Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 325

Biết Tần Xuyên muốn dẫ Kim Tiểu Khai đi, Ôn Gia Uy sống chết không dám nhận năm trăm ngàn, cuối cùng Tần Xuyên đành phải đe dọa, mới khiến tên này nơm nớp lo sợ nhận chi phiếu.

Kim Tiểu Khai cả người mang theo thương tích, vô cùng chật vật đến phòng khám nhỏ gần đó băng bó, bôi chút thuốc nước.

Kim Tiểu Khai cả ngày đói bụng bụng kêu “ọc ọc”, cậu ta sống sung sướng an nhàn đã quen, bảo cậu ta ăn thức ăn của chó kia, cậu ta thực sự không nuốt được.

Sau khi Tần Xuyên đưa Đường Vi về nhà, bèn lái xe đến một quán ven đường.

Hai người ngồi xuống, Tần Xuyên chọn hai bát mì hoành thánh, một khay há cảo, tổng cộng cũng mười tệ.

Kim Tiểu Khai ăn như hổ đối, ăn xong mì hoành thánh, ăn tiếp bốn cái há cảo, nhìn bốn cái còn lại, ánh mắt mong đợi ngó Tần Xuyên.

-Ăn đi, tôi không đói!

Tần Xuyên đẩy bốn cái há cảo còn lại đến trước mặt cậu.

Kim Tiểu Khai cũng không khách sáo, đem há cảo bỏ vào miệng, ngay cả đũa cũng lười dùng.

Nhét đầy vào miệng nên suýt chút nữa là nghẹn chết, may là Tần Xuyên đưa cho ly trà lúa mạch nên mới nuốt xuống được.

-Lão đại... đồ.... đồ ăn ở đây ngon quá, em cứ nghĩ đồ ở những chỗ này không phải thứ dành cho người ăn!

Kim Tiểu Khai nước mắt lưng tròng nói.

Tần Xuyên cười cười,

-Những thứ cậu không biết còn nhiều lắm, thế nào, có phải phát hiện ra, thế giới này hoàn toàn khác trước đây không?

Kim Tiểu Khai ngẩn ngơ một hồi, cậu nhìn xung quanh, nhìn xe cộ, dòng người đi qua đi lại, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa xa, nhìn những ngôi nhà lụp xụp ở gần đây.

Sau đó, cậu yên lặng cúi đầu:

-Lão đại, em sẽ nghĩ cách kiếm tiền, đến lúc đó sẽ trả lại anh năm trăm ngàn kia.

-Cậu định kiếm tiền bằng cách nào? Lập nghiệp từ hai bàn tay trắng à, năm trăm ngàn không dễ kiếm đâu.

Tần Xuyên cười hỏi.

Kim Tiểu Khai không biết nói gì, cậu biết, với một con ông cháu cha có gia đình gặp chuyện, có rất nhiều chỗ sẽ không chịu nhận cậu, dù sao thành tích của cậu cũng chẳng có gì xuất sắc.

Mà cậu cũng chẳng có sở trường gì, thậm chí còn chẳng có bằng cấp nào thật.

Kim Tiểu Khai cười khoan thai, nói:

-Giờ em vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, hình như em chẳng biết làm gì cả, nhưng em có thể đến chỗ ông ngoại em trước, họ sống ở nông thôn, đến lúc đó xem thử có tìm được việc gì không.

-Hay tôi cho cậu một công việc, thế nào?

Tần Xuyên cười hỏi.

Kim Tiểu Khai sững sờ, trên mặt lập tức vui vẻ, nhưng lại chần chừ,

-Lão đại, em không có kinh nghiệm làm việc gì, hơn nữa bối cảnh cũng mất sạch vào doanh nghiệp của Tần gia có khiến anh khó xử không?

-Ai nói là để cậu vào công ty Tần gia? Là công ty của tôi thuê cậu, tôi sắp mở công ty rồi, đang thiếu người đáng tin đây.

Tần Xuyên nói văn tắt chuyện mình muốn tự xây dựng sự nghiệp kiếm tiền, thực ra là muốn Kim Tiểu Khai làm nhân viên của Lục Tích Nhan.

Mặc dù, Lục Tích Nhan đã chuẩn bị tuyển người, nhưng cô nàng này dù sao cũng không có nhiều kinh nghiệm quản lý thực tế, hơn nữa còn quá xinh đẹp, trong công việc có rất nhiều bất tiện.

Nếu có người như Kim Tiểu Khai, vốn đã từng là thiếu gia, tầm mắt cao, hơn nữa kiến thức rộng, đối với chuyện thương trường cũng hiểu biết hơn người, có thể có tác dụng vào những thời khắc mấu chốt.

