Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 393

Nạp Lan Thấn cười khanh khách, mắt cô nhìn về phía cửa ra vào của hộp đêm.

- Em nghe nói anh sắp đến kinh thành, đợi anh mấy ngày rồi. Cuối cùng anh cũng ra khỏi Liễu gia, đương nhiên là phải đến gặp anh chứ...

Nhưng, Long Ngạo Vân của Long gia theo đuổi em gắt gao quá, em thấy phiền vô cùng, nên mới nói với anh ta...rằng em thích anh. Làm vậy để anh ta đừng theo đuổi em nữa...

Tần Xuyên nhìn theo ánh mắt của Nạp Lan Thấm, liền nhìn thấy một người thanh niên mặc áo trắng quần vàng, trông khá mốt, nhưng sắc mặt lại khó coi, đang đi về phía họ.

Phía sau người thanh niên, còn có một vệ sĩ khoảng 40 tuổi. Không như những vệ sĩ bình thường khác, mặt người đàn ông này đầy ngạo khí. Khi đi vào hộp đêm này cũng ngó nghiêng ngang dọc, nhìn chằm chằm vào mông và ngực những cô gái khác và nở nụ cười tà.

Long Ngạo Vân chưa kịp tìm thấy Nạp Lan Thấm ở đâu. Nhưng đã có không ít người nhào đến chào y.

Nhưng Long Ngạo Vân nhìn xung quanh, rất sốt sắng muốn tìm được vị trí của Nạp Lan Thấm.

- Mẹ kiếp.

Tần Xuyên đã biết cô gái này làm điều gì, hắn bèn chửi:

- Cô làm vậy là muốn ép tôi kết oán với Long Ngạo Vân ư?

- Không phải, nếu sư huynh nói cho em biết, Phó Thanh Y ở đâu, hoặc Thanh Liên Môn ở đâu, thì em sẽ nói với Long Ngạo Vân ngay rằng, giữa chúng ta chẳng có gì hết. Nếu vậy anh ta sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.

Nạp Lan Thấm cười giảo hoạt.

Tần Xuyên trừng mắt với cô ta:

- Tôi đã nói với cô bao lần rồi! Tôi không biết ông già đó ở đâu! Còn Thanh Liên Môn ở đâu thì tự cô đi mà tìm!

Nạp Lan Thấm tắt ngấm nụ cười, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng:

- Nếu anh không ngoan như vậy, thì em đành phải tiếp tục gây thêm chút phiền toái cho anh thôi.

Tần Xuyên tức nghiến răng ken két. Không biết cô gái điên rồ này ở đâu ra mà cứ đeo đẳng lấy hắn mãi.

Nếu không phải vì sợ rằng cô ta là đệ tử của Phó Thanh Y thật, thì Tần Xuyên đã đánh một đòn cho chết hẳn luôn!

Nhưng, hắn cũng không phải là loại người dễ bị bắt nạt vậy. Khi bị liên tục chọc tức, Tần Xuyên cũng “con sâu xéo lắm cũng quằn”.

- Hừ hừ, cô tưởng tôi sợ Long Ngạo Vân thật sao?

Tần Xuyên cười lạnh.

Nạp Lan Thấm không nhún nhường chút nào, nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Sợ hay không thì tự anh biết, Long gia là một trong tứ đại vương tộc, tốt nhất là anh nên hiểu rõ điều này...

- Vì tôi hiểu rất rõ, nên tôi khuyên cô tốt nhất là nhân lúc này còn kịp, hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ tôi đi.

Mắt Tần Xuyên lóe lên vẻ nguy hiểm.

Nạp Lan Thấm hơi run lên. Không biết tại sao, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt đã biến từ một người hiền lành vô hại thành một con sư tử đang ngủ vùi.

Nhưng Tần Xuyên là một manh mối lớn để cô tìm được Phó Thanh Y và Thanh Liên Môn. Cô đã hạ quyết tâm, nào có thể lùi bước dễ dàng.

- Em không rời đi đấy, anh làm gì được em nào? Chẳng lẽ anh muốn gây sự với Long gia, rồi ây sự với Nạp Lan gia ư?

Nạp Lan Thấm ghé lại gần tai Tần Xuyên nói khẽ.

Tần Xuyên khẽ cười, không nói thêm nữa, giơ mạnh tay ra ôm lấy eo Nạp Lan Thấm!

Tay còn lại của hắn càng thô lỗ hơn, đặt lên đùi cô, rồi bắt đầu xoa mạnh.

- Anh...

Nạp Lan Thấm kinh ngạc nhìn Tần Xuyên, mặt cô đỏ lên, xấu hổ pha giận dữ. Nhưng rất nhanh cô lại cười yểu điệu nói:

- Được lắm, anh đã gan như vậy, thì em muốn xem rốt cuộc lá gan anh to đến đâu.

