Một câu của Nam Phù Diệu khiến Trác Đề lập tức kêu lên như bùng nổ:【A a a a a! Phạm quy rồi!】
Bên kia, nhân viên công tác hô: "Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu quay!"
Trác Đề ổn định lại tinh thần bị lời nói kia làm cho chấn động, quay đầu chạy về phía máy quay, đem hết thảy suy nghĩ rối rắm vứt lại sau lưng. Đứng trước ống kính, sắc mặt cậu nhanh chóng biến đổi — không còn là "tiểu thần quân" dưới ánh trăng, mà là thiếu niên nằm vùng từng trải qua nước mất nhà tan, tâm trí sắt đá, không gì có thể lay chuyển. @Laomieungungoc
Trong mắt cậu lộ ra ánh nhìn kiên định và lạnh lẽo, cứng cỏi mà bất khuất, dường như không còn điều gì trên đời có thể đánh gục được cậu nữa.
Nam Phù Diệu đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy thực sự kỳ diệu. Trác Đề lớn lên trong gia đình họ Trác giàu có đầy ưu đãi, cả nhà yêu chiều hết mực, từ nhỏ chắc chắn chưa từng nếm trải trắc trở hay uất ức. Thế nhưng cậu lại có thể đem toàn bộ tâm huyết và tinh thần của Thôi Yếm diễn ra sống động như thế.
Cũng chính vì khoảnh khắc thử vai ấy, Nam Phù Diệu mới quyết định chọn Trác Đề.
Thiên phú cùng sức bật của cậu, có thể nghiền ép không ít diễn viên gạo cội trong giới.
Chụp xong mấy bộ, cũng đã hơn 7 giờ tối. Khi Trác Đề đi ra ngoài thì tình cờ thấy có người đang được vây quanh bước vào — là Triều Thăng Dương. Cậu lập tức mừng rỡ, vừa hỏi nhân viên mới biết thì ra hôm nay Triều Thăng Dương cũng đến chụp một bộ cho tạp chí.
Thay đồ thường phục xong, Trác Đề mắt sáng rỡ chạy lại: "Em gái anh dạo này thế nào rồi?"
Triều Thăng Dương thấy Trác Đề cũng rất bất ngờ: "Qua đợt điều trị thì đỡ nhiều rồi, nhưng mà..."
Anh ta tạm ngừng một lát, trên mặt lộ rõ nét lo lắng: "Dù sao trong lòng vẫn còn bóng ma. Ban đêm hay gặp ác mộng, tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa. Giờ vẫn phải trị liệu tâm lý lâu dài."
Trác Đề hơi cau mày. Ngay cả một cô gái kiên cường như Triều Úy còn bị ảnh hưởng lớn như thế, huống chi là những người bị hại khác. Cậu thật sự hy vọng Đăng Phong, khối u ác tính này, sớm bị diệt trừ tận gốc.
Nam Phù Diệu đứng phía sau nhìn Trác Đề nói chuyện với Triều Thăng Dương, trong lòng một lần nữa nổi lên cảm giác khó chịu khó gọi tên.
Triều Thăng Dương nói tiếp: "Vẫn chưa cảm ơn cậu đâu. Nếu không nhờ cậu, tôi chắc chắn không dễ gì tìm được Triều Úy như vậy. Sau này nếu có việc gì cần, cứ mở miệng."
Trác Đề nở nụ cười rạng rỡ: "Chỉ là tiện tay thôi mà."
【Nhưng mình cũng đâu làm gì to tát đâu? Triều Thăng Dương khách khí quá.】
【Không hổ là ảnh đế quốc tế, lại thân thiện như vậy. Giới giải trí hiếm thấy kiểu người như vậy nha! Cầu mong phấn anh ấy không sụp đổ, gương mặt này đúng gu của tui luôn!】
Nam Phù Diệu mặt lạnh như nước. Triều Thăng Dương đang định chào hỏi anh, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia, lập tức quyết định im lặng.
— Anh ta có đắc tội với Nam Phù Diệu đâu nhỉ?
— Chắc là không?
— Có khi nào...?
Trác Đề còn định đưa sổ để Triều Thăng Dương ký tên, thì bỗng cảm thấy một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu từ phía sau, giọng Nam Phù Diệu vang lên sát bên tai: "Tiểu Đề là người tốt bụng, giúp người là chuyện thường, không cần để tâm nhiều như vậy. À, nói gì nhỉ? Chờ em ấy chụp xong cùng đi ăn bữa cơm, hay là giờ mình đi trước?"
