Toàn Mạng Xã Hội Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Minh Tinh Hết Thời!

Chương 79

Ông nội nhà họ Nam vốn hơi mê tín, cho rằng người càng gần đến "thiên mệnh chi niên" thì càng không nên tổ chức tiệc tùng linh đình chúc thọ. Nếu không, chẳng khác nào tự nhắc Diêm Vương gia xóa tên khỏi sổ thọ tinh.

 

Vì vậy, tiệc mừng thọ lần này không làm rầm rộ, chỉ xem như một buổi tiệc gia đình nhỏ. Ngoài người thân ra thì không mời khách ngoài.

 

Xe nhà họ Trác lái vào khu biệt thự sang trọng nằm trên đỉnh núi phía ngoại thành Kinh Giao. Cả khu lấy kiến trúc cổ điển làm chủ, trông trang nghiêm và uy nghi. Vừa xuống xe, tài xế đã nhận chìa khóa lái xe đi, Trác ba ôm lễ vật, nhìn dãy kiến trúc lầu các phía trước, tấm tắc khen:

 

"Không hổ là nhà cũ của Nam gia." @Laomieungungoc

 

Trác Đề thì không hứng thú mấy với bố cục kiến trúc, ánh mắt cậu nhanh chóng rơi vào nhóm người đang đi tới phía trước.

 

Dẫn đầu là một ông lão tóc bạc trắng nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, chống gậy rồng, bước chân ổn định. Bên cạnh có cả nam lẫn nữ theo sau, có một phụ nữ xinh đẹp nhẹ đỡ tay ông. Ông mỉm cười bước ra đón khách:

 

"Sớm nghe danh Thịnh Kỷ là đơn vị dẫn đầu trong giới giải trí hiện nay, không ngờ hai vợ chồng cậu lại trẻ tuổi đến thế. Tự mình gây dựng cơ nghiệp, thành tựu như ngày nay, đúng là hậu sinh khả úy!"

 

Trác ba giao lễ vật cho quản gia, mỉm cười gật đầu đáp lễ, sau đó cùng lão gia tử trò chuyện, Trác mẹ cũng phối hợp nhịp nhàng, hai vợ chồng ăn ý mười phần.

 

Chỉ mấy câu ngắn ngủi mà đã khiến sắc mặt lão gia tử tươi tỉnh hơn thấy rõ.

 

Trác Đề trong lòng kinh ngạc:

 

【Ba mẹ mình trong thương trường lại khí chất như vậy à, ngầu thật luôn!】

 

Lúc này ánh mắt lão gia tử dừng lại trên người Trác Đề, Nam Phù Diệu liền tranh thủ giới thiệu:

 

"Đây là bạn của con, tên Trác Đề."

 

Nam lão gia tử vuốt râu, mỉm cười tươi rói:

 

"À, ta nghe nói về cháu rồi."

 

Trác Đề chớp mắt, lễ phép nói:

 

"Chúc gia gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

 

Người già ai mà chẳng thích nghe lời may mắn. Lão gia tử lập tức bảo quản gia lấy ra một phong bao lì xì thật dày đưa cho Trác Đề. Trác Đề liếc nhìn ba mẹ, thấy họ gật đầu mới nói cảm ơn rồi nhận lấy.

 

Sau khi đón khách xong, mọi người được mời vào phòng khách. Trác Đề liếc qua đã thấy không ít người có mặt.

 

Vậy mà khi nhà họ Trác đến, chính Nam lão gia tử lại đích thân dẫn cả con cháu trong nhà ra tiếp đón, rõ ràng là vô cùng coi trọng.

