"Lãnh... lãnh chứng?"
Trác Đề phản ứng mất một lúc mới hiểu được ý của Nam Phù Diệu – "lãnh chứng" trong lời anh, là lãnh "giấy đăng ký kết hôn".
Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa từ năm năm trước, nhưng chỉ có khoảng thời gian đầu là có nhiều cặp đôi đăng ký. Sau đó, vì nhiều vấn đề phát sinh, số lượng ngày càng giảm dần. Đến hiện tại vẫn còn rất nhiều người không đồng tình, phần lớn các cặp đôi đồng tính đều chọn cách sống kín đáo. @Laomieungungoc
Mặt Trác Đề đỏ bừng, tim cũng đập loạn cả lên.
Nam Phù Diệu rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Anh lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhẫn nhỏ. Chiếc nhẫn bằng bạc vừa vặn, viền ngoài khảm những viên kim cương li ti, mặt trong còn khắc một đoạn tiếng Đức. Anh nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái của Trác Đề, vừa vặn, khít chặt.
"Nhưng vì em còn nhỏ, nên trước cứ như vậy đi."
Cảm giác trên ngón tay đột nhiên có thêm một vật lạ, Trác Đề tò mò vuốt nhẹ chiếc nhẫn, lúc này mới phát hiện – trên ngón tay của Nam Phù Diệu cũng đang đeo một chiếc y hệt.
"Là thiết kế riêng sao?"
Cậu chưa từng thấy kiểu dáng nhẫn nào như vậy, lại không giống hàng hiệu đại trà nên không nhịn được hỏi.
Nam Phù Diệu dịu dàng vuốt nhẹ ngón tay Trác Đề, giọng trầm thấp vang lên: "Anh nhờ thợ thủ công làm. Nếu em không thích kiểu này, anh có thể đặt thêm vài kiểu nữa."
Trác Đề lập tức lắc đầu, ánh mắt sáng rực:
"Cái này rất đẹp, em thích."
【Chỉ là lúc quay phim không đeo được thôi.】
Một chiêu "lùi để tiến" của Nam Phù Diệu, tính toán tỉ mỉ từng bước. Vậy mà Trác Đề chẳng chút cảnh giác, còn trong lòng dâng lên áy náy:
【Em vẫn chưa công khai anh, lại còn không chịu đi đăng ký, có phải trông em rất... rất tra không?】
【Nhưng mà... hiện tại《Trầm Mặc》vừa mới công chiếu, em không thể để ảnh hưởng đến những người khác được.】
Nam Phù Diệu dường như nghe thấy tiếng lòng của Trác Đề, bất giác thấy có chút hối hận vì đã ép cậu vào kịch bản này. Một bạn nhỏ đơn thuần đến thế, bị lừa
một cái cũng khiến người ta cắn rứt lương tâm. Anh vội vàng nói:
"Thật ra anh rất muốn được cùng em đi lãnh chứng, để em không thể chạy trốn nữa. Nhưng vừa nãy chỉ là nói đùa thôi, đừng để trong lòng, anh không để ý đâu."
Ai ngờ Trác Đề nghe vậy lại càng thêm ủ rũ:
【Nam Phù Diệu còn phải an ủi mình... ô ô ô, anh ấy thật dịu dàng.】
Cảm giác tội lỗi trong lòng Nam Phù Diệu lập tức tăng vọt đến cực điểm.
Thời gian này, người thân cận xung quanh đều biết quan hệ giữa hai người, trong giới cũng đã nửa công khai. Ngay cả Trác mẹ cũng gọi Nam Phù Diệu về nhà ăn cơm không biết bao nhiêu lần. Trác Đề cảm thấy – cậu cũng nên chủ động một chút rồi.
Chắc là vì cậu quá bị động, mới khiến Nam Phù Diệu không có cảm giác an toàn.
Trác Đề ngồi một mình suy nghĩ một lúc, sau đó chụp một tấm ảnh chiếc nhẫn trên tay mình, rồi soạn một dòng trạng thái đăng lên mạng xã hội:
[ Có người tặng nhẫn, thích lắm! ]
Dòng trạng thái được đính kèm cùng tấm hình vừa chụp.
