Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 111

- Cô nói gì vậy? Chuyện này đâu có đơn giản, vài trăm dặm bên ngoài sơn thôn, đều không có bác sĩ trị bệnh cứu người.

- Chỉ cần địa phương nào có người, là có thể nghĩ biện pháp thực tế. Tôi không giống cô, phải học nhiều năm như vậy, tôi chỉ học một lần là xong.

Tần Xuyên thuận miệng nói.

Hắn cũng không định khoe khoang, quả thật từ nhỏ đến lớn, hắn học gì cũng nhanh, đó là thiên tư của hắn, thứ thiên tư luôn bị bạn cùng lớp ghen ghét đố kỵ.

- Vậy những kiến thức về Tây y của anh thì sao?

Chu Phương Ngữ hỏi.

- Đọc sách! Đại tiểu thư à, cô học y không cần xem sách sao?

Tần Xuyên nói:

- Trên núi bọn tôi không có máy tính, nhưng sách thì không ít đâu.

- Thời cổ đại, có môn nhân đi thu thập sách vở khắp nơi, nhưng hiện giờ giao thông phát triển, đi bốn trăm dặm lên mạng đặt hàng, khi sách đến thì dùng máy kéo, dùng trâu mà chở lên núi là được thôi.

- Cái gì mà lung tung lộn xộn vậy trời! Anh ở cái nơi quái quỷ gì vậy?

Chu Phương Ngữ cũng hoang man luôn rồi.

Tần Xuyên cười hì hì:

- Hơn nữa, y thuật trong thiên hạ vốn là một nhà, từ xã hội nguyên thủy, Hoa Hạ chúng ta đã có y thuật, đến thời Xuân Thu thì có giải phẫu y học.

- Cô thật sự nghĩ rằng Trung y không am hiểu giải phẫu ngoại khoa hay sao? Đối với tôi, Tây y chỉ là một ít kiến thức bổ sung, học tốt y thuật Hoa Hạ chân chính, khó hơn nhiều so với học Tây y.

Mặc dù Chu Phương Ngữ không phục, nhưng y thuật của mình quả thật là không bằng hắn, đành buồn bực cúi đầu tiếp tục ăn.

Tần Xuyên thấy cũng gần tới giờ, cười híp mắt:

- Bác sĩ Chu, Chu đại mỹ nữ…

- Muốn nói gì thì phun ngay ra đi, đừng có lải nhải nữa!

Chu Phương Ngữ tức giận ngẩng lên, lườm hắn một cái.

- Mỹ nữ đừng thô lỗ như vậy chứ, phải giữ phong cách, phong cách…

- Đậu xanh rau má! Rốt cuộc anh có nói hay không hả?!

Chu Phương Ngữ tức đến mức chửi thề luôn rồi.

Tần Xuyên chưa từng thấy người đẹp chửi thề như vậy, vội nói thật nhanh:

- Diệp Đông Cường không thể giải phẫu, chú ấy muốn ta điều trị cho!

Vẻ mặt của Tần Xuyên giờ phút này rất nghiêm túc, ánh mắt thành khẩn không gì sánh được.

Chu Phương Ngữ thấy ánh mắt của hắn, lặng lẽ thả chiếc chân cua xuống, nhấp một ngụm Coca Cola, rồi ngồi ngắm nhìn cảnh đêm Nam Hồ, im lặng hơn mười giây.

Bỗng nhiên, cô hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu lại nhìn Tần Xuyên.

- Chừng nào anh đến điều trị cho ông ấy?

Tần Xuyên ngơ ngác nhìn Chu Phương Ngữ, hắn không ngờ, vậy mà cô lại dễ dàng đồng ý!

Dù sao hắn và Chu Phương Ngữ vẫn luôn tranh cãi om sòm, thậm chí cô còn đuổi đánh hắn.

Cứ tưởng phải trèo đèo lội suối gian nan, nào ngờ chỉ là một con đường bằng phẳng, đi qua dễ dàng như bỡn!

- Ô…ngày mai, ngày mai sẽ đi.

Bất ngờ vì sự khác biệt một trời một vực giữa suy đoán và thực tế, khiến Tần Xuyên nghẹn lời mấy giây.

Chu Phương Ngữ gật đầu:

- Chuyện này tôi có thể đáp ứng, nhưng còn phải báo cáo với bệnh viện, bởi vì cuộc giải phẫu sẽ do tôi và bác sĩ Giang cùng làm. Đây là một cuộc phẫu thuật có độ khó cao, còn mời phóng viên của tạp chí y học tới, cho nên chúng tôi không được thất bại, mà chỉ có thể thành công.

