Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 202

- Thế à? Thế thì tốt, điều tra cho tôi ngay xem Đường Vi đã chết chưa, tôi muốn báo tin này cho Tần đại thiếu gia trước tiên – Bạch Dạ bước đến trước cửa sổ, cúi đầu nhìn quang cảnh thành phố vẻ chờ đợi.

Cô ta không tin Tần Xuyên có ba đầu sáu tay, có thể phá vỡ kế hoạch của cô ta hết lần này đến lần khác.

Freya vâng lời, đi đến bộ phận hỗ trợ bên cạnh văn phòng để lên mạng đăng nhập vào chương trình liên lạc.

Mạng lưới tình báo của Thánh giáo vô cùng hùng mạnh, nhưng trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như hiện nay, muốn chia sẻ cái gì cũng nhất thiết phải dùng đến internet.

Dòng tin tức trên internet bị các thế lực khắp nơi kiểm soát, cho nên nhân viên kỹ thuật quan trọng của Thánh giáo sử dụng phương pháp mã hóa đặc biệt, thậm chí ngay cả thông tin được truyền về từ vệ tinh cũng đi qua một số phương pháp bí mật, lợi dụng danh nghĩa của các tiểu vương quốc để mượn dùng vệ tinh.

Hơn mười phút sau, Freya tìm ra được các tin tức mới nhất, vừa đọc đã biến sắc mặt.

Thấy trợ lý không báo cáo ngay, Bạch Dạ ngoái lại nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì?

Freya xác nhận lại thấy không có sai sót mới đứng dậy trả lời:

- Chủ nhân, Hội trưởng Hồng Nguyệt của Bất Tử Điểu đã tìm được Đường Vi… nhưng y bị giết rồi!

- Cái gì!?

Bạch Dạ sầm mặt xuống:

- Là tên sát thủ Hồng Nguyệt đứng thứ chín trong bảng xếp hạng à?

- Thưa vâng, khi Hội trưởng của Bất Tử Điểu gặp nạn, theo quy tắc của bọn họ, chưa tìm được hung thủ chưa được đề cử Hội trưởng kế nhiệm, cho nên Hồng Nguyệt ở vị trí thứ hai vẫn đóng vai trò như Hội trưởng…

Bọn họ lùng bắt Đường Vi “phượng hoàng máu” với tội danh ám sát Hội trưởng, nhưng bây giờ Hồng Nguyệt chết rồi, trong hội bắt đầu loan truyền tin Hồng Nguyệt mới là hung thủ thực sự.

Bạch Dạ càng nghe càng thấy không ổn:

- Thế còn Đường Vi?

Freya trả lời một cách khó hiểu:

- Không chỉ không bị thương, mà sau khi trở lại hội, người đứng thứ ba của Bất Tử Điểu là Huyết Vũ lại đề cử “phượng hoàng máu” làm Hội trưởng kế nhiệm. Huyết Vũ đã ở trong Bất Tử Điểu hơn hai mươi năm, uy danh rất lớn.

Hồng Nguyệt vừa chết đã bị xác định là hung thủ, e rằng đa số người trong hội sẽ lựa chọn tin tưởng Huyết Vũ. Đến bây giờ rất có khả năng Đường Vi sẽ trở thành Hội trưởng tiếp theo của Bất Tử Điểu…

- Tại sao chuyện lại thành ra thế này?

Bạch Dạ vốn đang ngổn ngang trăm mối trong lòng, nay càng thêm lo lắng.

Cô ta đi tới đi lui trong văn phòng, đôi chân mày đen nhánh trên gương mặt tinh xảo nhíu chặt lại.

- Không thể nào… Đường Vi là dư nghiệt của bang Đông Hải, đối địch với Thánh giáo của chúng ta, để ả trở thành Hổi trưởng của một trong năm hội sát thủ hùng mạnh nhất thế giới, vô cùng bất lợi cho chúng ta…

Ánh mắt Freya lạnh băng:

- Hay là để thuộc hạ ra tay giết ả đi?

Bạch Dạ bất đắc dĩ thở dài:

- Hồng Nguyệt là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung, dẫn người đi giết ả ngược lại còn bị giết, cuối cùng huyên náo đến mức thân bại danh liệt.

Ngươi bây giờ mới nửa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, hoàn toàn không có cơ chiến thắng… Hơn nữa chúng ta gắn bó chặt chẽ, vạn nhất lộ ra đồng nghĩa với việc để Hoa Hạ chính thức xác nhận chúng ta là người của Thánh giáo.

Freya hoang mang nói:

- Tôi cho rằng thực lực của Đường Vi không thể cao như thế được, nếu không tôi đã không toàn mạng đêm hôm đó rồi. Không lẽ có cao thủ nào đó đang ngấm ngầm bảo hộ ả?

- Bất kể thế nào thì bây giờ cũng không thể động vào ả ở thành phố Đông Hoa nữa, ngừng một thời gia… Không phải ả phải đi tham gia nghi thức trở thành Hội trưởng của Bất Tử Điểu sao?