 

【Vừa rồi lão gia tử nói nghe qua về mình... là do Nam Phù Diệu nhắc đến mình sao?】

 

【À đúng rồi! Hôm nay là ngày ông nội Nam Phù Diệu phát bệnh tim. Phải nhanh chóng nói với anh ấy!】

 

Cậu vừa xoay người, liền va ngay vào lòng Nam Phù Diệu. Anh vừa nghe thấy tiếng lòng của cậu, ánh mắt hơi chuyển, nhưng cũng không quá bị ảnh hưởng. Nhân lúc ba mẹ Trác Đề đang trò chuyện với người khác, anh liền nắm lấy cổ tay trắng trẻo thon gầy của cậu, nhẹ giọng nói:

 

"Đi theo anh."

 

Trác Đề vội vàng bước theo, vừa mới nói được một câu "Ông nội anh—" thì Nam Phù Diệu đã ngắt lời:

 

"Anh biết rồi."

 

Họ đi đến một góc yên tĩnh ít người, Nam Phù Diệu dừng lại, đưa tay nhéo nhéo má Trác Đề như đang vò nắn một cục bột trắng, thỏa mãn chạm vào thứ anh đã nghĩ đến rất nhiều ngày:

 

"Em định bắt chước Khương Thái Công, dùng lưỡi câu buộc tóc câu mất anh à?"

 

Trác Đề định né nhưng không kịp, đành để mặc anh nhéo. Cậu lúng búng đáp:

 

"Em đâu có..."

 

Nam Phù Diệu cuối cùng cũng chịu buông tay, nhướng mày hỏi:

 

"Vậy khi nào mới cho anh câu trả lời rõ ràng?"

 

Trác Đề đỏ mặt, cũng không biết là vì bị nhéo hay vì bị nói trúng tim. Trước giờ cũng từng có người bày tỏ với cậu, nhưng cậu toàn vờ như không biết rồi tránh né. Nam Phù Diệu lại là kiểu cứ từ từ từng bước một tiến lại gần, khiến cậu hoảng hốt đến mức phải tự dựng thành lũy phòng thủ quanh mình.

 

Cậu lí nhí:

 

"Anh sao lại... nóng ruột vậy..."

 

Câu này khiến Nam Phù Diệu bật cười, giọng cười mang theo mấy phần mềm mại:

 

"Bởi vì không nhịn được, anh cứ muốn gần em."

 

Mặt Trác Đề đỏ bừng chỉ trong nháy mắt.

 

Nam Phù Diệu vẫn chưa buông tha:

 

"Nhưng giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Anh sợ nếu cứ mạo muội lại gần em, sẽ khiến em nghĩ anh là tên lưu manh." @Laomieungungoc

 

Trác Đề trừng mắt:

 

"Anh... anh thế này đã là lưu manh rồi!"

 

Bên cạnh có người đi ngang qua, Nam Phù Diệu chẳng những không thu liễm, mà còn ra vẻ như muốn gắn nhãn "của tôi" lên trán Trác Đề cho thiên hạ cùng biết.

 

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi phấn mềm kia, lưu luyến mãi không rời. Một lúc sau, anh mới chịu buông khoảng cách, nói:

 

"Đi thôi, anh dẫn em đi gặp ba anh."

 

Trác Đề mở to mắt:

 

"Cái gì? Gặp phụ huynh? Em còn chưa đồng ý mà! Với lại anh không phải con một à, người nhà anh chịu được việc này à?"

 

"Rồi cũng sẽ phải chấp nhận thôi." Nam Phù Diệu nói rất dứt khoát, trực tiếp né luôn vế sau của câu hỏi. Ngón tay anh đan vào tay Trác Đề, dẫn cậu đi vào khu vực bên trong yến tiệc, vừa đi vừa giới thiệu các thành viên trong gia đình.

 

Người nhà họ Nam đều rất hòa ái thân thiện, hoàn toàn không giống như tưởng tượng của Trác Đề về tầng lớp quyền quý—lạnh lùng và xa cách. Cậu lễ phép chào hỏi từng người, ai cũng đưa cậu phong bao lì xì, nặng trĩu tay.

 

Trác Đề nhỏ giọng thắc mắc:

 

"Nhà các anh có tập tục gì đặc biệt hả? Mới gặp lần đầu mà đã tặng lì xì luôn?"

