Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 404

Tần Xuyên cũng không hiểu những thứ này cho lắm, nói:

-Tôi không có ý định muốn làm quan, để ông ta biết tôi để làm gì?

Chu Chí Bang dùng vẻ mặt thấu hiểu nhìn hắn, nói:

-Tần thiếu gia, có phải là cậu lo lắng tiền mang theo không đủ, lát nữa sẽ không thể mua được cái gì đúng không? Thật ra thì hôm nay tôi đã cố ý mang theo chi phiếu, nêu như lát nữa cậu nhìn trúng cái gì thì cứ bảo tôi, tôi sẽ ứng trước cho cậu.

-Ai nói tôi không mang đủ tiền? Tôi mang thẻ tín dùng đây này!

Tần Xuyên nghiêm túc nói, sao lúc nào cũng có cảm giác ai ai cũng cho rằng hắn nghèo rớt mùng tơi là thế nào nhỉ? Nhìn hắn không giống người có tiền lắm hay sao?

Chu Chí Bang nghe xong lời của hắn thì lại càng tin tưởng Tần Xuyên không có tiền, quẹt thẻ tín dụng thì liệu có thể quẹt được bao nhiêu chứ? Hơn nữa cái loại đấu giá này, số tiền cần dùng lên tới mấy trăm vạn, thẻ nào có thể có đủ tiền để quẹt chứ?

-Tôi biết, lần đầu tham gia loại tiệc kiểu này, không mang đủ cũng là chuyện bình thường. Nói tóm lại, nếu như Tần thiếu gia cần, tôi nhất định sẽ cố hết sức nhỏ bé của mình để mà giúp, ở nhà có bố mẹ, ra ngoài nhờ cậy bạn bè mà.

Chu Chí Bang đang nói thì đột nhiên nhìn thấy có mấy người đang đi về phía bên này, anh ta ngay lập tức đứng dậy cũng chẳng quay lại nhìn Tần Xuyên, bày ra khuôn mặt tươi cười đi qua bắt tay với mấy người đó.

-Ây da, Bộ trưởng Kim, vừa mới nãy tôi còn tìm xem ngài có ở đây không, còn tưởng là ngài sẽ không tới chứ.

Người đàn ông mà Chu Chí Bang vội vã ra bắt tay nhìn bề ngoài khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người không cao lắm, ngũ quan đoan chính, đeo một chiếc kính gọng vàng, trên người mặc một bộ âu phục, nhìn qua rất có tinh thần.

Bên cạnh ông ta còn có mấy người nhìn như là khách mời nước ngoài, tất cả bọn họ đều tỏa ra cái loại khí chất quý tộc của xã hội thượng lưu.

-Chí Bang à, cậu cũng đừng có mà hại tôi như vậy chứ, tôi cũng chỉ là một Phó bộ trưởng thường vụ mà thôi, cậu gọi tôi như vậy là không hợp với quy tắc.

Bộ trưởng Kim cười nói xong liền nhìn về hướng Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên ở phía sau, nói:

-Tần đại thiếu gia cùng Liễu đại tiểu thư chắc hai người không biết tôi đâu nhỉ?

Chu Chí Bang tranh thủ giới thiệu:

-Vị này chính là Bộ trưởng Kim của Bộ tài chính, Lão Nhị của Kim gia, cũng là người anh em mà tôi đã quen biết từ lâu, trước giờ vẫn luôn chiếu cố đến anh em Chu gia nhà chúng tôi.

Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên sửng sốt, chẳng trách Chu Chí Bang lại khách khí như vậy thì ra là người của Kim gia, lại là người nắm thực quyền của Bộ tài chính.

Nhân vật như vậy, đối với Chu gia vẫn luôn đặt kinh doanh lên hàng đầu mà nói thì đây quả đúng là một người vô cùng quan trọng đương nhiên là phải tạo mối quan hệ hữu hảo rồi.

-Ha ha, tôi không thường xuyên qua lại với Liễu gia và Tần gia nên hai người không biết tôi cũng là bình thường mà.

