Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 356

Khẩu hiệu này khiến Liễu Hàn Yên không biết nói gì, chỉ có điều với tính cách băng giá như cô nhưng khi nghe xong lại có chút máu nóng.

Tần Xuyên thuận tay nhặt một cành cây gãy dưới đất lên, sau đó cầm như đang nắm một thanh đại đao, bước nhanh về phía giữa đảo.

Hắn cũng không cần giấu tiếng bước chân của mình, nếu có người phát hiện ra tung tích của họ, hắn liền lao đến và giải quyết bằng cái chết.

- Ai bên đó?

Mấy bóng đen nhảy ra từ trên tảng đá, dùng đèn pin chiếu vào hai người.

Tần Xuyên không nói hai lời, vung một đường lên như tấm lụa đột nhiên bay ra.

Kiếm khí như gió, nhanh kinh hồn, tạt qua người của bốn tên lính đánh thuê.

Hai cái đầu bay xuống, máu tươi phụt ra, hai người kia thì nửa thân rơi xuống thành hai đoạn.

Bởi vì trong bóng tối nên giữa những lính đánh thuê đó cũng khó mà tránh được đụng phải nhau, thông thường khi đụng phải nhau rồi thì sẽ làm rõ thân phận đối phương.

Nhưng nếu là Tần Xuyên, chỉ cần có người chạy ra hỏi hắn là ai, hắn đều không tạo ngoại lệ mà vung kiếm lên giải quyết.

Uy lực của một đường kiếm này làm cho những tên lính đánh thuê tầm thường không chống đỡ nổi.

Đi thêm hai trăm mét nữa, trên đường lại gặp thêm hai tốp lính đánh thuê, nhưng cũng không ngoại lệ, không đợi bọn chúng thấy rõ Tần Xuyên ở đâu, thì đã bị đường kiếm chặt đứt người rồi.

Đầu, chân tay, ngũ quan rơi lả tả đầy đất, máu tươi lênh láng nhuộm hồng cả cây cối.

Máu lan dần trên bùn đất và cây cỏ ẩm ướt, mùi máu càng ngày càng nồng nặc trên đảo.

Cánh rừng nhiệt đới rậm rạp trở thành lò sát sinh của Tần Xuyên. Trong mắt hắn, đám người truy sát Liễu Hàn Yên căn bản không phải là người, chỉ là đám súc sinh đợi làm thịt mà thôi.

Với tu vi cao cấp hơn người của hắn thì chỉ cần vung ra kiếm khí bình thường, chém giết một ngày cũng không là vấn đề, cho nên kiếm khí vung lên cũng không gì ngăn cản được.

Liễu Hàn Yên đi theo phía sau người đàn ông, nhìn Tần Xuyên bước đi như trong chốn không người, bất kỳ nguy hiểm nào cũng chỉ là chuyện nhỏ, không hề có lực sát thương.

Một người một kiếm, đơn giản là gặp thần giết thần, gặp quỷ hạ quỷ, tung hoành vô địch!

Cho dù là đao kiếm hay đạn đạo, chỉ cần xuất hiện trước mặt người đàn ông này thì với một đường kiếm khí, nháy mắt đã biến mất!

Mấu chốt là Tần Xuyên tu vi cao thâm, còn biết liệu địch thiên cơ, kẻ địch còn chưa phát hiện ra hắn, thì hắn đã dùng khí cơ tìm ra vị trí của đối phương.

Mỗi lần ra tay, Liễu Hàn Yên đều không nhìn ra được là hắn dùng chiêu gì, dường như người đàn ông này chỉ thuận tay vạch một đường thì cành cây gãy trên tay liền có thể xuất ra một lực cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu như là người con gái bình thường, nhìn một màn máu tanh này nôn mửa thậm chí là ngất xỉu.

Nhưng Liễu Hàn Yên lại hoàn toàn bình thường, đối với kẻ địch muốn giết cô, cô không hề có lòng thương tiếc.

Trên chiến trường, không phải anh chết thì chính là tôi chết, từ xưa đến nay đã là vậy.

- Vợ, xem anh giết người, em có cảm thấy vô vị không? Nếu không thì lần sau gặp mấy tên khác, anh để lại cho em hai tên để em giết?

Tần Xuyên quay đầu lại hỏi thăm.

Liễu Hàn Yên lắc đầu:

- Không cần, sát sinh là điều không nên.

Tần Xuyên nhún vai:

- Cũng đúng, đám người này yếu ớt như vậy, ra tay cũng không cần tý sức lực nào.