 

Nam Phù Diệu bước đi ổn định, ánh mắt nhìn thẳng. Nhưng mỗi khi Trác Đề lên tiếng, anh sẽ nghiêng đầu nhìn cậu:

 

"Không có tập tục nào như vậy cả."

 

Trác Đề càng mờ mịt:

 

"Thế bọn họ đưa lì xì cho em làm gì?"

 

Nam Phù Diệu đáp tỉnh bơ nhưng lại khiến người nghe muốn nổ tung:

 

"Vì anh đã nói với họ rằng em sẽ là bạn đời tương lai của anh. Lần đầu gặp mặt, hiểu chuyện thì phải biết đưa quà ra mắt chứ."

 

【Gì chứ?! Bá đạo quá rồi! Cảm giác như bị áp giải về ổ cướp vậy đó!】

 

Lúc này cậu mới hiểu vì sao ánh mắt người nhà Nam gia nhìn cậu lại hiền hòa đến thế, những phong bao lì xì ấm tay kia, chợt trở nên nóng bỏng — nhận lễ gặp mặt của người ta, nhưng lại chưa từng đồng ý gì, có phải là quá không nể mặt rồi không?

 

Nam Phù Diệu nắm tay cậu thật chặt, giọng điệu lại nhẹ nhàng:

 

"Đừng nghĩ nhiều. Cứ xem như họ tiện tay lì xì thôi. Họ đồng ý là vì anh, chứ không phải ép buộc em. Anh sẽ thương em thật lòng."

 

Trác Đề hừ nhẹ một tiếng:

 

"Em cũng không yếu lòng dễ bị đạo đức trói buộc đến thế đâu."

 

Cậu cố đổi chủ đề:

 

"Ông nội anh... có phải có bệnh tim không? Hôm nay nhớ chú ý một chút."

 

Nam Phù Diệu nhìn xuyên qua đám người về phía ông cụ Nam đang trò chuyện cùng vài khách mời, ánh mắt trầm xuống:

 

"Người hầu bên cạnh ông đều có mang thuốc, nếu hôm nay ông phát bệnh, thì chỉ có thể là do bị người cố tình k1ch thích. Chuyện như vậy, phòng cũng khó mà phòng được."

 

Trác Đề thầm nghĩ:

 

【Chẳng lẽ là chú nhỏ của Nam Phù Diệu chọc giận ông nội nên ông mới phát bệnh?】

 

Nam Phù Diệu nghe thấy tiếng lòng cậu nhắc tới "chú nhỏ", cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Những chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu của anh. Huống hồ, đối với những người thân trong cái nhà này... anh vốn không có nhiều tình cảm.

 

"Yên tâm đi, hôm nay sẽ không có chuyện gì đâu."

 

Dù anh nói thế nào, giọng điệu vẫn luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm, tựa như lời nói mang theo trọng lực khiến người khác muốn tin theo.

 

Cha của Nam Phù Diệu không có mặt ở đại sảnh mà ở phía sau, trong phòng pha lê của hậu viện, chăm sóc mấy chậu hoa cỏ. Nam Phù Diệu dẫn Trác Đề qua đó chào hỏi. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi xoay người lại, mái tóc bạc trắng, gương mặt lại có chút tang thương không hợp tuổi.

 

Trác Đề hiếm khi thấy ngại ngùng, ngoan ngoãn chào một tiếng:

 

"Cháu chào chú."

 

Nam ba mỉm cười gật đầu, nho nhã ôn hòa, vẫy tay:

 

"Đừng đứng, bên ngoài ồn ào, ngồi ở đây trò chuyện với ta một lát đi." @Laomieungungoc

 

Ông hỏi han vài câu chuyện sinh hoạt thường ngày, rồi rất nhanh đi thẳng vào chủ đề:

 

"Phù Diệu từ nhỏ đã có chủ kiến. Hôm qua nó đứng trước mặt cả nhà tuyên bố chuyện này, thật sự làm chúng ta bất ngờ. Ta nghĩ, nó không phải chỉ chơi cho vui, nếu không cũng chẳng đến mức tuyên bố luôn với người nhà."