Một lời ám chỉ rõ ràng đến thế, coi như đã gián tiếp công khai rồi, đúng không?
Cư dân mạng vừa thấy động thái này lập tức cắn couple cực kỳ nhiệt tình, nhưng cũng có người ngoài cuộc nghi ngờ đây chỉ là chiêu trò marketing. Dù sao thì, nghệ sĩ nào dám "bán hủ" liều lĩnh đến mức này cơ chứ?
[ Thiết lập huynh đệ gì chứ, chẳng lẽ tôi lại nhìn nhầm vào... phân. ]
[ Tiểu Đề chắc không biết ý nghĩa của việc đeo nhẫn ở ngón giữa tay trái đâu, chỉ là vì thấy đẹp thôi. ]
[ Ai tặng nhẫn vậy? Mẫu mới của hãng nào thế? Xin info, tôi cũng muốn mua cùng kiểu! ]
Trác Đề ngấn lệ nơi khóe mắt.
Nhưng cũng đúng là cần làm rõ, Nam Phù Diệu đã tìm chuyên gia thiết kế riêng đấy nhé.
Cả đời đều muốn "liên kết" với cư dân mạng
---
Trong lúc đoàn phim《Giả Thuyết Nhân Loại》đang quay vô cùng thuận lợi, nhà sản xuất và ekip cũng nhân đó tung ra không ít thông tin kèm theo "dưa" về diễn viên chính. Trác Đề lúc rảnh rỗi cũng tranh thủ lướt hệ thống hóng hớt, tiện thể theo dõi thêm về tiến triển truy bắt Nam Thư Ngọc.
Trong quá trình quay phim, một bộ phận đặc biệt đã tiến hành điều tra, cuối cùng bước đầu xác định được nguyên nhân vì sao Trác Đề có thể nghe được tiếng lòng người khác. @Laomieungungoc
Một người không có thiết bị kết nối vẫn có thể nghe được suy nghĩ của người khác – đây chắc chắn là một năng lực hiếm có. Và năng lực này hoàn toàn có thể tạo ra ảnh hưởng lớn đến thế giới bên ngoài.
Cách lý giải là – mỗi người trong thế giới này đều mang một dạng "trọng lượng ý nghĩa" riêng. Có người trọng lượng cao, chỉ một hành động nhỏ cũng có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm, ảnh hưởng đến cả hệ thống; có người lại mang trọng lượng thấp, dù biến mất cũng chẳng tạo ra chút gợn sóng nào.
Người có "quyền trọng" càng cao, càng dễ bị Trác Đề nghe thấy tiếng lòng.
Còn cách đo "quyền trọng" ra sao, thì hiện tại đang thử nghiệm bằng dao động Lorentz. Một nhân viên trong tổ đặc thù suy đoán:
"Càng thân cận với Trác Đề, quyền trọng với thế giới càng cao, càng dễ bị cậu ấy nghe được tiếng lòng."
Một nhà nghiên cứu trẻ hỏi:
"Vậy có phải... Trác Đề chính là trung tâm của thế giới này không?"
Vị lão giả đang nghiên cứu hồ sơ lắc đầu, trong tay cầm một xấp tài liệu dày cộp – toàn bộ là tiếng lòng mà các bộ phận chính phủ thu thập được trong thời gian qua, từng chữ một đều được ghi lại cẩn thận.
"Thế giới này không có trung tâm. Trác Đề hẳn là... không thuộc về thế giới này. Vì vậy khi cậu ấy xuất hiện, quỹ đạo vận hành của cả thế giới mới thay đổi."
"Nhưng đây... chỉ là suy đoán của tôi."
Nói dứt lời, ông đưa xấp tài liệu kia vào máy hủy giấy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhà nghiên cứu trẻ, ông chỉ nói một câu:
"Chuyện này đến đây là kết thúc. Lệnh trên đã ban, không được tiếp tục điều tra thêm nữa."
Cùng lúc đó, toàn bộ ổ đĩa chứa dữ liệu có liên quan đều đã được xử lý và mã hóa thành công.
Chỉ còn lại một phần hồ sơ giấy được tinh giản, bị đưa vào phòng lưu trữ hồ sơ sự kiện đặc thù đã phủ bụi từ lâu.