Lúc đó ả sẽ ra nước ngoài, chỉ cần đến nơi nào ngoài Hoa Hạ ra thì Thánh giáo đều có cơ hội khử ả… - Bạch Dạ đã tính toán xong.

Nghe xong Freya cười nói:

- Chủ nhân, khi đó nếu tên Tần Xuyên đi cùng thì chúng ta sẽ một mũi tên trúng hai đích, báo thù thay cho chủ nhân.

Bạch Dạ cũng lộ vẻ chờ mong. Trên thực tế cô còn một suy nghĩ, liệu Tần Xuyên có phải cao thủ thần bí bảo vệ Đường Vi, giết Hồng Nguyệt hay không.

Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể, Tần gia sao có thể xuất hiện một con quái vật như vậy? Võ giả Tiên Thiên trung cấp hơn 20 tuổi? Như vậy thì biến thái hơn Cơ Vô Song lẫn Liễu Hàn Yên nhiều lắm!

Tần gia không thể nào mặc kệ một thiên tài như vậy ở ngoài được. Cho nên Bạch Dạ cũng từ bỏ suy đoán này.

***

Ánh mặt trời xuyên qua bức rèm mỏng chiếu vào phòng, Tần Xuyên ngáp dài một cái, ngái ngủ mở mắt ra.

Bàn tay hắn khẽ động, sờ vào một chỗ mềm mại trơn láng, Tần Xuyên dần dần tỉnh người ra, bỗng thấy cổ họng khô khốc.

Đường Vi đang nằm trong lòng hắn, trên người không một mảnh vải, cuộn mình như một con mèo con đưa lưng về phía hắn.

Mà vị trí tay Tần Xuyên đnag để càng khiến hắn bay bổng hồn vía.

Nhưng cô gái vẫn đang ngủ say, không biết hắn đã sờ thế này cả đêm hay là mới đặt lên đấy.

Rốt cuộc, Tần Xuyên không nhịn được, bóp hai cái…

- Aiiiii

Đường Vi hình như đã nhận ra, cũng tỉnh rồi, thấy bàn tay của người kia đang làm loạn, khẽ rên lên:

- Đồ xấu xa… Nhẹ tay thôi…

Tần Xuyên cảm thấy bao nhiêu máu huyết toàn thân đều xộc cả lên đầu, cô ấy không đẩy hắn ra mà chỉ bảo “nhẹ thôi”!?

Có người yêu “chu đáo” thế này, không biết hắn đã tu nhân tích đức mấy đời đấy.

- Tiểu Vi Vi có thoải mái không? – Tần Xuyên cười xấu xa hỏi.

- Hừ, đừng hòng chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ, ái chà… có gì đó chọc vào em rồi.

Đường Vi bỗng phát hiện dưới mông có cái gì đó cứng cứng chọc vào, ban nãy có có đâu, đột nhiên xuất hiện như một thanh sắt nung bỏng rãy.

Đến lúc biết được đấy là cái gì, mặt Đường Vi đỏ bừng lên, rồi lại nghĩ ra điều gì khác khiến cô càng xấu hổ.

Sao lại lớn thế được?

- Hihi, sáng sớm đấy mà, dương hỏa đang vượng – Tần Xuyên nghiêm nghị giải thích, tay cũng không ngừng lần xuống.

Thân thể mềm mại của Đường Vi như muốn tan chảy, cả trên cả dưới đều đang được “chiếu cố”, đặc biệt là phía dưới, cảm giác vật kia lúc nào cũng có khả năng chui vào…

- Tiểu Vi Vi, để anh đi lấy quần đã, bao cao su để trong túi quần… - Tần Xuyên nuốt nước miếng, sắp không nhịn được nữa rồi, tối hôm qua chẳng ra sao đã ngủ quên mất, sáng nay quyết không thể bỏ lỡ được!

Đường Vi bỗng quay người lại, đôi mắt loáng nước mở to, chúm chím đôi môi đỏ mọng nói:

- Thật ra em muốn nói với anh rằng… lần đầu tiên của chúng ta… em không cho anh mang cái thứ đó đâu.

- Hả? – Tần Xuyên ngạc nhiên nói – Nhưng có nguy hiểm đấy, không sợ một vạn mà chỉ sợ vạn nhất…

- Em thà uống thuốc phòng còn hơn để anh mang thứ đó, dù sao cũng là lần đầu tiên… Em muốn có cảm giác thật – Đường Vi cười cười, tuy thẹn thùng nhưng vẫn nói thẳng ra.

Tần Xuyên cảm giác tim mình nở bung ra rồi, được hồng nhan chiếu cố thế này còn đòi hỏi gì nữa.

- Thế… thế thì được, chúng ta bắt đầu đi thôi! – Tần Xuyên muốn trở mình đè Đường Vi xuống, lại bị ngăn lại.

- Chờ đã!

Hai cánh tay Đường Vi chống vào cơ bụng của người đàn ông, không cho Tần Xuyên trở mình, tay cô cũng đang run rẩy.

- Em vừa nhớ ra một chuyện… Anh chờ em một lúc…
Bình Luận (0)
Comment