tên đó căn bản không có bạn bè gì hết ha ha ha!】
Gã chỉ giả bộ để đe dọa Chương Vân Thư mà thôi, thực chất chỉ là thiết lập sẵn một vài hành động tự động đăng bài, cảnh sát kiểm tra điện thoại một lượt là xóa sạch ngay.
Sau khi Đới Hướng Côn bị tạm giam, Chương Vân Thư cũng nhanh chóng tìm luật sư giúp vợ gã ly hôn, đồng thời thanh toán rõ ràng các khoản nợ Đới Hướng Côn từng gây ra trong cuộc hôn nhân đó. Cuối cùng, qua phán quyết của toà, toàn bộ số nợ được quy về phía Đới Hướng Côn.
Nhìn qua hệ thống thấy người phụ nữ kia đã được sắp xếp ổn thỏa, Trác Đề lúc này mới nhẹ lòng:
【Với từng đó tội, Đới Hướng Côn chắc ngồi mười mấy năm là ít!】@Laomieungungoc
【Chương Vân Thư có thể xử lý mọi chuyện như vậy, chứng tỏ cú ngã này đã giúp hắn trưởng thành. Chỉ hy vọng sau này hắn có thể thoát khỏi sự kiểm soát của bà sếp kia.】
Sự kiện liên quan đến Chương Vân Thư cuối cùng cũng chỉ tạo ra làn sóng dư luận nhỏ trên mạng. Khi chưa kịp phát tán rộng, mọi người đã bị một tin tức lớn hơn – scandal của người sáng lập thương hiệu Tịch Đức Văn – thu hút mất rồi.
Thế là cả mạng lẫn fan đều nhanh chóng quên mất "Chương Vân Thư, ai cũng được" kia.
Cảnh quay cuối của《Trầm Mặc》bắt đầu. Tất cả nhân viên tập trung cao độ, chuẩn bị hoàn chỉnh cảnh nền, phục trang tốt nhất dành cho nam chính cũng được mang lên. Trong ánh đèn chói lòa, máy quay từ từ ghi hình.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi. Máy quay bắt đầu từ xa, rồi kéo gần lại từ trên xuống. Thôi Yếm cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy gương mặt tái nhợt với những vết máu đọng ghê người.
Cậu nâng bàn tay đầy máu, vết thương đã ngừng chảy nhưng tay vẫn run lên. Sau đó, thiếu niên mảnh khảnh ấy chậm rãi quỳ sụp xuống giữa trời đất mênh mông, chỉ còn một mình khóc thảm.
Nhiệm vụ cuối cùng của cậu là hộ tống kỹ sư điện lực và nhân viên phá dịch đến đài quan sát, nhưng giữa đường bị quân địch phục kích, toàn bộ tiểu đội do Thôi Yếm dẫn đầu đều bị tiêu diệt.
Tận mắt chứng kiến từng người đồng đội từng người một ngã xuống, Thôi Yếm đối mặt với máy b** n*m b*m của địch quân, thân thể người phàm nhỏ bé căn bản không thể chống đỡ.
Chờ đến lúc cậu ẩn nấp xong, ngắm bắn chuẩn xác và hạ gục được máy b** n*m b*m, quay trở lại thì trước mắt chỉ còn lại thảm cảnh tang thương.
Chôn cất thi thể các đồng đội xong, Thôi Yếm dập đầu thật mạnh trước mộ phần, rồi cõng theo điện cơ mang theo thông tin quan trọng, một mình bước lên con đường cực kỳ nguy hiểm này.
Chỉ cần mang điện cơ đến được đài quan sát, liên lạc được với quân đội ở tuyến Tây, là có thể xoay chuyển cục diện, từ bại thành thắng.
Ống kính hạ xuống là ánh mắt kiên cường bất khuất của Thôi Yếm, dần dần kéo xa, bao trọn cả con đường hoang vắng phía trước. Trên đỉnh đầu là ánh nắng mùa hè chói chang, phía trước không một bóng người, như thể con đường ấy sẽ không bao giờ đi đến hồi kết.
Cảnh quay kết thúc, Trác Đề thoát khỏi trạng thái nhập vai, ngồi bệt xuống đất thở phào: 【Vèo một cái đã quay xong cảnh cuối rồi!】
Phân cảnh này nằm ở phần sau, cũng gần đến mấy tập cuối. Cảnh tiếp theo sẽ là tình tiết nam chính và nữ chính phản bội lẫn nhau, rồi giết chóc giằng xé.