Tần Xuyên cũng không lo lắng gì, quản lý công ty hoạt động, chắc chắn Lục Tích Nhan có thể làm tốt.

Sợ là chỉ sợ những thứ “nằm ngoài quy tắc”, những người quản lý thuộc phái trường lớp như Lục Tích Nhan, chắc chắn không thể đối phó được mấy chuyện đen tối trên thương trường.

Còn Kim Tiểu Khai thì khác, hoàn cảnh sống của cậu ta, từ nhỏ đến lớn, đều đã trải qua những chuyện này, mưa dầm thấm đất, chắc chắn cũng hiểu được ít nhiều.

Tầm mắt của Kim Tiểu Khai cũng khá tốt, nếu không đã không nịnh bợ Tần Xuyên từ lúc chưa có ai chú ý đến hắn rồi.

Cho nên, lúc này cậu ta lập tức hiểu ý Tần Xuyên.

Kim Tiểu Khai kích động, bất chấp ánh mắt mọi người, quỳ xuống trước mặt Tần Xuyên, hốc mắt đỏ hoe:

-Lão đại! Mạng em là do anh cứu! Sau này em sẽ cố gắng làm việc, báo đáp ân tình của anh!

Tần Xuyên thoả mãn cười gật đầu, thằng nhóc này đúng là hiểu cách lấy lòng, nếu như lúc này cậu ta khoa chân múa tay, nói mình có rất nhiều năng lực, chắc chắn sẽ như thế này thế kía, để Tần Xuyên yên tâm, vậy thì Tần Xuyên sẽ chẳng thèm để ý đến cậu ta nữa.

Nhưng Kim Tiểu Khai đã hạ tầm mắt xuống, vứt bỏ tất cả thể diện, quỳ xuống bên đường, điều này chứng tỏ, mạng của cậu ta là của Tần Xuyên, cậu ta phải nỗ lực làm việc, để Tần Xuyên không nghi ngờ lòng trung thành của cậu ta.

Cho dù Kim Tiểu Khai cố ý, hay thật lòng, ít nhất cũng chứng tỏ cậu ta là người thông minh.

Sau đó, Tần Xuyên lập tức dắt Kim Tiểu Khai, đi tìm Lục Tích Nhan, nói rõ thằng nhóc này sau này do cô ấy quản lý.

Hai người vốn quen nhau, lúc đó Lục Tích Nhan vẫn còn là giáo viên, cho nên cũng tương đối quen thuộc, người đã từng là Kim đại thiếu gia, giờ lại trở thành “cấp dưới” đầu tiên của cô, khiến Lục Tích Nhan hiểu rõ thế nào là thế sự vô thường, cảm thấy thổn thức không thôi.

Kim Tiểu Khai đã từng trêu chọc Lục Tích Nhan, giờ gặp mặt không dám lỗ mãng nữa, mở miệng ngậm miệng đều gọi “Lục tổng”.

Tốc độ đổi giọng này, khiến Lục Tích Nhan có chút dở khóc dở cười, nhưng dù ít dù nhiều, cô cũng hiểu dụng ý của Tần Xuyên khi tìm Kim Tiểu Khai đến.

Vì Kim Tiểu Khai nhà không có, mẹ nằm viện, Tần Xuyên để cho Lục Tích Nhan giúp đỡ cậu ta, tạm thời cho cậu ta mượn ít tiền, thuê một căn phòng nhỏ gần bệnh viện.

Trước khi chia tay, Kim Tiểu Khai khóc không thành tiếng, cậu ta không ngờ, ngay cả tiền chữa bệnh cho mẹ cậu Tần Xuyên đã suy nghĩ đến rồi.

-Lão đại... một phế vật như em... mà anh lại tin tưởng em như vậy... em... em....

Tần Xuyên vỗ vai cậu ta,

-Trên đời này ai mà chẳng có điểm tốt? Cho dù là một đống phân cũng có thể làm phân hóa học, huống hồ là... Nhìn cậu thế nào cũng giống một con người mà.

Nước Anh, Cotswold.

Thời tiết tháng chín của Anh rất thoải mái, cảnh cửa nhà bằng đá màu mật ong cừa được các cư dân bản địa giúp đỡ làm xong.

Tu sĩ Teresa đứng trước cửa, nở nụ cười “dụ hoặc” dịu dàng tạm biệt họ.

Sau khi tất cả cư dân rời đi rồi, Teresa quay về phòng, đóng cửa lại, khóa trái.