 

Trác Đề đỏ mặt, ngón tay cẩn thận xoắn mép áo dưới bàn trà.

 

Ông nhớ lại đêm hôm đó, khi Nam Phù Diệu bất ngờ tuyên bố chuyện giữa hai người, cả căn phòng liền rơi vào yên lặng chết người. Ông nội thậm chí còn cắn răng hồi lâu không nói được lời nào, Nam Phù Diệu lại cực kỳ kiên quyết, chỉ để lại một câu:

 

"Con tình nguyện từ bỏ quyền thừa kế. Nếu mọi người không chấp nhận cậu ấy, thì tương lai con sẽ tự động rời khỏi Nam gia."

 

Mà anh lại là con trai duy nhất của Nam gia, đời tôn tử này chỉ có một mình anh mang họ Nam. Nếu thật sự ép anh rời đi, Nam gia chẳng khác nào tuyệt hậu.

 

Nam ba hồi tưởng lại cảnh tượng hôm đó, khẽ bật cười, trong nụ cười xen lẫn chua xót:

 

"Năm xưa nếu ta có được một nửa dũng khí của nó, thì có lẽ cũng không đến mức như bây giờ..."

 

Ông vừa nói vừa nâng ly trà lên uống một ngụm, nước trà còn chưa kịp truyền hơi nóng vào lòng bàn tay, sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân cùng giọng nói xen ngang cuộc trò chuyện:

 

"Anh cả, thì ra anh ở đây."

 

Trác Đề tò mò quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông trông có vài phần giống Nam ba, nhưng trẻ hơn và gầy hơn rất nhiều, đang tiến về phía họ.

 

Người này khoác áo gió, dáng người cao gầy như cây gậy trúc, gió thổi một chút là nghiêng, quanh thân mang theo khí chất bệnh tật yếu đuối.

 

Trên thanh lam hệ thống hiện lên dòng giới thiệu:

 

【Con trai thứ bảy nhà Nam gia, em trai Nam ba, chú nhỏ của Nam Phù Diệu – Nam Thư Ngọc, 46 tuổi, sống ở nước ngoài, lần này trở về nước vì sinh nhật ông nội.】

 

【Chính là trung tâm của mọi hỗn loạn trong giới, ông trùm sau màn của Đăng Phong – tổ chức giao dịch bất hợp pháp đầy u ám!】

 

【Bề ngoài nho nhã lễ độ, nội tâm lại đen tối đến cực điểm, vì lòng tham cá nhân mà khiến giới giải trí rối loạn, không biết đã hủy hoại bao nhiêu nghệ sĩ tài năng, khiến biết bao gia đình tan nát.】

 

Không ai chủ động tiếp đón gã, Nam Thư Ngọc liền tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống, đeo kính gọng vàng, ánh mắt sau lớp kính vẫn luôn nở nụ cười:

 

"Nghe nói gần đây Phù Diệu đang điều tra Đăng Phong?"

 

Nam Phù Diệu nâng tách trà, nhướng mắt lên, ánh mắt không hề mang ý cười:

 

"Chú nhỏ chẳng lẽ là cổ đông lớn của Đăng Phong?"

 

Nam Thư Ngọc bật cười, lắc đầu:

 

"Đâu có, chỉ là có chút qua lại với nhà họ Cao. Họ đến cầu xin ta, muốn cháu đừng làm lớn chuyện."

 

Nam Phù Diệu ung dung đáp:

 

"Cầu xin gì đâu, cháu chẳng qua chỉ là một công dân nhiệt tình, thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ thôi."

 

Mấy câu xã giao nhẹ nhàng, nhưng bên trong đã giao phong mấy đợt. Nam Thư Ngọc cười như không cười nhìn về phía Trác Đề — vị bạn nhỏ này... e rằng mới là phiền toái lớn thật sự.

