Một bàn tay duỗi tới, đặt lên vai Triều Thăng Dương, Trác Đề hạ giọng:
"Đừng vội, để tôi đi lừa bọn họ một chút."
Bên kia bức tường, dường như hai người kia đã tìm được mật mã và sắp rời khỏi phòng. Trác Đề để Triều Thăng Dương ở lại hành lang, theo dõi hướng đi của đối phương, còn mình thì len qua ám môn, tiến vào căn phòng bên phải tổ ong, nơi hai người kia đang ở. @Laomieungungoc
Phải mất thêm mười phút, bọn họ mới phá được mật mã và bước vào căn phòng tiếp theo — lúc này đã thấy Trác Đề một mình đang loay hoay tìm manh mối trong phòng.
Hai người kia tỏ ra nhiệt tình giống như mấy khách mời thường trú trước đó. Một trong hai người đặc biệt năng nổ, mặc áo khoác có mũ màu xanh biển, đôi mắt hẹp dài ẩn ý, cười lên trông chẳng khác nào hồ ly — cái kiểu cười luôn khiến người khác cảm thấy bị tính toán.
Hắn chủ động giới thiệu:
"Tôi tên là Hách Lô. Trước khi tới đây đã nghe danh cậu trên mạng, hôm nay gặp được đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Trác Đề bật cười:
"Ha ha, thật sao? Chắc trên mạng toàn đánh giá xấu về tôi thôi chứ gì?"
Hách Lô hạ giọng, cố tỏ ra thân thiện:
"Sao có thể? Cậu nhân duyên tốt như vậy, trên mạng toàn người thích."
Nhưng chỉ cần Hách Lô đến gần, Trác Đề liền cảm thấy không thoải mái, trong lòng dựng ngược cả lên. Dù bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra nhiệt tình ngang bằng, nhưng thực chất chỉ đang giả bộ để làm đối phương lơi lỏng cảnh giác.
Cậu khẽ đáp:
"Cảm ơn anh."
Thấy Trác Đề nhu thuận ít lời, hai người kia gần như hạ hết phòng bị, chủ động chia sẻ một phần manh mối mà họ tìm được.
Trác Đề nhịn không được phun tào trong lòng:【Chẳng phải trước đó mấy người còn ném táo vào mình sao? Hừ, đừng hòng dụ được tôi nữa!】
Lợi dụng lúc họ đang mải tra manh mối, Trác Đề mở hệ thống lướt nhanh thông tin, liền thấy một tin tức trước đây cậu đã bỏ sót:
【Hách Lô là khách mời thường trú thân thiết nhất với đạo diễn, cũng chính là kẻ đã thúc đẩy không khí đầy ác ý của cả chương trình. Hắn thích cảm giác thao túng người khác, là cùng một giuộc với đạo diễn. Hai bên bảo vệ lẫn nhau.】
【Nếu chuyện đạo diễn có xu hướng b3nh hoạn với thiếu nữ bị lộ ra, Hách Lô chắc chắn sẽ bị kéo xuống theo. Có khi đạo diễn còn cắn ngược lại hắn. Một ổ chuột rắn!】
Các netizen đang theo dõi cùng lúc nghe được tiếng lòng của Trác Đề, lập tức bùng nổ:
[ Hách Lô không phải là minh tinh có nhân duyên tốt nhất sao?! ]
[ Quá b3nh hoạn, từ việc thao túng người khác mà có được kh0ái cảm. Loại người này đáng xuống địa ngục. ]
[ Lạy trời cho bên kiểm duyệt xử lý đám này sớm sớm, đừng để hít thở thêm một giây nào nữa! ]
Đang mải tìm manh mối, Hách Lô vừa như vô tình hỏi:
"Đúng rồi, sao cậu lại đi một mình? Không gặp người cùng đội à?"