Hệ thống "leng keng" hai tiếng, sau một thời gian dài im ắng, rốt cuộc cũng hiện lên thông báo mới:
【Chúc mừng ngài đã đạt thành tựu "Ăn dưa cao nhân", xin hãy chọn phần thưởng tiếp theo.】
【Phần thưởng 1: Mở rộng thời gian biết trước thêm năm ngày.】
【Phần thưởng 2: Rời khỏi thế giới hiện tại, trở về thế giới nguyên bản.】
Trác Đề không nghĩ ngợi gì, lập tức chọn phần thưởng một, vừa xoa tay vừa hăm hở: "Trước đây mỗi lần biết trước cùng lắm chỉ có 24 tiếng, giờ rốt cuộc cũng được kéo dài, năm ngày lận! Quá tiện cho việc ăn dưa!"
Còn về thế giới nguyên bản—Trác Đề đã rời đi hai mươi mốt năm, ký ức sớm mơ hồ. Với cậu, thế giới ấy đã như kiếp trước. Giờ cậu sống tốt đẹp ở đây, có người thân, có người yêu, nào có lý gì phải rời bỏ để quay về nơi từng thuộc về?
Thời gian biết trước được mở rộng, Trác Đề lập tức mở giao diện, quả nhiên số lượng "dưa" tăng lên đáng kể.
Ví dụ như:
【Ba ngày sau, bạn trai cũ của nam phụ trong《Giả Thuyết Nhân Loại》sẽ đến tận phim trường, mắng cho một trận vì lúc trước nam phụ lấy lý do muốn chết để chia tay, làm bạn trai cũ thủ tiết tận nửa năm.】
【Kết quả hắn lại sửa tên đổi họ đi debut làm minh tinh.】
【Nam Phù Diệu hình như rất thích mời diễn viên tân binh tiềm năng—mà mấy người anh chọn, dưa đều cực kỳ to.】
Trác Đề vừa diễn xong, thay đồ thường phục ngồi chờ Nam Phù Diệu tan làm để về nhà cùng, thì nhận được điện thoại của Mạnh Mông:
"Tuần sau có Tuần lễ thời trang H quốc, bên đó đã gửi thư mời cho cậu. Tần Tiểu Họa sẽ đi cùng."
"Chị nghe nói đoàn phim《Trầm Mặc》của cậu cũng có người được mời, Chu Thừa Nhạc và Thư Vân Thấm, có bạn đồng hành rồi."
Cuối cùng lại dặn thêm: "Lần này nếu đi được, có khi còn có cơ hội ký được hợp đồng người đại diện thời trang, phải nắm chắc cơ hội đó nhé."
Cúp máy rồi, Trác Đề có hơi cảm khái—lúc đầu cậu chỉ muốn làm một diễn viên hạng ba, lặng lẽ ăn dưa trong giới giải trí, kết quả bây giờ nước đã chảy thành sông, đến mức được mời tham dự Tuần lễ thời trang.
【A, lại có dưa mới của Chu Thừa Nhạc.】@Laomieungungoc
【Năm ngày sau, bạn gái cũ của Chu Thừa Nhạc sẽ gặp hắn ở Tuần lễ thời trang, một màn si tình thổ lộ, muốn quay lại. Mà Chu Thừa Nhạc lại... đồng ý?】
【Không phải hắn vẫn luôn theo đuổi Thư Vân Thấm à? Sao lại thành thế này rồi?】
【Không lẽ Chu Thừa Nhạc thật sự là tra nam?】
Có dưa để hóng, tinh thần Trác Đề tràn trề, nhưng dưa còn tận năm ngày nữa mới "chín", cậu bắt đầu cảm nhận được sự giày vò của việc biết trước quá nhiều.
Tim gan như bị mèo cào, rất muốn biết rốt cuộc Chu Thừa Nhạc là kiểu người gì.
Nam Phù Diệu tan làm, vừa đến gần phòng nghỉ đã nghe thấy trong đầu toàn là tiếng lòng của Trác Đề, lảm nhảm không ngớt, một người mà tạo cảm giác như đang ở giữa ba người tám chuyện.