Liễu Hàn Yên cảm thán, đám lính đánh thuê này quanh năm hoạt động gần xích đạo, trải qua bách chiến, sao có thể yếu ớt được?

Chỉ có thể nói, không phải bọn chúng quá yếu ớt, là ngươi quá mạnh rồi.

Dĩ nhiên là cô không định nói những lời trong lòng ra, nếu không thì với tính tự đắc của hắn thì chỉ cần khen hắn một câu, hắn sẽ vui mừng mà tự biên tự diễn một hồi.

Hai người không ngừng tiến về vị trí trung tâm hòn đòn, cũng gặp phải ngày càng nhiều kẻ địch.

Nhưng dưới những đường vung kiếm khí của Tần Xuyên, không có một đám kẻ địch nào có thể tiến gần hắn trong phạm vi 10m.

Trong lòng Liễu Hàn Yên thầm tính toán, thủ hạ của cô đã chết 67 người, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi hắn đã giết 73 tên địch.

Mặc dù trong đó có một bộ phận là vì trời tối nên nhìn không tốt khó mà phòng bị, nhưng hiệu suất giết người cũng cao kinh người.

- Tiếp tục đi 100m, chính là một khe đất trống ở giữa đảo, người của đồng minh Tulip hình như đang ở đó tìm cái gì đó.

Trong mắt Liễu Hàn Yên lộ ra vẻ nghi ngờ, nhớ lại những điều mà Benteke trước đó đã nói, bọn họ chỉ đến đảo để tìm bảo bối, thì càng cảm thấy lo lắng.

Tần Xuyên cười khẽ một tiếng:

- Quả nhiên, cái gọi là thương thuyền hay quốc bảo đều là gạt người…

Liễu Hàn Yên ngạc nhiên:

- Anh cũng biết chuyện này?

- Em là quân nhân, cấp trên giao nhiệm vụ cho em, có thể em sẽ không nghĩ nhiều mà lập tức hành động, nhưng anh thì khác, khi bọn họ nói với anh là thương thuyền bị bắt, không còn cơ may thoát được, còn bị cướp mất quốc bảo gì đó thì anh đã rất nghi ngờ rồi..

Nếu là quốc bảo, tại sao lại là thương thuyền vận chuyển? Tại sao lại không có hạm đội hộ vệ? Mấu chốt là, chuyện này hoàn toàn có thể báo cáo ra, nói là hải tặc xuất hiện, sau đó khua chiêng gõ trống phái quân đội đi xử lý là được, dư luận quốc tế chẳng lẽ còn giúp đỡ đám hải tặc kia sao?

Nói trắng ra, tất cả đều là lời nói dối của bọn họ mà thôi, còn về mục đích của bọn họ là gì, thì anh cũng không biết, chỉ e là phải đợi đến khi nhìn thấy bảo bối mới biết được.

Chỉ có điều, mặc kệ nguyên nhân là gì, anh cũng không muốn có quan hệ nhiều với bọn họ. Dù sao thì chỉ cần nhanh chóng tới cứu em, những cái khác không thành vấn đề.

Liễu Hàn Yên đi đằng sau Tần Xuyên, nghe hắn phân tích, một khoảng thời gian dài cô ấp úng không nói được gì.

Cô càng ngày càng không hiểu được người đàn ông này, rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?

Vào lúc cô rơi vào trầm tư, đột nhiên phía trước xuất hiện rất nhiều cột sáng, giống như vô số đèn pha nhỏ chiếu về phía bọn họ.

- Cẩn thận!

Liễu Hàn Yên kinh nghiệm trong phú, biết rõ một đội lớn kẻ địch xông đến chắc chắn là do tiếng súng vừa nãy đã gây sự chú ý.

Lời vừa dứt, một trận mưa đạn bay ra từ trong bụi rậm bên cạnh.

- Phụt. phụt. phụt…

Ánh lửa dữ dội xé toạc bóng đêm, đạn bay ra tới tấp mà dữ dội, phá nát cả cành cây um tùm và thân cây.

Tần Xuyên sớm đã có phòng bị, chân khí bẩm sinh cao cấp hình thành một bức màn phòng hộ trước mặt hắn, giống như một từ trường tĩnh, vô hình chung khống chế cả một khu vực.

Viên đạn rơi trên tấm chân khí, tất cả uy lực đều biến mất, biến thành từng vỏ đạn kim loại, rơi xuống mặt đất một cách vô dụng.