Kim Sĩ Quân cũng không để ý những chuyện như thế này, quay sang giới thiệu với những khách nước ngoài đứng bên cạnh anh ta:

-Vị này là người thế kế Chu gia đời thứ ba và cũng là người đứng đầu tập đoàn Vĩnh Lạc, Chu Chí Bang, chắc các vị cũng đã nghe nói đến tên tuổi cậu ấy?

Chu Chí Bang tươi cười gật đầu, anh ta vô cùng vui vẻ khi thấy Kim Sĩ Quân khen ngợi mình như vậy, bắt đầu nói chuyện giao lưu với những vị khách nước ngoài kia.

-Nếu như tôi nhớ không lầm thì mấy vị là chủ tịch của các chi nhánh ngân hàng Hoa Kì, Hối Phong và Thụy Tuệ tại Trung Quốc Đại lục, còn về phần vị này là…

Chu Chí Bang đều biết mấy người này đều là người đứng đầu của các ngân hàng, nhưng chỉ có duy nhất một người nước ngoài có sống mũi cao thẳng, mắt xanh, vóc người cao lớn là anh ta không biết, vì vậy liền cười tủm tỉm nhìn về phía Kim Sĩ Quân dò hỏi.

-Vị này là Arthur tiên sinh, là chủ tịch chi nhánh ngân hàng Thụy Sĩ tại Trung Quốc, cậu chưa từng gặp bao giờ sao?

Kim Sĩ Quân cười nói.

Trong mắt Chu Chí Bang hiện lên tia kinh ngạc, nhanh chóng bắt tay với Arthur.

-Thật không ngờ hôm nay người phụ trách ngân hàng Thụy Sĩ lại xuất hiện ở nơi này, thật đúng là vô cùng hiếm thấy nha.

Phản ứng của Arthur tương đối lạnh nhạt, nói:

-Nhận được lời mời của Phó thủ tướng nên tôi tới đây đại diện cho ngân hàng Thụy Sĩ để làm từ thiện đóng góp một phần sức lực.

Câu này có nghĩa là nếu như không phải là do Phó thủ tướng mời anh ta đến thì anh ta cũng sẽ chẳng có mặt ở đây.

Chu Chí Bang sửng sốt, sau đó cố gắng kết giao với người này, dù sao thì anh ta cũng vẫn chỉ là một tiểu bối, muốn đứng vững ở trong gia tộc và cả ở ngoài xã hội thì nhất định phải thiết lập mạng lưới quan hệ qua lại với những người đứng đầu của các ngân hàng này, yếu tố này mang tính quyết định vô cùng quan trọng. <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> Trong lúc nhất thời Chu Chí Bang quên luôn Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên ở phía sau mình.

Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên ngược lại rất an nhàn ngồi đó thưởng thức đồ uống.

Lúc này bỗng nhiên Sở Vân Tiêu lại đi về phía này, mục đích là muốn chào hỏi người phụ trách ngân hàng Hoa Kì.

-White tiên sinh, thật không ngờ ngài cũng tới đây?

Sở Vân Tiêu lắc lắc ly rượu trong ta cười nói.

White của Hoa Kì cũng công thức hóa mà nở nụ cười:

-À, thì ra là Sở tiên sinh, cậu về Trung Quốc rồi hả?

Bị quấy rầy như vậy, Chu Chí Bang nhìn sang kẻ phá rối, cười hỏi:

-Sở lão đệ, cậu cũng biết White tiên sinh?

Sở Vân Tiêu làm như vô tình liếc mắt nhìn Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên, cố ý nói to:

-Lúc còn ở Bắc Mĩ, tôi đã từng được mời đến dự tiệc tối thường niên của Hoa Kì nên đã quen White tiên sinh, nói chuyện với nhau cũng khá hợp cạ, mà cũng khá lâu rồi hai người bọn tôi không gặp nhau.