Và cũng là cú chuyển từ hình ảnh một công tử thế gia kiêu ngạo, tùy ý trên chuyến tàu từ nước ngoài về nước ở tập đầu tiên, vali rơi xuống đất, người nhà chờ sẵn vui mừng ôm lấy cậu ấy.
Trang phục được chỉnh sửa lại, cảnh tiếp theo cũng đã được bố trí xong, đoàn phim tiếp tục quay.
Đến khoảng năm giờ chiều, cảnh quay cuối cùng hoàn tất. Đạo diễn dẫn đầu vỗ tay, nhân viên cũng lần lượt vỗ tay theo, trường quay vang lên tiếng reo hò náo nhiệt –《 Trầm Mặc 》 chính thức đóng máy.
Trác Đề lần lượt ôm chầm lấy từng người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Nam Phù Diệu đang ngồi trong lều, viết vẽ gì đó.
Thấy cậu đi về phía mình, ánh mắt Nam Phù Diệu khẽ nhúc nhích, bút trong tay cũng chậm lại.
Trác Đề chống tay lên bàn thò đầu nhìn vào: "Anh đang viết gì vậy? Đóng máy rồi không nghỉ ngơi chút sao?"
Nam Phù Diệu đặt bút xuống, xoa cổ tay, ngẩng đầu cười nhàn nhạt: "Viết phân cảnh cho bộ phim điện ảnh tiếp theo. Tôi không thể như em nghỉ ngơi lâu như vậy."
【Trời ạ, cuốn vương thật sự không làm mình thất vọng! Khó trách lúc đọc kịch bản đã được thưởng nhiều như vậy, cả đạo diễn còn phải nịnh anh mấy câu. 】
【Anh ấy cuốn thế này, chẳng lẽ còn muốn kéo mình cuốn theo luôn hả? Không được, không được, với lại chắc anh ấy cũng quên mất chuyện đã từng mời mình làm nam chính dùng riêng rồi.】
"Thế em đi thay đồ trước đi, lát nữa tới tiệc đóng máy em với Tần Tiểu Họa ngồi xe tôi, đỡ phải đi thêm một chiếc nữa, bên đó khó đỗ xe lắm."
Vừa nói xong Trác Đề đã hí hửng chuẩn bị chạy đi, nhưng chưa kịp bước ra khỏi lều, cổ áo đã bị kéo lại.
Nam Phù Diệu hỏi: "Mới nãy em ôm hết mọi người, sao không ôm tôi?"
Trác Đề vui vẻ xoay người, lập tức ôm chầm lấy Nam Phù Diệu, sức mạnh chẳng khác gì trâu húc, Nam Phù Diệu cũng phải lùi nửa bước mới đứng vững.
"Ôm rồi nè ôm rồi nè, nhưng anh không được nói là em cô lập anh nha!"
【Mình biết ngay mà, anh ấy kiểu gì cũng chờ mình chủ động ôm một cái!】
Dù trong lòng nghĩ vậy, Trác Đề cũng không nỡ nói ra, còn Nam Phù Diệu thì khẽ ho nhẹ, trong lúc Trác Đề chưa buông tay, cũng nâng tay lên khẽ vỗ nhẹ sau lưng cậu: "Chuyện trước đây mời em làm nam chính dùng riêng, hiệu lực vĩnh viễn." @Laomieungungoc
Trác Đề ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Nam Phù Diệu, tim bỗng khựng lại một nhịp.
Ban đầu cậu thật sự không muốn vào giới, chỉ định kiếm chút tiền để sau này nếu Thịnh Kỷ đóng cửa, nhà cậu cũng không đến mức không có cơm ăn. Nhưng đến giờ phút này, Trác Đề cảm thấy có lẽ mình đã bị lây bệnh "cuốn".
Cảm giác khi quay phim thật sự rất tuyệt, cậu rất thích cái cảm giác đắm chìm vào nhân vật.
"Được, em làm nam chính dùng riêng cho anh!"
Dứt lời, Trác Đề buông Nam Phù Diệu ra, quay đầu chạy biến như một làn khói.
Hoàng hôn phủ xuống, thời tiết dịu dàng dễ chịu. Trong lồ ng ngực Nam Phù Diệu vẫn còn sót lại nhiệt độ từ cái ôm ban nãy, mãi chưa tan.
Trác Đề tẩy trang xong, thay đồ ra ngoài, thì nghe thấy có người gọi:
"Ngô Nhàn, có người tìm cậu!"