Chỉ trong khoảng một phút, trên mặt đầy đều là vỏ đạn với mùi thuốc súng nồng nặc.

Liễu Hàn Yên đứng sau người đàn ông, nhìn mặt đất đầy vỏ đạn và một tay Tần Xuyên phóng ra chân khí, phát hiện ra nhắc nhở của mình hoàn toàn là thừa thãi.

Với tu vi hiện tại của Tần Xuyên, đạn đạo bình thường gần như không thể gây ra sức sát thương cho hắn, trừ khi có đạn xuyên thấu có sức phá hoại vô cùng lớn, phóng ra trong khoảng cách gần, hơn nữa với tiền đề là Tần Xuyên không né tránh. [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N]

- Vợ, hình như có hai con cá lớn đến.

Tần Xuyên lộ ra ý cười hưng phấn, rốt cuộc cũng không cần phải chém dưa thái rau rồi.

Liễu Hàn Yên cũng không biết phải nói thế nào nữa, tại sao trong một chiến trường sinh tử như thế này mà trong mắt Tần Xuyên lại chỉ như một sân chơi bình thường.

Đám quân địch nấp sau rừng cây phát hiện ra, đạn của bọn chúng hình như không có tác dụng, nên mới đi ra từ phía sau.

Đi đầu tiên là hai người đàn ông, một người đầu mang khăn đen, mặt lớn, áo ba lỗ màu đen, bên hông mang hai cây đao cong của Ba tư.

Một người còn lại thì đầu trọc, cao hơn 1m9, nước da ngăm đen, khuôn mặt lồi lõm rõ ràng, cánh tay thon dài, xích bạc quấn nửa người trên, toàn thân cơ bắp cường tráng.

Bên cạnh hai người họ là hai, ba mươi tên lính đánh thuê hung hãn, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào, mỗi tên ít nhất đều có thực lực Hậu Thiên sơ cấp.

Liễu Hàn Yên bước lên trước một bước, ánh mắt lộ ra sát ý, thấp giọng nói:

- Tên mang hai đao là đội trưởng Cuồng triều Phá Lãng, tên đầu trọc là đội trưởng Nhiệt phong Trát Tây Địch. Trưa nay em đã giao tranh với họ, nếu từng tên một thì không đáng sợ nhưng khi đã liên thủ lại thì rất khó nhằn.

Bởi vì không ít tráng sĩ đã chết dưới tay hai bọn chúng, Liễu Hàn Yên lúc này hận không thể tự mình xông lên một đao chém chết kẻ địch.

Nhưng Tần Xuyên biết thương thế của cô vẫn chưa lành, vỗ nhẹ bả vai cô để cô bình tĩnh lại.

- Trong lúc trên đảo lại xuất hiện một cao thủ như vậy, thực sự là làm cho người khác bất ngờ.

Hai tay Phá Lãng nắm lên dây lư. đen tối nhìn Tần Xuyên

Trát Tây Địch cười nham hiểm nói:

- Liễu Hàn Yên, không ngờ em không những chưa chết, còn tìm một tên thư sinh vô dụng đến giúp, hà hà… không chết càng tốt, đêm dài đằng đẵng, những huynh đệ của anh đang lo nữ nhân không đủ dùng.

Lời này vừa nói ra, Liễn Hàn Yên nghĩ ngay ra một chuyện:

- Bọn mày đã bắt Lưu Lỵ?

Lưu Lệ chính là phó quan của cô, trước không tham gia hành động của đội, mang theo hai binh sĩ trấn thủ trên điểm vào đất liền, vốn tưởng rằng cũng bị giết chết rồi, không ngờ là bị bắt.

- Tướng quân…!

Một giọng nữ khóc lóc vang lên, xuất hiện từ phía sau rừng cây.

Phá Lãng vỗ tay:

- Đưa cô ta ra gặp cấp trên của mình đi.

Một gã lính đánh thuê cường tráng vác một cô gái trên người không mảnh vải che thân, tóc tai bù xù trên vai đi ra từ bóng tối.

Đám lính đánh thuê rộ ra một tràng cười dâm đãng, ánh mắt như vô số cánh tay sờ loạn trên người Lưu Lệ.

Trên người Lưu Lỵ đầy vết thâm tím và trầy da, hai cánh tay và chân đều bị gãy, không có chút lực phản kháng, mà giữa đùi cô đầy vết máu, cho thấy cô đã bị không biết bao nhiêu nam nhân lăng nhục qua.
Bình Luận (0)
Comment