Anh đẩy cửa bước vào, vẫy tay: "Đi thôi, về nhà nào."
Trác Đề lập tức chạy tới, chủ động nắm lấy tay anh.
Trước đó, vì tiện cho quay phim, Nam Phù Diệu đã mua một căn hộ nhỏ hai tầng gần phim trường. Danh nghĩa là tiện công việc, nhưng lý do thật sự vì sao lại chọn mua căn hộ ở một nơi như thế, không ai biết rõ.
Căn hộ đã được hoàn thiện sẵn, chỉ cần xách vali vào là ở được. Sau khi chuyển vào, Trác Đề còn mua thêm vài chậu cây nhỏ để trang trí, gọi người đến chỉnh sửa nội thất, khiến nơi này tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Chỉ là chuyện này, Trác Đề vẫn giấu cha mẹ, không dám nói mình không ở khách sạn mà đang sống chung với Nam Phù Diệu.
Trên đường về nhà, hai người đi qua một khu chợ lớn, bên ngoài là hàng dài các sạp bán đồ ăn. Gần đây còn có đoàn phim đang quay cảnh, nên hầu như ai ở đây cũng nhận ra Nam Phù Diệu.
Nam Phù Diệu dắt tay Trác Đề đi trên con đường đông đúc, hỏi: "Muốn ăn gì nào?"
Trác Đề đọc ra vài món, Nam Phù Diệu liền dọc đường mua đủ nguyên liệu.
Mỗi lần đi qua sạp nào, chủ tiệm đều vui vẻ chào anh, thậm chí còn bớt giá cho.
Anh vừa trò chuyện vừa trả tiền, đề tài gì cũng có thể bắt chuyện được, làm mọi người cười vang.
Trác Đề giật nhẹ tay anh, ở giữa khu chợ ồn ào ngẩng đầu hỏi: "Sao anh có thể dễ dàng bắt chuyện với người khác như vậy? Làm sao mà giỏi thế?"
Nam Phù Diệu đáp: "Lại gần đây, anh nói cho em biết."
【Lại chơi chiêu này!】
Giữa chốn đông người, Trác Đề tất nhiên không dám lại gần, Nam Phù Diệu liền âm thầm ghi nợ: Còn thiếu anh một cái hôn đấy.
Anh cười gian xảo—sớm muộn gì cũng đòi lại được.
Sau đó mới từ tốn trả lời: "Chỉ cần coi họ là bạn cũ, rồi cứ tự nhiên mà đối đãi. Em thử xem?"
Trác Đề lắc đầu nguầy nguậy:【Vậy chẳng phải là tự cho là quen à.】
Không ngờ dì bán đậu hũ bên kia gọi cậu lại, nhiệt tình nói: "Lại đây lấy ít đậu hũ mang về ăn đi, vừa mới ra lò nóng hổi đấy. Dì cho con thêm mấy miếng!"
Trác Đề không tiện từ chối, Nam Phù Diệu cũng không khách khí, thoải mái nhận: "Cảm ơn dì nhé, hôm nào bọn con mời dì đi ăn một bữa."
Dì đậu hũ cười hớn hở: "Được đó, vậy thì dì chờ đến khi hai đứa làm tiệc cưới nha!"
Trác Đề nháy mắt liền khẩn trương, túm chặt tay Nam Phù Diệu:
【A a a a! Sao ai cũng biết rồi, chắc chắn là sớm đã lén bát quái mình rồi!】
【Không ngờ có ngày cậu cũng thành đề tài bị người ta tám chuyện.】
【Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải nếm thử mùi bị người khác bàn tán.】
Nam Phù Diệu mỉm cười chân thành: "Tiểu Đề còn nhỏ, đến lúc đó nhất định sẽ mời mọi người tới."
Quay người rời đi, anh nghiêng đầu nhìn Trác Đề, trêu: "Bọn họ đều chờ ăn hỉ yến đấy, em nói sao nào?"
Trác Đề bĩu môi: "Em nói mưa gió sau cùng sẽ có cầu vồng, đau mấy cũng chẳng sao, lau khô nước mắt là được! Ít nhất chúng ta vẫn còn có giấc mơ~"
Biết rõ bị trêu, Trác Đề gào hai tiếng, giãy khỏi tay Nam Phù Diệu chạy lên phía trước.