【Hả?】
Cùng lúc đó, hệ thống cũng leng keng vang lên thông báo:【Ngô Nhàn rời nhà đã lâu, hôm nay ba anh ấy và mẹ kế nghe tin anh đóng máy, đã vượt ngàn dặm xa xôi tới tận quốc nội để chúc mừng.】
Hai mắt Trác Đề sáng rực:【Phải đi xem mới được!】
Ngô Nhàn không muốn nói bệnh nan y với ba mình, chứng tỏ quan hệ cha con không được tốt. Lần này ba Ngô Nhàn có thể tới, phần lớn là do mẹ kế thúc giục.
Khi Trác Đề chạy tới hiện trường hóng chuyện, đã thấy không ít người ở đó, nhìn đông nhìn tây bận rộn, thật ra đều đang hóng dưa.
Bên dưới đình hóng mát, có hai người đang đứng. Một người khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc đen điểm bạc, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu nâu đậm, lưng thẳng tắp, mang theo khí chất của cách mạng lão tiền bối.
Cạnh ông là một phụ nữ trẻ khoảng hai mươi mấy, chưa đầy ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn to buộc cao, mặc sườn xám đơn sắc rất nịnh mắt, tay ôm bó hoa dương cát trắng, miệng mỉm cười trò chuyện với ông.
Ngô Nhàn vừa từ xa đi tới, thấy cảnh này thì mặt lập tức sầm xuống, quay người muốn rời đi.
Người phụ nữ trẻ đã thấy anh ta từ xa, liền gọi lớn:
"Tiểu Nhàn! Mẹ với ba con vất vả lắm mới đến được đây, con không cho chúng ta ngồi nghỉ một chút sao?"
Dù nói vậy, nhưng trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười duyên dáng, đi giày cao gót bước nhanh tới gần, đưa bó hoa ra trước mặt Ngô Nhàn:
"Chúc mừng con, đóng máy thuận lợi!"
Người đàn ông phía sau đưa mắt đánh giá Ngô Nhàn từ trên xuống dưới, giọng điệu nhàn nhạt: "Đóng máy rồi thì về nhà nghỉ vài ngày đi, mẹ con cứ nhắc con suốt."
Trác Đề đứng phía sau nhìn cảnh này, cười đến không chịu nổi:
【Hơn hai mươi tuổi gọi là mẹ, trạc tuổi Ngô Nhàn, lão đăng này nói được không biết xấu hổ thật đấy.】
Sắc mặt Ngô Nhàn thoáng chốc lạnh xuống, ngực phập phồng kịch liệt vì xúc động: "Mẹ tôi đã mất, bà ta là vợ ông, không phải mẹ tôi!"
Ngô ba nhíu mày, nếp nhăn hằn sâu giữa trán như chữ xuyên: "Vợ của ta thì đương nhiên là mẹ con!"
Thấy không nói lý được nữa, Ngô Nhàn dứt khoát ném luôn bó hoa trên tay xuống đất, quay người bỏ đi không hề ngoảnh lại.
Cô ta cúi người nhặt bó hoa lên, vẻ mặt như có chút khó xử, quay sang Ngô ba nói: "Để tôi khuyên nó."
Nói rồi liền đuổi theo Ngô Nhàn.
Trác Đề đứng xa nhìn, nhận ra không khí giữa Ngô Nhàn và người nhà có gì đó là lạ. Khi thấy ánh mắt đầy oán khí của mẹ nhỏ, cậu nhạy bén bật hệ thống kiểm tra — chấn động:
【Hóa ra Ngô Nhàn lại thích... vợ của ông già mình, chính là mẹ nhỏ!】
Việc này... không theo dõi tiếp thì tiếc đứt ruột.
May mà Ngô Nhàn chưa đi xa, chắc cũng cố tình giảm tốc để mẹ nhỏ đuổi theo được. Cô ta gọi to: "Tiểu Nhàn, em không vui vì chị lấy ba em, chị hiểu, nhưng dù sao hai người cũng là cha con, đừng vì chị mà gay gắt như vậy được không?"
Lưng Ngô Nhàn cứng đờ, mắt nhắm lại đầy thống khổ. @Laomieungungoc
Nếu như thân thể anh ta còn khoẻ mạnh, còn sống được thêm vài năm, anh ta nhất định sẽ khiến ba mình tức chết, rồi giành lấy mẹ nhỏ, ở bên cô ấy. Nhưng bây giờ... anh ta đã không còn nhiều thời gian.