Triều Thăng Dương bị nụ cười kia của Nam Phù Diệu nhìn đến lạnh sống lưng, lập tức từ chối: "Không cần đợi tôi đâu, tôi ăn rồi, hai người về sớm chút đi."
Chờ Triều Thăng Dương rời đi, Trác Đề quay đầu lại nhìn Nam Phù Diệu, mắt tròn chớp chớp: "Anh hình như không thích Triều Thăng Dương lắm?"
Nam Phù Diệu cười mà không có chút độ ấm: "Ồ, nhạy bén đấy."
Anh mở cửa ghế phụ cho Trác Đề ngồi vào rồi vòng qua bên kia khởi động xe, chân đạp ga, xe lao vút khỏi bãi đỗ tầng hầm.
Đường phố ban đêm xe cộ như nước, đèn đường lùi nhanh về sau, cảnh đêm đô thị rực rỡ, nê ông mờ ảo mê ly.
Trác Đề thấy khó hiểu: "Sao anh lại không thích anh ấy chứ? Tính cách rất tốt mà, em gái chỉ mới mất tích vài ngày, anh ấy chẳng nói lời nào đã dừng hết công việc để quay về nước tìm. Người như vậy rất hiếm mà."
Cậu đột nhiên có cảm giác quen thuộc... giống như mình đang cố hết sức bảo vệ một người bạn trước mặt phụ huynh khó tính.
Nhưng càng nói đỡ, ánh mắt Nam Phù Diệu lại càng tối.
【Không hiểu nổi ánh mắt kia luôn.】
【Triều Thăng Dương tốt như vậy, sao lại có người không thích chứ?】
Đột nhiên, Nam Phù Diệu đạp phanh gấp, dừng xe lại ở bờ sông Hoài Nam chạy dọc thành phố. Trác Đề quay đầu nhìn anh: "Sao thế?"
Nam Phù Diệu hỏi: "Muốn xuống đi bộ một chút không?"
【Cảm giác hôm nay Nam Phù Diệu lạ lạ.】
Gió thu cuối mùa nhẹ thổi, thời tiết vẫn còn hơi nóng. Giày thể thao sạch sẽ của Trác Đề giẫm lên bãi sỏi bên bờ sông, còn sau lưng là đôi giày da đen bóng quý giá theo sát từng bước. @Laomieungungoc
Nam Phù Diệu lên tiếng, giọng anh trầm thấp: "Có chuyện này... tôi muốn nói thật với em."
Câu mở đầu này khiến tim Trác Đề thoáng chững lại. Trong đầu cậu nhanh chóng tua qua tất cả những khả năng Nam Phù Diệu từng gạt mình, nhưng lục tung chẳng thấy gì đáng ngờ, thế là cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện gì vậy ạ?"
Ánh mắt Nam Phù Diệu dần thả lỏng, lộ ra vẻ tiêu dao của kẻ nhìn thấu nhân tình thế thái. Nhưng mỗi khi nhìn đến Trác Đề, đuôi mắt anh lại trở nên trầm nặng.
"Trước khi em đến thử vai, tôi đã nghe nói về em rồi. Em từng hỏi sao trước đây tôi toàn đóng điện ảnh, giờ lại quay về nước nhận phim truyền hình. Khi ấy tôi chỉ trả lời một phần rất nhỏ lý do."
Trác Đề không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
【Đoán được mà. Người nhà họ Nam sinh ra đã đứng giữa La Mã hoa lệ, vốn không cần giống người thường từng bước từng bước leo lên, tích lũy từng chút một.】
Nam Phù Diệu thật sự hơi bất ngờ. Nhiều khi anh thấy Trác Đề có chút ngốc nghếch, nhưng trong lòng cậu lại luôn có sẵn một bộ suy tính rõ ràng.
"Lý do tôi chọn quay phim truyền hình... là vì phim truyền hình có thời gian quay kéo dài hơn, có thể cho tôi thêm nhiều thời gian ở bên cạnh em."
Anh dừng một nhịp, nhìn Trác Đề chăm chú.