 

Trác Đề khẽ rùng mình, sống lưng nổi lên cảm giác lành lạnh, trong lòng lộp bộp một tiếng:

 

【Vai ác đại boss sao tự nhiên lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy chứ.】

 

Ánh mắt Nam Phù Diệu thoáng trầm xuống. Nếu không phải bây giờ chưa phải lúc khiến chú nhỏ của mình ngoan ngoãn thu đuôi làm người, thì với tính cách của anh, đã chẳng thèm nể nang gì. Nhưng đúng lúc ấy, anh lại nghe được tiếng lòng của Trác Đề — một tiếng lòng khiến người ta vừa giật mình vừa muốn cười:

 

【Hóa ra chú nhỏ của Nam Phù Diệu từng có thời gian qua lại với mẹ anh ấy? Nhưng tên này hoa tâm đ ến đáng sợ, bản tính lăng nhăng không sửa được, là kiểu tra nam mẹ ghét cay ghét đắng, đến mức bà tuyệt vọng đến nỗi mới chọn gả cho anh cả nhà họ Nam, rồi sinh ra Nam Phù Diệu.】

 

【Sau khi người yêu cũ đi lấy chồng, chú nhỏ mới nhận ra bản thân đã yêu sâu đậm đến chết đi sống lại, bắt đầu dây dưa không dứt với mẹ anh, khiến cả nhà họ Nam một thời gian dài gà bay chó sủa.】

 

【Không phải chứ? Dám nhớ thương chính chị dâu mình luôn? Cậu phục rồi, dũng cảm thật đấy!】

 

【Không hổ là đại gia tộc hào môn, dưa cũng thật ngọt thơm.】

 

【Mà khoan, đây là chuyện đời trước của ba mẹ Nam Phù Diệu, giờ cậu ăn dưa nhiệt tình thế này, có phải có hơi thiếu đạo đức không?】@Laomieungungoc

 

Nam Phù Diệu liếc nhìn Trác Đề một cái, ánh mắt như đang nói: "Không sao đâu, cứ ăn đi."

 

Từ lúc Nam Thư Ngọc xuất hiện, sắc mặt của Nam ba đã không còn dễ coi. Có lẽ ông nhớ lại những chuyện cũ em trai mình từng làm, tình thân mấy chục năm sớm đã bị thù oán bào mòn sạch sẽ, chỉ còn lại sự lãnh đạm. Ông lên tiếng:

 

"Ba đang tìm chú đấy, bảo chú qua bên kia."

 

Nam Thư Ngọc khẽ bật cười: "Được thôi, em qua ngay."

 

Kỳ thực gã cũng biết rõ, đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà Nam ba bịa ra để đuổi khéo gã. Ai trong Nam gia mà chẳng biết lão gia tử ghét đứa con út này đến mức nào, hận không thể gã chết quách bên ngoài cho rảnh nợ.

 

Chờ Nam Thư Ngọc rời đi, Nam Phù Diệu cùng Trác Đề lại trò chuyện thêm đôi ba câu với Nam ba. Có vẻ sự xuất hiện của Nam Thư Ngọc đã khiến ông nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ, tâm trạng trở nên u ám và mất hứng. Không lâu sau, ông lấy cớ cần tưới cây rồi rời khỏi, Nam Phù Diệu liền dẫn Trác Đề quay lại sảnh.

 

Trên đường, Nam Phù Diệu nhẹ giọng giải thích: "Những bông hoa trong phòng pha lê đó là mẹ anh trồng đấy."

 

Trác Đề ngoan ngoãn đi bên cạnh, không cười cợt hay suy nghĩ vẩn vơ như thường ngày, lần này thực sự yên lặng.

 

Từ trước đến nay Nam Phù Diệu chưa từng nói với cậu về chuyện gia đình mình. Đừng nhìn anh giao tiếp giỏi giang, luôn hòa nhã với người ngoài, ở nơi vũ đài danh lợi lên xuống như nước mà vẫn điềm đạm tự tại — nhưng thực chất trong lòng anh luôn giữ một khoảng cách với người khác, chưa bao giờ dễ dàng mở lòng.