Nạp Lan Thấm nói xong, bèn quay đầu ra phía Long Ngạo Vân đang uống rượu cốc tai rồi hét lớn một tiếng:

- Long Ngạo Vân! Anh đến đây làm gì!?

Long Ngạo Vân đang bực vì không tìm thấy cô, vừa nghe thấy lập tức quay ra nhìn.

Khi nhìn thấy Tần Xuyên đang ôm Nạp Lan Thấm, còn đặt một tay lên đùi cô, mắt Long Ngạo Vân như bắn ra tia lửa!

Dẫn theo hai bảo vệ, tức tốc đến bên cạnh ghế sô pha, Long Ngạo Vân sầm mặt.

- Mày chính là Tần Xuyên à? Đồ khốn, tao đếm ba tiếng, bỏ Nạp Lan Thấm ra ngay! Cô ấy là của tao!! Ba! Hai...

Không đợi Long Ngạo Vân nói hết, Nạp Lan Thấm đã hừ một tiếng, rồi chủ động đứng dậy, ngồi phụp xuống đùi Tần Xuyên!

Cô còn ôm lấy cổ Tần Xuyên, núi đôi của cô đang chỉ vào cằm Tần Xuyên.

Vì bên dưới Nạp Lan Thấm là phần đùi rất trắng hở ra, cô ngồi với tư thế này, càng mê hồn người.

- Anh thích tôi là việc của anh. Nhưng tôi nói rồi, tôi chỉ thích Tần Xuyên thôi. Tôi trúng tiếng sét ái tình của anh ấy. Tốt nhất anh đừng làm phiền tôi nữa.

Nạp Lan Thấm cười khanh khách, rồi liếc nhìn Tần Xuyên như thị uy.

Và thế là, không ít con cháu thế giá biết Long Ngạo Vân đang theo đuổi Nạp Lan Thấm đều nhao nhao lại gần họ.

Mọi người đều thì thầm bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ. Phần lớn thấy rất kinh ngạc. Có biết bao người theo đuổi Nạp Lan Thấm, vậy mà cô ấy lại tỏ tình với một người đàn ông đã có vợ!

Mặc dù trong số những người như họ, đây không phải là việc hiếm gặp. Nhưng người mà cô ấy từ chối là Long Ngạo Vân, là người cháu mà gia chủ Long gia quý nhất. Đây chẳng phải là đẩy Tần Xuyên vào biển lửa ư!

Mới đầu, mọi người còn tưởng rằng, Tần Xuyên sẽ cảm thấy sợ hãi vì thái độ này của cô gái.

Nhưng ai ngờ, Tần Xuyên không hề lo lắng, mà còn rất thoải mái giơ tay sờ vào đùi Nạp Lan Thấm...

Thật ra lòng Nạp Lan Thấm cũng rất thấp thỏm. Bàn tay của Tần Xuyên không ngừng sờ mó người cô, nhưng cô lại không thể kháng cự lại trước mặt Long Ngạo Vân, vì nếu làm vậy khác gì lạy ông con ở bụi này!

- Nạp Lan, anh theo đuổi em đã lâu như vậy. Trước đến nay chưa có một cô gái nào khiến anh bỏ nhiều tâm sức đến thế! <Đọc nhanh nhất tại Truyện F.U.L.L chấm VN> Chẳng lẽ em không hiểu được tấm chân tình của anh ư!? Hắn ta đã kết hôn rồi. Chẳng lẽ em thà làm người tình của hắn, cũng không đồng ý làm bạn gái anh!?

Long Ngạo Vân lớn tiếng hỏi.

Nạp Lan Thấm nhìn Tần Xuyên đầy tình ý, nói:

- Không thể miễn cưỡng chuyện tình cảm được, đúng không, anh yêu?

Tần Xuyên cũng phối hợp rất nhịp nhàng, hắn cười thoải mái rồi nói:

- Đương nhiên rồi, cưng Nạp Lan, cuộc gặp gỡ giữa hai chúng ta chẳng phải là ý trời sao.

Nạp Lan Thấm thầm lo lắng, sao kịch bản lại không hề giống với những gì cô ấy ý vậy? Sao Tần Xuyên lại phối hợp với cô ấy cùng chọc tức Long Ngạo Vân!?

Chẳng lẽ tên này điên rồi sao?

Thật ra, những con cháu thế gia bên cạnh cũng đều cảm thấy đầu óc Tần Xuyên có vấn đề. Đã đến lúc này rồi mà còn chọc tức Long Ngạo Vân!?