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Trác Đề lập tức đáp lại bằng nụ cười:
"Lúc nãy tôi đi cùng Triều Thăng Dương. Nhưng đến chỗ rẽ hướng đông nam, tụi tôi nghe thấy có tiếng nữ sinh khóc. Thanh âm ấy rất nhỏ, nhưng Triều Thăng Dương cứ khăng khăng bên trái là có người, nên ảnh rẽ qua đó xem thử. Còn tôi thì vào phòng này phía bắc để tranh thủ tìm thêm manh mối, sớm ra ngoài báo cho người bên ngoài."
Sắc mặt Hách Lô hơi trầm xuống, ánh mắt thoáng hiện lên chút bất an, cố gắng nói cho qua:
"Tiếng đó chắc do ekip dựng cảnh hù dọa thôi, không lớn lắm mà?"
Trác Đề gật đầu:
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng anh biết đấy, Triều Thăng Dương dạo này vì chuyện em gái mất tích mà luôn nghi thần nghi quỷ. Ảnh nói tiếng đó rất giống giọng em gái ảnh, nên dứt khoát phải tìm cho ra mới chịu."
Nói tới đây, cậu đổi chủ đề như thể chỉ tiện miệng nhắc tới:
"Thôi kệ đi, tụi mình cứ tìm manh mối rồi rời khỏi đây trước. Nếu thật sự có chuyện gì, nhân viên sẽ vào xử lý."
Vừa nói, Trác Đề vừa tiếp tục giả vờ tìm kiếm, để lại Hách Lô đứng ngẩn ra tại chỗ, trầm tư suy nghĩ.
Cậu lén quay đầu nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên:
【Hắc hắc, cá mắc câu rồi!】
Tai nghe lúc này vang lên giọng nói trầm thấp mang theo từ tính đặc trưng của Nam Phù Diệu, khiến lòng người ngứa ngáy:
"Tiểu Đề thật thông minh." @Laomieungungoc
Hai tai Trác Đề bỗng đỏ bừng. Giọng nói của Nam Phù Diệu lúc trầm lúc khàn, gần như cướp đi cả nhịp tim của cậu.
Mỗi lần nghe anh gọi "Tiểu Đề", cậu đều cảm thấy lỗ tai mình tê tê, như bị điện giật nhẹ một cái. Trác Đề càng lúc càng không hiểu rõ cảm giác này là gì — vừa lạ lẫm, vừa... kỳ quái.
【Kỳ quái thật đó...】
Sau khi tìm được ba đoạn mật mã cùng chìa khóa, ba người bắt đầu thương lượng nên đi về hướng nào. Hách Lô chủ động nhường bước:
"Để tôi đi qua cánh cửa bên này. Tách ra thì tốc độ tìm kiếm sẽ nhanh hơn. Biết đâu lát nữa gặp lại, còn có thể trao đổi manh mối."
Người còn lại cũng đồng ý:
"Vậy tôi đi cùng Trác Đề."
Trác Đề có hơi bất ngờ. Ban đầu cậu tưởng ba người sẽ chia ra luôn chứ.
Cậu vẫn chọn đi về phía cánh cửa bên phải, men theo hành lang sát tường để tiện tìm ám môn quay lại gặp Triều Thăng Dương.
Vào phòng mới, Trác Đề tiếp tục giả vờ lục lọi manh mối, thực chất đang suy tính làm sao để thoát khỏi vị khách mời đi cùng.
【Hay là dùng dao đi.】
【Dù sao cậu vẫn còn một lượt cơ hội đâm người.】
Ngay lúc cậu đang định bộc phát, đối phương đột nhiên mở miệng:
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu..."
Trác Đề khựng lại, quay đầu nhìn người nọ đầy kinh ngạc.
Đối phương kéo cậu ra xa khỏi khu vực đang quay, ghé sát tai thì thầm: "Chỗ này có tầng hầm ngầm, các cậu không nghe nhầm đâu."
Nói xong, hắn lùi một bước kéo giãn khoảng cách, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm manh mối.