"Em cũng thấy rồi đấy, giới giải trí bây giờ mục ruỗng đầy sâu bọ. Những người nghiêm túc diễn xuất bị chèn ép đến không còn chỗ sống. Cơ hội phần lớn nằm trong tay kẻ biết nịnh hót và thao túng truyền thông. Người có tài chẳng có ngày ngoi lên, kẻ luôn cúi thì lại ngồi ở vị trí cao. Tôi muốn thay đổi hiện trạng này."
Trác Đề mờ mịt: "Liên quan gì đến em?"
Nam Phù Diệu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Chính là em cho tôi thấy khả năng thay đổi hiện trạng ấy."
Trác Đề vẫn không hiểu hết, nhưng Nam Phù Diệu cũng không nói thêm gì nữa.
Ví dụ như show tổng hợp《 24 giờ 》, bất quá chỉ là một phần rất nhỏ thu nhỏ của giới giải trí. Dù có bất công, người ngoài cũng chọn im lặng vì không liên quan đến mình. Những kẻ xu nịnh thì càng thêm lộng hành. Mà Trác Đề—lại là người đầu tiên phá vỡ luật ngầm im lặng đó, dám đem sự thật sau ống kính bày ra trước mắt người xem.
Nam Phù Diệu cụp mắt, giọng trầm thấp: "Anh nghĩ là... mình có chút thích em."
Một câu đột ngột vang lên khiến Trác Đề trợn tròn mắt. Trong lòng cậu đang gào thét:
【A a a a a a a a anh ấy vừa nói gì cơ?!】
Nam Phù Diệu chậm rãi gỡ rối từng cảm xúc rối rắm khi đối mặt với Trác Đề suốt thời gian qua. Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt bình tĩnh đối diện cậu: "Không phải là 'nghĩ là', mà là t chắc chắn. Em chính là người anh muốn đi cùng cả đời."
Ánh mắt giao nhau. Tim Trác Đề đập loạn. Rõ ràng là người được tỏ tình, mà lại còn khẩn trương hơn cả người đang tỏ tình.
Nam Phù Diệu thấy cậu mãi không phản ứng gì, nhếch môi trêu: "Cũng cho anh chút phản hồi đi chứ."
"Em... em..." Trác Đề quay đầu tránh ánh mắt anh, mặt đỏ bừng lan đến tận cổ: "Em thấy... giống như trời đột nhiên rơi bánh bao nhân thịt xuống vậy."
【Mình có tài đức gì chứ, chẳng lẽ thật sự mồ mả tổ tiên bốc khói rồi sao?!】
【Không đúng... lúc trước mình chỉ nói linh tinh trong lòng, ai ngờ nói riết nó thành thật, tới đột ngột quá mình không đỡ nổi.】
Nam Phù Diệu đưa tay khẽ chạm vào gương mặt đang đỏ bừng vì khí huyết dâng lên của Trác Đề, cười xấu xa: "Em biết đấy, anh từ nhỏ đã không có bạn gái, giờ bị em 'dùng làm công cụ', lại còn giúp em bao nhiêu việc, có phải nên hồi báo một chút không?"
Trác Đề lập tức phản bác, dù nói hơi vấp: "Anh... không phải từng nói không ưa gì cái kiểu làm việc trong giới giải trí này sao?"
【Sao tự nhiên bây giờ lại đòi làm công cụ của người ta?!】
【Mình chưa có, mình oan uổng!】
Nam Phù Diệu nhướng mày, đầy vẻ châm chọc: "Anh tự nguyện đi 'tắm rửa sạch sẽ' là một chuyện, bị em kéo đi rửa sạch lại là chuyện khác. Sao mà giống nhau được?"
Trác Đề mím môi, mười ngón tay xoắn lại, bề ngoài thì nghiêm túc, trong lòng lại rối như tơ vò:
【Cảm giác Nam Phù Diệu đang lừa mình vậy đó. Không thì sao chuyện này nghe như truyện đùa vậy? Anh ấy nhìn trúng mình ở điểm nào? Tại vì một ngày mình ăn bốn bữa hả?】
【Mình cũng muốn đồng ý, thật đấy. Nhưng chuyện nghiêm túc như vậy... có nên nói với mẹ mình một tiếng trước không nhỉ...】@Laomieungungoc
Nam Phù Diệu cười càng sâu, như thể vừa xác nhận: đúng là một bé con thật sự.