Bày tỏ tình cảm trước mặt toàn bộ mọi người, nhất định sẽ khiến người của Liễu gia biết, mà còn gây sự với người của Long gia, đây chẳng phải là gây nghiệp chướng sao!

Liễu Tiên Tiên và Chu Tiểu Bình chạy về, thấy Tần Xuyên quấn lấy Nạp Lan Thấm, Liễu Tiên Tiên tức giận chu mỏ nói:

- Anh rể, anh lại tìm được một cô bạn gái từ bao giờ vậy.

Chu Tiểu Bình ngán ngẩm:

- Lại tìm được một cô? Chẳng lẽ anh rể cô còn những người khác ư?

- Đúng thế, anh rể tôi có mấy cô liền ở Đông Hoa kìa.

Liễu Tiên Tiên gật đầu.

- Chị...chị cô có biết không?

- Đương nhiên là biết chứ, chị tôi ngầm đồng ý mà.

Liễu Tiên Tiên nghi ngờ nói:

- Nhưng tôi không biết chị Nạp Lan này thích anh tôi từ bao giờ.

Chu Tiểu Bình và những huynh đệ Chu gia khác đều nhìn nhau, cười khổ không ngớt. Đôi vợ chồng này thật là kỳ lạ quá!

Lúc này, mặt Long Ngạo Vân sắp tức đến nổ tung rồi. Thật ra y đã biết Tần Xuyên đến kinh thành từ lâu. Nhưng gần đây Tần Xuyên nổi quá, không còn là tên bỏ đi dễ dàng ức hiếp trước đó nữa.

Vì vậy, Long Ngạo Vân cứ do dự suốt, có nên cho Tần Xuyên một bài học hay không. Mặc dù y ngông cuồng, nhưng cũng sợ chuyện bé xé ra to, gia tộc sẽ không cho phép y làm bừa.

Nhưng bây giờ, nếu như y không giải được nỗi hận này, thì không còn mặt mũi ở trong kinh thành này nữa!

- Đường Hoa! Đường Thạc! Hai vị sư phụ, hãy thay ta dạy cho tên tiểu tử này một bài học!

Long Ngạo Vân tức giận hét lớn.

Hai người đàn ông trung niên đứng sau y, chính là hai Tiên Thiên Võ Giả sơ cấp của Đường Môn – một trong thập đại môn phái. Vì Long Ngạo Vân đã bái sư môn chủ Đường Môn, để tạo quan hệ tốt với Long gia, Đường Môn đã phái hai người này đến làm vệ sỹ cho Long Ngạo Vân.

Thật ra, mặc dù hai người này đã có thực lực Tiên Thiên sơ cấp, nhưng tư chất không quá cao, cũng không có cơ hội vượt lên Tiên Thiên trung cấp, nên đành ở lại kinh thành, đi đến khắp nơi ăn chơi sa đọa cùng Long Ngạo Vân.

Nhưng vệ sĩ cấp Tiên Thiên sơ cấp cũng đáng để nể. Vì vậy khi hai người này ra tay, thường không ai dám chống lại. Dù sao thì Đường Môn thường dùng ám khí, khó mà phòng bị được.

Hai cao thủ Đường Môn nghe vậy, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đứng lên phía trước, ánh mắt nhìn Tần Xuyên với vẻ bất thiện.

- Ngươi là người đầu tiên dám cướp bạn gái của Vân thiếu chúng ta đấy. Nghe nói ngươi đã đánh bại Cơ Vô Song, chẳng bằng đứng dậy luyện võ với sư huynh đệ chúng ta một chút?

Đường Thạc kiêu ngạo nói. Dù sao thì đằng sau còn có Long gia và sư môn chống lưng.

Thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, chủ nhân của bữa tiệc – Chu Minh Chí bước đến, cười vỗ vai Long Ngạo Vân.

- Ngạo Vân, hôm nay là tiệc sinh nhật của anh. Chú nể cái mặt anh một chút, tối nay đừng ra tay ở đây, được không?

- Anh Chí Minh, không phải em muốn làm khó anh, mà là tên tiểu tử này quá kiêu ngạo, và không biết phép tắc.

Long Ngạo Vân nghiến răng nói.

Chu Chí Minh chau mày. Thật là đau đầu, rồi lại quay sang Tần Xuyên:

- Tần thiếu, anh và Nạp Lan có tình cảm, tôi không có ý kiến gì. Nhưng chỗ này còn phải tổ chức tiệc nữa. Có thể tìm một chỗ khác ngồi lại nói chuyện với nhau không. Mọi người đều là người của danh môn, suốt ngày giáp mặt nhau, đâu cần thiết phải đối đầu thế này.
Bình Luận (0)
Comment