Trác Đề âm thầm cân nhắc:【Hắn tỉnh ngộ rồi? Hay là đang giở trò khác?】
Hồ Văn Bân ở phía bên kia tức đến sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, thay đổi liên tục như đèn led, rực rỡ mà chói mắt.
Tuy máy quay không ghi lại được lời gã vừa nói, nhưng đạo diễn có thể nghe được qua tai nghe của Trác Đề — vị khách quý này hoàn toàn không biết cậu là người mang mạch "Sát thủ".
Căn phòng hiện tại của bọn họ được bố trí thành phòng ngủ thiếu nữ. Hai người trầm mặc tìm kiếm manh mối. Người kia chủ động đề nghị rời nhóm: "Tách ra đi, tôi đi bên này, không đi cùng cậu nữa."
Trác Đề gật đầu đồng ý.
Đợi mọi người rời đi hết, cậu theo lối ẩn quay lại hành lang đỏ sẫm âm u.
Dù là nơi tối tăm đầy ám khí, nhưng so với việc phải đối mặt với những vị khách quý giả tạo, Trác Đề lại thấy ở hành lang này an toàn hơn nhiều.
【Công việc thì không đáng ghét, chỉ là những mối quan hệ đi kèm khiến người ta phát ngán. 】
【Lòng người thật khó dò.】
Lời cảm thán ấy khiến cộng đồng mạng đồng cảm mãnh liệt, thi nhau chia sẻ những đồng nghiệp và cấp trên "quái thai" trong công việc của mình. Đồng thời, cũng không ít người quan tâm tới tầng hầm ngầm mà Trác Đề vừa nhắc đến:
[ Triều Thăng Dương đâu rồi? ]
[ Lẽ nào em gái của Triều Thăng Dương thật sự bị nhốt dưới tầng hầm trong toà nhà này? ]
[ Không hiểu sao chương trình lại nhốt cả khách quý thua cuộc? Đây là hình phạt trò chơi hay có liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật? ]
Trác Đề cũng đang tìm Triều Thăng Dương. Vừa rồi cậu bảo anh ta đứng ngoài là để tiện theo dõi Hách Lô một khi tên đó tách nhóm.
May mà Trác Đề có đường dây riêng trong hệ thống sát thủ, tìm không thấy người thì cậu trực tiếp hỏi trong mạch: "Anh ở đâu?"
Triều Thăng Dương không trả lời ngay, có vẻ đang trong tình huống không tiện lên tiếng. Một lát sau, anh ta mới hạ giọng đáp lại: "Tôi đi theo Hách Lô, tìm thấy cửa vào tầng hầm rồi. Nó nằm ở đoạn thang giữa tầng một và tầng hai, phòng thứ năm bên trái. Đó là một căn phòng tối, không có camera, thiết bị điện tử đến gần đều bị vô hiệu hóa."
Triều Thăng Dương đi vào căn phòng kia theo Hách Lô nhưng không thấy gì bất thường, liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, anh ta không dám hành động hấp tấp. @Laomieungungoc
Trác Đề nhanh chóng tìm được vị trí và cùng Triều Thăng Dương tiến vào căn phòng. Phía sau, người quay phim dè dặt khuyên: "Chúng ta vẫn nên quay như bình thường đi, có gì thì ra ngoài hẵng nói."
Trác Đề không thèm quay đầu lại, chỉ đáp: "Anh đừng theo vào."
Trong phòng, thiết bị điện tử bị vô hiệu hóa, máy quay cũng chẳng dùng được. Nhưng dù biết vậy, người quay phim vẫn cắn răng đuổi theo.
Chẳng ai lại có thể đang ăn một quả "dưa lớn" đến cao trào mà chịu rời đi.
Huống chi, đây còn là "một quả dưa siêu to".
Những nhiếp ảnh gia này thực ra đều biết một phần sự thật về chương trình. Nhưng vì ký hợp đồng bảo mật, không ai dám để lộ ra ngoài. Một khi vi phạm, họ không chỉ đối mặt với khoản bồi thường kếch xù, mà còn đánh mất cả chỗ đứng trong ngành.