"Thế em thì sao? Cảm giác của em với anh là gì?"
Trác Đề thật sự chưa từng nghĩ tới. Trước giờ cậu vẫn luôn gọi Nam Phù Diệu là "Nam lão đại", thật sự xem anh như một vị đại ca. Cậu còn từng nghĩ nếu sau này Nam Phù Diệu có bạn gái, có khi cậu còn phải gọi người ta là "chị dâu".
Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc anh có người yêu, dù là nữ hay nam, trong lòng cậu lại thấy nặng nề, rất không vui.
Cậu không muốn anh có ai bên cạnh hết—ngoài cậu.
Nghĩ vậy, Trác Đề cúi đầu, gió bên sông thổi qua khiến hai má dịu lại. Cậu nghiêm túc suy nghĩ, rồi dè dặt nói: "Em thấy... rất muốn bao dưỡng anh."
Nam Phù Diệu bật cười, giơ tay xoa đầu cậu: "Em cũng có thể xem việc hẹn hò với anh như là bao dưỡng đấy. Thấy sao?"
Trác Đề khẩn trương hỏi: "Vậy bao dưỡng anh mỗi tháng cần bao nhiêu tiền? Anh nói trước một con số đi."
Nam Phù Diệu nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Một trăm vạn, anh cũng không tiêu xài gì mấy."
Nhưng thấy Trác Đề bắt đầu đếm đếm ngón tay, mặt đầy rối rắm, anh lại cười khẽ rồi xuống nước: "Thôi, nể tình hai ta quen biết cũng lâu rồi, cho em chiết khấu, mười vạn."
Hai mắt Trác Đề lập tức sáng rỡ: "Anh đúng là rẻ thật đó!"
【Thiệt tình cảm động!】
Nam Phù Diệu hơi cúi người, vẻ mặt vừa tuấn tú vừa mang chút ngông nghênh tiến sát lại gần Trác Đề, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt gần kề trong gang tấc, khiến hô hấp của cậu như nghẹn lại.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhẹ nhàng vang bên tai:
"Kim chủ nếu đã có ý, nhớ trả lời sớm cho anh. Anh ra tay là quyết liệt lắm đấy."
Tim Trác Đề như đánh trống vào màng nhĩ, cứ thế để Nam Phù Diệu dắt mình về tận xe, đến dây an toàn cũng là do anh thắt giúp.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo hiện rõ đỏ bừng của Trác Đề, trông vừa hoạt bát lại vừa mềm mại như miếng bánh gạo thơm nếp, Nam Phù Diệu khẽ li3m môi, trong lòng nhộn nhạo: thật muốn lưu manh mà hôn một cái, cảm giác nhất định rất ngon.
Nhưng nghĩ tới chuyện vừa mới tỏ tình xong, hiện tại không thể làm quá, lỡ dọa cậu nhóc ngây ngô này chạy mất thì sao?
Sau khi đưa người về tận cửa nhà họ Trác, trước khi Trác Đề xuống xe, Nam Phù Diệu cười mời:
"Tuần sau là sinh nhật bảy mươi của ông nội anh, anh hy vọng em có thể đến dự."
Nghĩ đến việc Trác Đề vẫn còn là một 'em bé' phải xin phép cha mẹ mới được ra ngoài, anh lại cố ý trêu chọc một câu:
"Nhớ dẫn cả chú thím đi cùng nhé."
Bạn thân có tiệc mừng thọ, theo lý mà nói Trác Đề sẽ vui vẻ đi góp vui. Nhưng lần này, cậu đặc biệt rối rắm:
【Cái này... chẳng khác nào ra mắt hai bên gia trưởng đúng không? Tiến triển nhanh dữ vậy!?】
Nam Phù Diệu ánh mắt mang theo mong chờ nhìn sang, Trác Đề chẳng ngăn nổi ánh mắt như công kích của anh, luống cuống gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
---
Tối đó, Trác Đề nằm vật trên giường, trong đầu toàn là cảnh tượng bên sông Hoài Nam và lời tỏ tình của Nam Phù Diệu. Cả nhà gần như bị tiếng "a a a a a a!!!" trong lòng cậu đánh thức giữa đêm.