 

Vậy mà hôm nay, anh lại chủ động chia sẻ với Trác Đề:

 

"Từ khi anh còn nhỏ, ba anh và chú nhỏ đã vì mẹ anh mà cãi cọ không ngừng. Không phải mấy trận tranh chấp vặt vãnh đâu, chú nhỏ là thật sự muốn giết ba anh. Còn ba anh thì nóng máu, từng nhiều lần đè ép sự nghiệp của chú nhỏ, thậm chí khiến hắn bị cấm xuất cảnh."

 

"Mẹ anh bị kẹt giữa hai anh em họ, ngày nào cũng sống trong đau khổ. Trong ấn tượng của anh, mẹ luôn nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, chỉ suốt ngày vẽ tranh — từng bức, từng bức, phong cách ngày càng u ám, đen tối. Người trong nhà ai cũng dần xa lánh bà."

 

Nghe Nam Phù Diệu kể về thế hệ cha mẹ mình, Trác Đề bỗng thấy lòng trĩu nặng. Không còn là cảm giác hào hứng hóng dưa như thường, mà là một sự đồng cảm sâu sắc, đau lòng như thể chính mình cũng bị cuốn vào bi kịch đó.

 

Cậu khẽ hỏi: "Giờ mẹ anh đang ở đâu?"

 

Trong buổi tiệc hôm nay cậu cũng chưa từng thấy bóng dáng bà, mà Nam ba cũng không nhắc gì đến người ấy.

 

【Mình hỏi như vậy có khi nào đụng trúng vết thương lòng của anh không? Anh hai nói đúng, EQ của mình đúng là thấp thật... Bây giờ nên an ủi anh thế nào mới phải?】

 

Lúc này Trác Đề mới hối hận vì trước đây không nghe lời Mạnh Mông, từ chối đi học khóa huấn luyện giọng nói và EQ.

 

Nhưng thời gian đã trôi qua, những chuyện ấy sớm không còn có thể làm tổn thương Nam Phù Diệu được nữa. Nhìn thấy nét lo lắng chân thành trên mặt Trác Đề, lòng Nam Phù Diệu mềm hẳn, cảm thấy còn ấm áp hơn cả vạn lời an ủi.

 

Nam Phù Diệu chậm rãi nói:

 

"Từ xưa đến nay đều như vậy cả — một khi trong nhà có mâu thuẫn, mọi người sẽ vô thức đổ hết lỗi lên đầu phụ nữ. Ông nội anh cho rằng mẹ anh là hồng nhan họa thủy, là nguyên nhân khiến Nam gia bất hòa, khiến người ngoài chê cười."

 

"Năm anh bảy tuổi, sau một lần ông ấy nói chuyện với mẹ, bà hoàn toàn biến mất. Ba anh đào ba thước đất cũng không tìm được bất kỳ tung tích nào của bà."

 

Trong lòng Trác Đề nặng trĩu, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, ngột ngạt khó chịu:

 

【Tìm không thấy tung tích... hoặc là đã đổi thân phận rời đến một tiểu quốc xa xôi để ẩn cư, hoặc là... đã chết rồi...】

 

【Khó trách cậu luôn cảm thấy Nam Phù Diệu đối với người nhà họ Nam đều có một khoảng cách lạnh nhạt. Ngay cả với ông nội cũng có một lớp ngăn cách vô hình.】

 

Nam Phù Diệu cúi đầu, lặng lẽ nhìn cậu, rồi đưa tay nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu Trác Đề, khẽ xoa:

 

"Anh kể cho em những chuyện này... không phải để nhận sự đồng cảm."

 

Nam Phù Diệu cao hơn Trác Đề nửa cái đầu, Trác Đề phải hơi ngẩng cằm lên mới nhìn được mặt anh, ánh mắt trong veo, khóe mi khẽ run, trông như sắp ươn ướt đến nơi.