Ngô Nhàn quay lại nhìn ánh trăng lờ mờ trên cao, vẻ mặt lạnh như băng: "Tôi chính là không chấp nhận hai người ở bên nhau. Không có tôi vướng bận, không phải các người càng dễ sống hơn sao? Cô chỉ cần hầu hạ ông ấy, tiếp tục mối tình già trẻ này là được."
"Đừng có giả vờ đáng thương nữa, tôi nhìn hai người là thấy buồn nôn."
Dễ Ánh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, tay đang cầm hoa cũng từ từ buông xuống, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Nếu em thật sự chịu không nổi chị, chị có thể ly hôn với ba em."
Ngô Nhàn cảm thấy tim mình thắt lại đau nhói: "Dù có ly rồi thì sao, tôi..."
Anh ta sắp chết rồi, còn không bằng để mẹ nhỏ và lão già kia sống với nhau cho yên ổn.
Lần này Ngô Nhàn bỏ đi thật. Dễ Ánh Nguyệt bị anh ta nói trúng tim đen, cũng không đuổi theo nữa, chỉ đứng yên một chỗ ôm hoa, lặng im chịu đựng.
Trác Đề đứng phía xa ăn dưa thấy vô cùng phấn khích:
【Thì ra Dễ Ánh Nguyệt và Ngô Nhàn từng là bạn học, Ngô Nhàn vẫn luôn thầm yêu cô ấy, còn thường xuyên mời cô ấy đến nhà chơi. Ai ngờ cuối cùng lại vô tình tạo cơ hội cho chính cha mình tiếp cận cô ấy.】
【Trước khi bị chẩn đoán ung thư, Ngô Nhàn từng đủ mọi cách ngáng trở, không cho Dễ Ánh Nguyệt lấy ba mình, nhưng càng ngăn cản thì tình cảm của hai người họ lại càng sâu đậm.】
Trác Đề vuốt cằm, bày ra dáng suy luận kiểu Conan:
【Nhưng mà có điều cần nghĩ kỹ: Dễ Ánh Nguyệt thật sự bị nhân cách mị lực của lão già kia hấp dẫn à? Hay đơn thuần chỉ là muốn tiền của nhà Ngô gia?】
【Nếu chỉ vì tiền, ở bên Ngô Nhàn chẳng phải còn dễ dàng hơn à?】
Đang định tiếp tục truy hỏi hệ thống thì đạo diễn gọi Trác Đề đi ăn cơm.
Trác Đề vui vẻ gạt mớ dưa sang một bên:
【Thôi, đi ăn trước đã!】
---
Trong bữa tiệc đóng máy, mọi người cùng nâng ly, trò chuyện sôi nổi về những kế hoạch sắp tới. Không khí cực kỳ hòa hợp, đến cả Thư Vân Thấm cũng hiếm khi chịu đựng được việc ngồi cạnh Chu Thừa Nhạc.
Chu Thừa Nhạc vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi thăm Thư Vân Thấm về kịch bản tiếp theo, tỏ rõ ý muốn tiếp tục đóng cặp với cô.
Thư Vân Thấm bị làm phiền đến hết chịu nổi, bỗng nhiên OOC: "Cút."
Chu Thừa Nhạc không những không giận, ngược lại còn đỏ mặt, ấp úng hồi lâu mới nói: "Em... em có thể lặp lại một lần nữa từ 'cút' đó không?"
Hắn... sảng khoái đến phát rồ rồi.
Trác Đề đứng gần đó nhịn cười đến nội thương. Cặp đôi này đúng là nguồn vui lớn nhất của cậu trong đoàn phim.
Tiếc là sau này không biết còn có cơ hội nào xem cảnh hot thế này trực tiếp nữa không.
Nhưng có hệ thống trong tay, Trác Đề chẳng lo bỏ lỡ bất kỳ quả dưa nào.
【Cảm giác nếu Chu Thừa Nhạc cứ tiếp tục dính lấy Thư Vân Thấm, sớm muộn gì nhân thiết (tính cách nhân vật) của cô cũng sụp.】
【Mà Chu Thừa Nhạc khéo cũng đã biết Thư Vân Thấm là kiểu người gì, chứ không thì với tính cách M nặng như vậy, sao cứ nhất định phải dính lấy một mỹ nhân b3nh hoạn làm gì? Hai kiểu người này vốn không hợp.】
【Xem ra, hắn cố tình chọn Thư Vân Thấm, để cô vừa phải giữ hình tượng, vừa OOC, đúng là chơi vui thật.】
Không khí buổi tiệc rất hòa hợp, đến cả các diễn viên cũng dám tới cụng ly với Nam Phù Diệu. Dù có bị anh từ chối cũng vẫn cười ha hả, không hề mất mặt.