Nam Phù Diệu lập tức bước nhanh đuổi theo, trên mặt vẫn mang nụ cười. Buổi sáng còn đang áy náy vì khiến người yêu chịu uất ức quá mạnh, lúc này lại không nhịn được chọc ghẹo cậu, thật sự là không kiềm được.
Giống như không kiềm được h@m muốn thân mật, trái tim ngứa ngáy, bản năng liền muốn tiến lại gần. @Laomieungungoc
Dòng người đông đúc, sợ Trác Đề bị lạc, Nam Phù Diệu đuổi sát không rời. Rẽ trái rẽ phải một hồi, ven đường người cũng vơi dần. Anh thấy Trác Đề dừng lại bên lề, xoay xoay nhẫn trên tay, giống như đang chờ anh.
Nam Phù Diệu cười nhẹ, bước đến hỏi: "Em muốn ăn đậu hủ Ma Bà hay đậu hủ nấu canh?"
Trác Đề mím môi, mắt lóe ánh tinh nghịch ra hiệu: "Anh nhìn xem đây là đâu?"
Nam Phù Diệu nhìn sang bên cạnh—ba chữ lớn "Cục Dân Chính".
Anh hơi sững người: "Em..."
Trác Đề bật cười ha hả: "Ha ha ha, anh tưởng là gì chứ? Sổ hộ khẩu ở chỗ ba mẹ em, muốn nghịch ngợm một phen cũng không được đâu!"
Nam Phù Diệu đưa tay xoa đầu Trác Đề, làm tóc cậu rối tung lên: "Em cũng đừng có nổi hứng đi trộm sổ hộ khẩu đấy nhé, chuyện này phải đi từng bước một."
Trác Đề không cam lòng, lật lại chuyện cũ: "Anh là đồ cổ từ thời đại nào đến vậy hả?"
Nam Phù Diệu nắm chặt tay Trác Đề: "Anh muốn cùng em đàng hoàng, quang minh chính đại, chứ không phải giấu giấu giếm giếm, để em phải chịu ấm ức."
Trác Đề im lặng một lúc, rồi mới mở miệng: "Uống đậu hủ nấu canh đi, tam tiên đậu hủ canh!"
"Được."
---
Trước ngày đi tuần lễ thời trang, Trác Đề nằng nặc đòi Nam Phù Diệu đi cùng, nhưng anh không đồng ý, nói đoàn phim còn nhiều việc không thể rời khỏi. Trác Đề đành phải thôi.
Nam Phù Diệu đưa cậu đến tận sân bay, tiễn vào cổng soát vé, chờ đến khi máy bay cất cánh mới rời đi.
Đây là lần đầu Tần Tiểu Họa xuất ngoại, chuyện gì cũng thấy mới mẻ.
Còn Trác Đề, vừa lên máy bay đã bắt đầu rầu rĩ—nghĩ đến chuyện ba ngày không gặp được Nam Phù Diệu, thật không vui chút nào.
【Sao mình lại yêu đương đến mê muội thế này cơ chứ.】
【Xem ra chẳng thể trách những người trẻ trong tình yêu cuồng nhiệt, giờ thì mình hiểu cảm giác đó là gì rồi.】
Buồn bã chưa được bao lâu, Trác Đề đã lập tức hứng thú trở lại, mở giao diện "biết trước" vừa mới cập nhật bát quái:
【Bạn gái cũ của Chu Thừa Nhạc cũng chính là Bạch Nguyệt Quang của hắn ta, mạnh mẽ tuyên chiến với Thư Vân Thấm, yêu cầu cạnh tranh công bằng Chu Thừa Nhạc.】
【Khoan đã.】
Trác Đề nhíu mày, cảm thấy có gì đó sai sai. Cuối cùng mới nhớ ra một chi tiết bị bỏ quên:
【Chu Thừa Nhạc là tuyển thủ nhóm bốn ái mà! Vậy thì Bạch Nguyệt Quang và Thư Vân Thấm... chẳng khác nào hai nữ sinh đang tranh giành "lão bà"?!】
Dưa này... thật sự là vượt chỉ tiêu rồi đấy!