Trác mẹ bật đèn đầu giường, ngồi dậy càu nhàu:
"Cái đứa nhỏ này sao vậy, kêu trong lòng thì ai nghe được? Không nói ra thì ai hiểu?"
Trác ba thì vẫn ngủ say như chết, dù con trai có bị kéo đi làm thịt cũng chưa chắc đã tỉnh. Trác mẹ nhìn sang càng thêm bực, phách mạnh hai cái vào tay ông:
Trác ba giật mình tỉnh dậy, lật người nhảy dựng:
"Sao vậy?!"
Trác mẹ tức tối:
"Tiểu Đề không bình thường."
Lúc này Trác ba mới lắng nghe được tiếng "a a a" không ngừng vang lên trong lòng con trai, gãi đầu nói:
"Có gì đâu, nó từ chiều về tới giờ kêu miết mà." @Laomieungungoc
"Đó, kêu hoài là có vấn đề! Hỏi nó thì không nói, giờ đã nửa đêm còn chưa im."
Trác ba thì buồn ngủ sắp xỉu, nhưng để chiều lòng vợ vẫn cố hiến kế:
"Kêu Trác Tru hỏi thử đi, hai chị em tụi nó từ nhỏ chẳng giấu nhau điều gì."
Trác mẹ lập tức làm theo, giữa đêm gọi cho Trác Tru.
Trác Tru bắt máy, vỗ ngực hứa hẹn:
"Mẹ yên tâm, chuyện này cứ để con lo!"
---
Lúc đó trên lầu, Trác Đề đang lấy chăn trùm đầu, lăn qua lăn lại, hết hít thở sâu rồi lại lật người, chẳng chút an ổn.
Điện thoại video từ Trác Tru gọi tới, đúng lúc cậu cũng muốn tìm người để tâm sự nên vội bắt máy.
Trác Tru ở đầu bên kia đang ở nước ngoài, cười nói:
"Em trai, chị mới tính thử một quẻ, hình như em có tâm sự nha~ Mau kể chị nghe, tỷ giúp em nghĩ cách!"
Trác Đề ngạc nhiên:
"Chị ba, chị tính chuẩn thật đấy."
Trác Tru ha ha cười to:
"Cho nên, có chuyện gì? Nửa đêm chưa chịu ngủ là sao?"
Trác Đề mím môi, định nói lại thôi, ấp úng mãi, cuối cùng lại lắc đầu:
"Thôi, không nói nữa đâu."
Điện thoại lập tức cúp máy. Trác Tru ngơ ngác nhìn màn hình tắt, tức tối hét lên:
"Gì vậy? Tự nhiên đề phòng cả chị ruột là sao?!"
Chắc chắn là có chuyện lớn!
Trác Tru lập tức gọi video cho cả đám anh chị em họ Trác giữa đêm, kéo hết cả nhà vào một nhóm thảo luận khẩn.
Trác Bùi mắt thâm quầng, nhắn:
[ Tiểu Đề cũng lớn rồi, nên có không gian riêng. Nếu em muốn nói, chắc chắn sẽ cho chúng ta biết. ]
Trác Thược cũng lên tiếng:
[ Nè nè, anh cả ông nói chuyện đạo lý ghê chưa kìa~ ]
Nhưng Trác Tru và Trác mẹ đều cảm thấy chuyện này không đơn giản:
[ Nó không hề lẩm bẩm hay than thở gì trong lòng như mọi khi, chuyện khác thường nhất định có điều kỳ lạ! ]
Trác mẹ đọc xong chuỗi tin nhắn mà như phát sốt, gọi Trác Tru lo liệu mà con bé chỉ biết làm mọi chuyện thêm rối.
Ngay khi bà đang định ngủ rồi sáng hỏi con sau, thì lại nghe Trác Đề lần đầu tiên trong đêm lẩm bẩm tiếng lòng:
【Cũng may, cũng may, tiền tiết kiệm của mình đủ bao dưỡng Nam Phù Diệu mấy trăm năm!】
Trác mẹ như bị cá chép nhập hồn, bật dậy khỏi giường!
Cái gì?!
Con định bao dưỡng ai???
Con muốn bao dưỡng con trai độc nhất nhà họ Nam, Nam Phù Diệu?!
Không thể nào! Không lẽ bữa cơm tối nay có gì lạ, mà đứa nhỏ nhà bà lại "ngấm" nặng đến vậy?!