- Hơn nữa, đã ký giấy đồng ý phẫu thuật, nếu tạm thời thay đổi, thì phải báo cho bệnh viện.

- Bác sĩ Giang? Là vị bác sĩ vừa đuổi theo nam bệnh nhân thận hư kia?

Tần Xuyên dở khóc dở cười.

Chu Phương Ngữ nghe vậy hơi xấu hổ:

- Trịnh dộ phẫu thuật của bác sĩ Giang rất cao, anh đừng có xem thường.

- Vậy cô đi nhanh đi, tôi chờ tin của cô, xong rồi thì tôi sẽ đưa chú Đông Cường về nhà.

Chu Phương Ngữ nhíu mày nói:

- Anh định điều trị cho chú ấy bằng chân khí sao?

- Tính một cách thận trọng, thì xác suất thành công là hơn bảy phần.

Tần Xuyên nói.

Chu Phương Ngữ gật đầu, như thế khả năng thành công đã cao hơn giải phẫu rất nhiều rồi.

Tần Xuyên không kìm lòng được, hỏi:

- Bác sĩ Chu này, vì sao lần này cô lại dễ dàng đồng ý như vậy?

Chu Phương Ngữ trợn mắt:

- Anh nghĩ tôi là một bác sĩ khùng điên, luôn cố tình gây sự sao? Trước kia tôi không hiểu về y thuật của anh, đương nhiên không thể giao bệnh nhân cho anh, còn bây giờ…Bây giờ thấy anh coi như cũng được, cũng lười tranh cãi với anh.

Còn chưa dứt lời, Chu Phương Ngữ đã quay sang phía khác, cô cũng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là năng lực của cô không bằng hắn.

Đột nhiên Tần Xuyên cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, miệng hùm gan sứa, dù trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng lại luôn suy nghĩ vì người bệnh.

- Nào, bác sĩ Chu, chúng ta cạn ly, kính cô một bác sĩ lương y như từ mẫu chính hiệu.

Tần Xuyên cầm lon Coca Cola, muốn cụng ly với cô.

- Tôi vốn là một thầy thuốc tốt, cần anh nói sao?

Vẻ mặt không hài lòng, Chu Phương Ngữ miễn cưỡng cụng ly với hắn, nhưng khóe mắt đã hiện ra ý cười.

Giữa lúc quan hệ giữa hai người trở nên hòa hợp chưa từng có, đột nhiên chuông điện thoại của Chu Phương Ngữ reo lên.

Chu Phương Ngữ nhìn xem, thấy là số của Diệp Tiểu Nhu, liền cầm máy.

- Này, Tiểu Nhu, sao thế?

- Bác sĩ Chu! Anh Tần Xuyên có ở bên cạnh cô không? Mau bảo anh ấy nghe điện thoại đi!

Giọng Diệp Tiểu Nhu đầy lo lắng, nghe như đang khóc.

Tần Xuyên vội chụp lấy điện thoại:

- Tiểu Nhu, xảy ra chuyện gì?

- Anh Tần Xuyên! Lúc nãy, tiểu Húc đến cục cảnh sát báo cho họ biết tin tức về Hậu Lượng, họ nói muốn đi kiểm chứng, bảo tiểu Húc về trước, nhưng tiểu Húc vừa rời khỏi cục cảnh sát không bao lâu, đã bị một bọn người chặn đánh!

- Cái gì?

Vẻ mặt Tần Xuyên lập tức sa sầm:

- Hiện giờ Khâu Húc sao rồi?

- Nó bị gãy một chân, một tay, mặt mũi bầm dập hết cả, đang nằm trên giường đây này! Em báo cảnh sát rồi, nhưng họ nói, đó là côn đồ đánh nhau, không liên quan tới Hậu Lượng…Hic, vậy bây giờ phải làm sao? Hai cha con họ đều nằm trên giường hết rồi.

Suýt nữa Tần Xuyên bóp nát điện thoại di động, sau khi hít sâu một hơi, an ủi:

- Tiểu Nhu, em hãy bình tĩnh, đừng khóc. Anh sẽ giải quyết chuyện này.

Cúp điện thoại, Tần Xuyên một hơi uống cạn lon Coca Cola, như thể phải như vậy mới có thể làm dịu đi ngọn lửa nóng trong lòng mình.