Chính vì vậy, dù chương trình tồn tại bao điều bất công và tàn nhẫn, bên ngoài vẫn không có một chút tin đồn nào lan ra.
Đối mặt với những kẻ thao túng quyền lực, tất cả đều lựa chọn im lặng.
【Cảm giác thật khó chịu. Làm sao lại tồn tại một chương trình như thế này? Nghĩ đến việc những kẻ ức h**p người khác vẫn ung dung xuất hiện trước ống kính, khoe mẽ tự tin, còn người bị hại thì chỉ biết nhận lấy sự bạo hành ngày càng nặng nề hơn... thật sự buồn nôn.】
Phun tào xong, Trác Đề gọi hai tiếng "Nam Phù Diệu" qua tai nghe, nhưng bây giờ thiết bị đã mất tín hiệu, không có bất kỳ phản hồi nào.
Triều Thăng Dương cuối cùng cũng tìm được cửa ngầm dẫn xuống tầng hầm, quay sang hỏi Trác Đề: "Xuống chứ?"
Trác Đề không chút do dự: "Xuống thôi!"
Cùng lúc đó, ở khu điều khiển màn hình theo dõi, màn hình hiển thị hình ảnh của Trác Đề và Triều Thăng Dương bỗng chớp nháy liên tục, rồi tắt hẳn.
Nam Phù Diệu ngồi dựa vào ghế, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, khí thế bức người đến mức khiến cả đạo diễn lẫn quay phim không ai dám thở mạnh.
Hồ Văn Bân mồ hôi đầm đìa, mái tóc ướt sũng dính bết lại, trong lòng hoảng loạn, vẫn cố gắng chống chế: "Tôi... tôi không biết mà, sao lại có phòng đó chứ... Hay để tôi qua đó xem thử?"
Nam Phù Diệu liếc nhìn gã, nở nụ cười nhạt: "Không vội, cứ chờ đã."
Khoảnh khắc ấy, Hồ Văn Bân có cảm giác mình giống như một con chuột bị bắt trong tay mèo, mà Nam Phù Diệu chính là con mèo đó — sắc bén, lạnh lùng, khiến gã thậm chí không dám nảy ra ý định trốn chạy.
Từng giọt mồ hôi lớn lăn dài từ trán xuống, gã nhanh chóng tính toán xem còn ai có thể cứu mình.
---
Cầu thang dẫn xuống tầng hầm ngầm tối tăm không ánh sáng. Triều Thăng Dương lấy được một chiếc đèn dầu từ căn phòng bí mật gần đó, châm lửa, ánh sáng mờ mờ soi sáng được một khoảng nhỏ trước mặt.
Không gian dưới tầng hầm rất lớn, được xây bằng xi măng thô ráp. Quan sát một vòng, có thể đoán nơi này từng là bãi đỗ xe, nhưng hiện giờ cửa ra đã bị phong kín. Tường được đổ thêm xi măng, tạo thành các vách ngăn rối rắm, giống như một loạt phòng giam kiểu cổ xưa.
Tuy nhiên, những "phòng giam" này không dùng cửa song sắt, mà là nguyên mảng pha lê trong suốt. Người đứng ngoài có thể nhìn rõ ràng mọi thứ diễn ra bên trong mà không sót một chi tiết nào.
Mới đầu mấy căn phòng còn trống không, quẹo qua một khúc cua, hai người lập tức nghe thấy giọng nói quanh quẩn vang vọng của Hách Lô: "Lạ thật, còn chưa tỉnh hết, bọn họ nghe thấy tiếng khóc từ khi nào chứ?"
Triều Thăng Dương và Trác Đề liếc mắt nhìn nhau, không tiếp tục ẩn mình mà đi thẳng tới.
Hách Lô nghe thấy tiếng bước chân, giật mình quay phắt lại, đồng tử co rút mạnh!