Nghĩ đến chuyện sắp phải ai về nhà nấy, đạo diễn mắt đỏ hoe, định mở lời nói mấy câu chia tay đầy cảm xúc thì—
Một tiếng khóc nức nở chợt vang lên, cắt ngang không khí:
Ngô Nhàn nâng ly rượu, đối mặt đèn chùm thủy tinh trên bàn, cảm khái một câu như mời trăng cùng nâng chén:
"Nhân sinh tự cổ ai không chết, để lại đan thanh chiếu hoàn thành tác phẩm."
Hôm nay vừa gặp mẹ nhỏ, tâm trạng Ngô Nhàn càng thêm buồn bực. Lại thêm Hà Hướng Ẩn đóng máy trước, không còn ai cùng anh ta đối ẩm giải sầu, thế là Ngô Nhàn một mình ngồi rót rượu, càng uống càng đau lòng. @Laomieungungoc
Ly này nối ly kia, đạo diễn không nhịn được khuyên: "Tiểu Nhàn, uống ít thôi."
Ngô Nhàn như không nghe thấy, dưới chân đã lăn lóc mấy chai rỗng từ lúc nào.
Suốt cả buổi tiệc, hắn cứ thế ôm rượu tự mình say, chờ đến khi yến tiệc kết thúc, mọi người thu dọn rời đi, Ngô Nhàn lảo đảo bước ra sân khấu, tay phất một cái, hào sảng tuyên bố: "Trận này để tôi mời!"
Đạo diễn lập tức chau mày: "Tiểu Nhàn, không cần đâu, chi phí cái này để đoàn phim lo—"
Ngô Nhàn căn bản không nghe vào tai, tự mình đắm chìm trong cảm xúc mùa thu thê lương: "Tôi để dành bao nhiêu tiền thì có ích gì! Hôm nay tôi vui, tôi chính là thần tài giáng trần, các người cứ việc ước nguyện, tôi sẽ giúp mọi người thực hiện!"
Nói đến đây còn tự cảm động, ngồi xổm ngay cửa nhà ăn, ôm đầu khóc rưng rức: "Nguyện vọng của tôi vĩnh viễn không thể thành sự thật, nhưng tôi sẽ dùng khoảng thời gian cuối đời này, để hoàn thành tâm nguyện của mọi người..."
Bên ngoài nhà hàng là một đám paparazzi đang phục sẵn, tiếng máy ảnh loạch xoạch vang không ngừng, điên cuồng ghi lại hình ảnh minh tinh Ngô Nhàn ngồi ôm đầu khóc lóc thảm thiết.
Ngày mai, mạng xã hội e là tràn ngập tiêu đề giật gân.
Nam Phù Diệu xoa thái dương, bảo người đưa Ngô Nhàn về. Anh ta bị mấy nhân viên công tác đỡ hai bên, lảo đảo đi ra gara. Dọc đường, Ngô Nhàn ngửa cổ duỗi chân, ngẩng đầu lên trời khóc than: "Lúc trước nếu tôi dũng cảm hơn một chút... liệu kết cục có thay đổi?"
"Tôi bây giờ lại thấy may vì năm đó không tỏ tình. Bằng không thì người đau lòng tiếc nuối vì tôi, có lẽ đã là cậu rồi..."
"Có lẽ... nếu tôi làm mẹ nhỏ của cậu, đó mới là lựa chọn đúng đắn nhất."
Trác Đề ngồi một bên cảm thán:【Anh ấy... thật sự quá nhập vai.】
Ngô Nhàn nghĩ mình sống chẳng còn được bao lâu, dứt khoát buông thả một lần, uống rượu điên loạn cho đã. Không điên bây giờ thì còn đợi đến khi nào?
Người qua đường trong nhà hàng đều quay lại nhìn theo đoàn người khiêng anh ta đi, từng ánh mắt dõi theo từng bước anh ta lảo đảo, vẻ mặt đầy vẻ hóng chuyện ăn dưa.
Làm minh tinh đến độ phát điên công khai — coi như cũng coi là tạo phúc cho quần chúng rồi.