Chu Phương Ngữ nhìn thấy mặt Tần Xuyên hết sức u ám, không khỏi cảm thấy hơi sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt này của hắn.

Bỗng Tần Xuyên ngẩng lên, nhếch miệng mỉm cười với Chu Phương Ngữ:

- Bác sĩ Chu, nếu tôi nhớ không lầm, điện thoại di động của cô có số của tiểu Vi Vi phải không?

- Chị Đường Vi ấy à?

Chu Phương Ngữ ngạc nhiên:

- Có đấy.

Lần trước gặp nhau ở quán bar, hai cô gái làm quen với nhau, quan hệ xem như cũng được, mấy ngày nay, thỉnh thoảng còn kể với bạn bè và khen ngợi.

Tần Xuyên tìm ra số của Đường Vi, bấm gọi.

Bên kia vọng tới giọng nói có phần uể oải của Đường Vi:

- Tiểu Ngữ, có chuyện gì mà em lại gọi điện thoại cho chị vào buổi tối?

- Tiểu Vi Vi, là tôi…

Tần Xuyên hơi ngượng ngùng, dù sao hồi sáng vừa bị cô phê bình.

Đường Vi lấy lại tinh thần, hừ một tiếng:

- Sao cậu lại dùng điện thoại của tiểu Ngữ gọi cho tôi? Cậu lại đi trêu chọc cô bác sĩ xinh đẹp đó chứ gì?

Rõ ràng, Đường Vi đang ghen.

- Không phải, sáng nay lúc tôi đánh nhau với bọn lính đánh thuê, điện thoại bị rớt hư mất, khi tỉnh lại, tôi đã nằm ở bệnh viện, cho nên không có điện thoại dùng…Chà, gấp gáp không nói rõ với chị ngay được đâu. Tiểu Vi vi, chị lái xe tới đón tôi đi, nhân tiện nhớ mang theo laptop.

Đường Vi nghe vậy, lập tức quên mất cơn giận, lo lắng hỏi:

- Cậu…cậu bị thương? Có nặng không? Cậu đang ở đâu?

Trong lòng thấy ấm áp, Tần Xuyên nói địa điểm cho Đường Vi, bảo cô đừng quá lo lắng.

Sau khi trả di động lại cho Chu Phương Ngữ, Tần Xuyên lại phát hiện khuôn mặt nữ bác sĩ đầy vẻ hờn giận, đang thở phì phì nhìn hắn.

- Bác sĩ Chu, cô sao vậy? Bộ tôi lại trêu gì cô sao?

- Anh muốn làm cái gì? Làm gì mà nhất định phải gọi chị Đường Vi tới? Chẳng lẽ chỉ có chị ấy có xe sao? Máy tính tôi cũng có mà!

Tần Xuyên cười xấu hổ:

- Không phải, chủ yếu là có một số việc, không tiện để một đại mỹ nữ như cô tham dự…

- Chẳng lẽ ý của anh là, chị Đường Vi không đẹp?

- Đương nhiên là không phải ý đó.

Tần Xuyên vội lắc đầu.

- Tôi cũng muốn đi! Tôi cũng không tin, chị Đường Vi có thể đi, sao tôi lại không thể chứ?

Chu Phương Ngữ dẩu môi lên nói, cô cũng không biết vì sao, trong lòng lại muốn phân cao thấp với Đường Vi.

Tần Xuyên thật sự bó tay, nếu cô gái này đã khăng khăng như vậy, thì cứ mặc cô ta đi, dù sao cũng không xảy ra chuyện lớn lao gì.

Không bao lâu sau, Đường Vi lái một chiếc BMW màu đỏ tới lề đường đón hai người.

Thấy Chu Phương Ngữ cũng lên xe, mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng Đường Vi cũng không mất hứng, cười tủm tỉm cất tiếng chào hỏi.

- Tiểu Xuyên Xuyên, máy tính cậu cần đây này.

Đường Vi cầm một laptop thiết kế khá đẹp, đưa cho Tần Xuyên.

Đồng thời, cô còn quan sát thân thể Tần Xuyên từ trên xuống dưới, xác định hắn không bị thương, mới vội vàng hỏi ban ngày xảy ra chuyện gì.

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi như súng liên thanh, Tần Xuyên ngại ngùng nói:

- Tiểu Vi Vi, trước khi tôi trả lời chị mấy câu hỏi này, mình có thể tìm chỗ nào có sóng wifi được không?
Bình Luận (0)
Comment