"Các người, các người gài bẫy tôi?!"
Trác Đề mỉm cười đáp: "Binh bất yếm trá."
Chờ Hách Lô kịp phản ứng, nhận ra bọn họ đang dùng vai trò sát thủ, Trác Đề đã dứt khoát ném thẻ loại trực tiếp lên người hắn: "Anh bị loại."
Hách Lô lúc này đã ý thức được Trác Đề tìm tới tận nơi, chuyện đã hoàn toàn bại lộ, lập tức như sụp đổ, không nói nổi một lời.
Trác Đề ném thẻ loại lên người hắn xong thì không thèm đoái hoài, mà chuyển ánh nhìn sang những "phòng giam" bên cạnh. Cảnh tượng bên trong khiến cậu vô cùng khiếp sợ. Cậu chỉ liếc một cái rồi lập tức quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm.
Ước chừng có sáu căn phòng. Mỗi phòng đều giam giữ một cô gái tr@n truồng, trên cổ đeo vòng kim loại. Mỗi gian phòng đơn sơ, lót chăn mỏng sơ sài. Những cô gái ấy không khóc cũng không la, chỉ mở to đôi mắt vô hồn, ánh nhìn mờ mịt, dường như vẫn còn đang trong trạng thái lờ mờ sau khi tỉnh dậy. @Laomieungungoc
Rõ ràng là bị tiêm thuốc khiến ý thức mơ hồ.
Trong đó có hai nữ nghệ sĩ Trác Đề từng thấy trên truyền hình, tuy không phải minh tinh hạng A, nhưng cũng thường xuyên xuất hiện trước ống kính. Không ngờ giờ lại bị đạo diễn cầm thú kia nhốt ở đây.
Triều Thăng Dương cũng tìm thấy em gái mình. Dù thử hết cách vẫn không mở được cửa, anh ta đập mạnh lên bức tường pha lê, gọi lớn tên em gái. Nhưng đối phương hoàn toàn không phản ứng.
Đôi mắt Triều Thăng Dương đỏ ngầu. Cậu quay phắt lại, túm lấy cổ áo Hách Lô, gân xanh nổi rõ trên thái dương: "Mở cái này thế nào?!"
Hách Lô sợ đến mức chân tay run rẩy, lắp bắp: "Tôi... tôi không biết..."
Một cú đấm của Triều Thăng Dương giáng thẳng vào gương mặt đầy gian trá của hắn, đập hắn ngã xuống sàn. Hách Lô đau đến mức nước mắt trào ra, bộ dạng chật vật, vừa khóc vừa nói: "Tôi thật sự không biết! Mấy chuyện này đều là do Hồ Văn Bân làm! Hắn có mấy sở thích kỳ quái... tôi chỉ vô tình đi lạc vào đây thôi..."
"Dối trá."
Trác Đề khinh miệt nhếch mép, trong khi hệ thống đã lật tẩy sạch sẽ bộ mặt của Hách Lô:
【Lúc đầu khi Hách Lô bắt nạt khách mời đặc biệt, hắn tưởng rằng mình giấu rất kỹ, tránh khỏi được ống kính. Nhưng đạo diễn Hồ Văn Bân lại dùng một camera kim tàng hình ở góc khuất phát hiện ra hắn đã lén cho thuốc xổ vào nước uống của khách mời, cố ý khiến họ xấu mặt trong các phần thi.】
【Đạo diễn định dùng chuyện này uy h**p Hách Lô, không ngờ Hách Lô cũng nắm trong tay bằng chứng đạo diễn quấy rối nữ khách mời. Hai bên không dám công khai, đành lựa chọn bắt tay làm chuyện xấu.】
【Hách Lô sau đó công khai ức h**p những người khác, đạo diễn thì cắt ghép màn hình để xóa sạch bằng chứng, hậu kỳ còn ác ý chỉnh sửa để dẫn dắt dư luận theo hướng khác.】
【Nếu khách mời nào bị ức h**p định phản ánh với tổ tiết mục, đạo diễn sẽ khuyên họ chủ động xin bị loại. Mà nếu là nữ khách mời bị loại, ông ta sẽ cho người tiêm thuốc mê, l*t s*ch quần áo rồi nhốt vào tầng hầm ngầm không ánh sáng này.】
【Gã là loại súc sinh có sở thích b3nh hoạn với cơ thể thiếu nữ, thường xuyên quay lén và lưu trữ video. Nếu ai sau đó tỉnh dậy mà còn nhớ, gã sẽ dùng video để uy h**p. Nếu không nhớ, gã sẽ lừa là do mơ thấy ác mộng.】
Triều Thăng Dương nhìn dáng vẻ em gái hiện giờ, lập tức tháo camera quay lén trên tường pha lê xuống rồi ném vỡ, vẫn không dập nổi ngọn lửa giận đang thiêu đốt trong lòng. Không còn chút phong độ ôn hoà nào, cậu đá mạnh Hách Lô đang bò dưới đất một cú.