Trên mặt bà đã không còn nụ cười như tắm gió xuân nữa, mà chỉ còn ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Đến bên lò sưởi ấm áp trong phòng, di chuyển pho tượng thánh mẫu Maria trang trọng!

-Ầm ầm...

Giá sách bên cạnh, từ từ di chuyện để lộ một lối vào âm đ*o.

Teresa đi vào âm đ*o xong, giá sách tự động khép lại, bên ngoài không thể nhận ra bất kỳ dấu vết đặc biệt nào.

Bà đi dọc cầu thang, sau khi đi xuống tầng hầm thứ hai, bước đến cửa một phòng giam bằng đá.

Bên trong, Bạch Dạ mặc áo trắng mỏng, xích bằng xích sắt, ôm đầu gối, ngồi trên giường đá.

Da cô tái nhợt, người gầy gò, khớp tay chân đều nổi hẳn lên, khiến cho người ta không khỏi thương tiếc.

Hai mắt cô mơ màng, không hề có thần thái, giống như căn bản không biết có người đứng ngoài phòng giam nhìn cô.

Teresa hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, tiếp tục đi xuống cầu thang.

Đi xuống tầng ba, một phòng họp rộng rãi, trên bức tường xung quanh, đều có đèn đá, tỏa ra ánh sáng lành lạnh.

Xung quanh bàn họp dài, đã có bảy tám nhân vật nòng cốt của Thánh giáo dòng chín, cùng với mười mấy thành viên quan trọng, trong đó có Đao Quỷ từ Trung Quốc đột ngột trở về.

-Giáo chủ!

Cả đám thấy Teresa đến, lập tức đứng dậy cúi đầu chào.

Teresa lạnh lùng trả lời, khoát tay ra hiệu ngồi xuống, sau đó ánh mắt lạnh băng đảo qua tất cả mọi người.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Đao Quỷ.

-Ta cần một lý do, hai đao khách và kiếm khách Tiên Thiên trung cấp, sao ngay cả bộ đội “Hàn Thứ” cũng không đối phó được! Lẽ nào phải để đích thân bổn giáo chủ đi Trung Quốc một chuyến mới có thể đem Huy chương Hải Thần về đây!?

Đao Quỷ nghiêm nghị đứng dậy, hổ thẹn nói:

-Giáo chủ, vốn tất cả đều không chút sơ hở, không ngờ, Tần Xuyên kia lại xông đến! Tên đó là một kiếm khách cường đại, trước kia chúng ta đã coi thường hắn!

Teresa híp mắt,

-Tần Xuyên? Chính là thằng nhóc hủy cả cơ nghiệp của chúng ta ở Đông Hoa sao?

-Đúng vậy, Kiếm Cốt đã bị hắn chặt đứt tay trái nên mới bị bắt. Hai người chúng tôi liên thủ, cũng không phai đối thủ của hắn!

-A? Nói như vậy... Tần Xuyên này, lần lượt làm hỏng hai chuyện lớn của chúng ta...

-Đúng vậy, giáo chủ, hình như tên này đối đầu với chúng ta, hơn nữa thực lực cường đại, chưa tiêu diệt hắn, chắc chắn chúng ta không thể nào có hành động gì ở Đông Hoa!

Đao Quỷ nói.

Teresa gõ nhẹ lên bàn, trong mắt lóe lên tia chớp.

-Kiếm Cốt... thế nào rồi?

Đao Quỷ gật đầu nói:

-Giáo chủ yên tâm, Kiếm Cốt đã uống thuốc độc tự vẫn, tuyệt đối không để lộ thông tin gì về thánh giáo chúng ta?

-Chắc chắn hắn không dám rồi, trừ phi hắn muốn vợ con mình mất mạng.

Teresa cười lạnh một tiếng, gọi

-Freyja.

Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp ngồi ở sau cùng, khiêm tốn đứng dậy hỏi:

-Giáo chủ có gì phân phó?

-Ta nhớ trước đây cô báo tin về, nói Tần Xuyên đang định đưa Huyết Phượng Hoàng, đến tổng bộ Bất Tử Điển ở Luân Đôn, đúng không?

-Đúng vậy,

Freyja trả lời:

-Có lẽ hai ngày nữa sẽ tới.

Teresa quay đầu nhìn về phía cô gái mặc áo đen che mặt bên trái,

-Minh Hoa, hỏi thử bên Tam đại công hội "Mạt Nhật", "Thâm uyên" và "Mê Vụ", có hứng thú mở rộng quy mô công hội không...
Bình Luận (0)
Comment