 

"Nhưng bây giờ anh đang không vui, mà em thì muốn san sẻ một chút không vui đó." — Trác Đề nói nhỏ.

 

Bỏ qua những chuyện khác không bàn, Trác Đề từ trước đến nay vẫn luôn rất thẳng tính. Cậu đối người cũng giống như đối chuyện, đều rất thật lòng. Chính cái sự thật thà trắng ra này, lại khiến người ta thấy mềm lòng nhất.

 

Trong đáy mắt Nam Phù Diệu hiện lên ý cười dịu dàng:

 

"Vậy em định san sẻ thế nào?" @Laomieungungoc

 

Ngay sau đó, anh liền cảm nhận được có hai tay vòng ra, ôm lấy eo mình. Cơ thể ấm áp của Trác Đề áp sát vào anh, đầu chôn sâu vào bờ vai rắn rỏi của Nam Phù Diệu:

 

"Ôm anh một cái đi. Anh hai em từng viết một bài hát, trong đó có một câu lời nghe quê chết đi được, nhưng rất dễ bị lặp đi lặp lại trong đầu."

 

Nam Phù Diệu nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại kia, giọng anh hạ thấp, sợ dọa chạy "bạn nhỏ" chủ động nhào vào lòng mình:

 

"Lời gì thế?"

 

Trác Đề khe khẽ ngâm:

 

"Biến lòng em thành bến cảng để anh tránh bão."

 

Có lẽ chính cậu cũng bị độ thổ của câu hát dọa sợ, Trác Đề phì cười hai tiếng, nhưng tiếng cười còn chưa dứt thì đã cứng đơ tại chỗ, trong lòng gào thét:

 

【Trời ơi, bây giờ cười như vậy không hợp tình hình chút nào! A a a em không cố ý đâu, tại lời bài hát thổ quá thôi!】

 

【Không nhịn được mà...】

 

Không khí ấm áp vừa được xây dựng liền lập tức bị cậu làm tan vỡ trong một nốt nhạc. Trác Đề xấu hổ muốn rút khỏi vòng tay, nhưng Nam Phù Diệu liền siết cánh tay lại, ép cậu vào lòng:

 

"Vậy... để anh trốn trong bến cảng này thêm một lát nữa."

 

Trác Đề chớp mắt, ngoan ngoãn nằm yên ôm đại soái ca của mình.

 

Ba phút sau, c** nh* giọng hỏi:

 

"Ổn chưa vậy?"

 

Nam Phù Diệu lười biếng đáp:

 

"Chưa đâu, trong lòng vẫn khó chịu... ôm thêm lát nữa."

 

Trác Đề lập tức cảnh giác:

 

"Em cảm thấy mình sắp kích hoạt chế độ đắm chìm rồi đấy. Bến cảng tránh bão không thể ở lâu được, cho dù ngoài kia giông tố mưa sa, cũng phải dũng cảm mà đối mặt. Mau buông tay đi, anh!"

 

Nam Phù Diệu bật cười trầm thấp, nghiêng đầu, khóe môi khẽ lướt qua sợi tóc mềm mại của Trác Đề, như lưu luyến không rời, rồi mới chịu thả người ra.

 

Tai Trác Đề đỏ hồng, ánh mắt đảo quanh một vòng, thầm thở phào — may mà khoảng thời gian này không ai đi ngang qua, nếu không mà bị bắt gặp, chắc cậu xấu hổ chết mất!

 

Chỉ là...

 

Ở góc ban công tầng hai, Tống Linh Linh giơ ống nhòm lên, khóe miệng nứt toạc đến tận mang tai, cười mà hàm trên không khép lại nổi.

 

Thì ra anh trai với Trác Đề là mối quan hệ này!

 

Vừa mới đu idol xong, thần tượng đã sắp biến thành chị dâu của mình rồi.

 

Đỉnh cao nhân sinh!

Bình Luận (0)
Comment