Trác Đề nói: "Anh canh chừng hắn, để tôi ra ngoài gọi người."
Nói rồi, cậu nhanh chóng rời tầng hầm, vừa ra khỏi phạm vi chặn tín hiệu liền lập tức kết nối kênh chính của đạo diễn: "Alo alo, Nam Phù Diệu, anh nghe thấy không?"
Màn hình chính vẫn chưa xuất hiện hình ảnh của Trác Đề, các netizen đều spam làn đạn hỏi dồn dập: [ Trác Đề đâu rồi? ]
Nam Phù Diệu đáp bằng giọng trầm ổn: "Anh nghe thấy."
Trác Đề thở phào: "May mà là anh. Nếu lúc này người ở phòng đạo diễn là Hồ Văn Bân, tám phần là em xong đời rồi."
Cậu tóm tắt tình hình vừa thấy ở tầng hầm ngầm cho Nam Phù Diệu. Sau khi nghe xong, anh lập tức chỉ cho cậu lộ trình rời khỏi mê cung, bảo cậu nhanh chóng ra ngoài trước.
Trác Đề quay đầu nhìn về phía phòng tối, nhưng không gọi Triều Thăng Dương.
Dù có gọi thì Triều Thăng Dương cũng không rời đi, anh ta muốn ở lại trông em gái. Việc cấp bách bây giờ là đi báo cứu binh.
Dựa theo lộ trình Nam Phù Diệu đưa, Trác Đề nhanh chóng thoát khỏi mê cung và chạy thẳng đến phòng đạo diễn. Nhìn thấy Nam Phù Diệu, cậu lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm: "Báo cảnh sát đi, phải bắt hết bọn họ!"
Đuôi mắt Nam Phù Diệu cong lên, lộ ý cười nhàn nhạt: "Cảnh sát tới rồi." @Laomieungungoc
Ngay sau đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Hồ Văn Bân, kẻ đang hoảng loạn bỏ chạy, nhanh chóng bị bắt. Những cô gái bị nhốt trong tầng hầm ngầm cũng được đưa lên xe cứu thương.
Hiện trường hỗn loạn, toàn bộ nhân viên đều bị triệu tập về đồn cảnh sát để lấy lời khai. Chương trình tổng nghệ phát sóng trực tiếp bị cưỡng chế đóng cửa.
Sự việc lập tức dấy lên làn sóng phẫn nộ dữ dội từ cộng đồng mạng:
[ Show này đúng là ổ tội phạm, vừa nãy trước khi màn hình tắt tôi còn thấy xe cảnh sát tới rồi! ]
[ Trời ơi, bảo sao dạo này idol nhà tôi không hoạt động gì, thì ra là bị nhốt lại! ]
[ Dựng cả cái sân chơi trên tầng hầm giam giữ người khác... bọn chúng đúng là lũ điên b3nh hoạn! ]