Sau khi nói xong, Sở Vân Tiêu còn cố ý nhìn phản ứng của Liễu Hàn Yên, nhưng đáng tiếc cô chẳng thèm quay đầu liếc anh ta lấy một cái.

Những người phụ trách ngân hàng khác cũng hỏi lẫn nhau, khi biết Sở Vân Tiêu là đại gia mới nổi thì cũng nở nụ cười thân mật làm quen.

Chu Chí Bang híp mắt, ngược lại cũng coi trọng Sở Vân Tiêu hơn vài phần, dù sao thì người nước ngoài đều rất thực dụng, bọn họ phải thừa nhận rằng Sở Vân Tiêu có thực lực thì mới kết giao.

Chỉ có duy nhất người phụ trách ngân hàng Thụy Sĩ là Arthur vẫn luôn xụ mặt, từ đầu đến cuối đều không hề có bất cứ phản ứng nào với Sở Vân Tiêu, một mình uống Champagne, bộ dạng cứ như thể ai nợ tiền anh ta không bằng!

Tuy nhiên cho dù là Chu Chí Bang hay Sở Vân Tiêu thì cũng đều muốn kết giao tạo mối quan hệ tối với tên Arthur này.

Tuy rằng những năm gần đây ngân hàng Thụy Sĩ kém hơn so với trước đây, các loại chèn ép từ đấu trường quốc tế đã khiến ngân hàng Thụy Sĩ mất dần đi sự huy hoàng cùng thần bí ban đầu.

Nhưng những người trong giới thượng lưu đều biết những thứ chèn ép gì đó đối với ngân hàng Thụy Sĩ mà nói thì cũng chỉ là gãi ngứa bên ngoài mà thôi, còn bên trong của nó dù một chút cũng chưa bị ảnh hưởng tới.

Nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt với ngân hàng Thụy Sĩ, sẽ có được chỗ dựa vững chắc hơn nhiều so với bất cứ ngân hàng nào khác, có thể nói là vững tựa núi Thái Sơn.

-Arthur tiên sinh, tôi nghe nói năm nay quý ngân hàng có ý định tăng vốn đầu tư tại thị trường Trung Quốc, hiện nay Công ty chứng khoán Kim Nguyên của chúng tôi đang tìm kiếm ngân hàng hợp tác đầu tư, không biết quý ngân hàng có những điều kiện cùng chính sách gì?

Sở Vân Tiêu vô cùng tự tin nói.

Arthur nhìn anh ta một cái, đánh giá từ trên xuống dưới, nhàn nhạt đáp lại:

-Chúng tôi không chấp nhận lời mời hợp tác của xí nghiệp và công ty xã hội, chúng tôi chỉ lựa chon đối tác phù hợp, và chúng tôi cũng đã có quyết định từ trước rồi.

Sở Vân Tiêu ngạc nhiên, có chút xấu hổ cười cười, cái này rõ ràng là muốn cự tuyệt anh ta, nhưng lại uyển chuyển nói khéo là do anh ta không được chọn.

Tần Xuyên đang ngồi ở chỗ của mình nghe thấy cuộc nói chuyện này không nhịn nổi mà bật cười một tiếng.

Cảm khái mà lắc đầu, cái tên Sở Vân Tiêu này còn tự cho mình là đại gia có tiền có thế nhưng kết quả trong mắt người phụ trách ngân hàng Thụy Sĩ thì anh ta lại chẳng đáng một xu.

Sau khi tiếp xúc với ban giám đốc ngân hàng Thụy Sĩ, Tần Xuyên đại khái cũng nắm được một số thông tin, trong mắt ngân hàng Thụy Sĩ cá nhân cũng như doanh nghiệp đáng giá để hợp tác phải đạt đến trình độ vip max. Kiểu người có tiền như Sở Vân Tiêu trên thế giới này có rất nhiều, chẳng qua là rất nhiều người khiêm tốn nên mới có chỗ để tên đó lên mặt vậy thôi.

Nhưng mà có tiền thì có tác dụng gì? Ngân hàng Thụy Sĩ người ta đâu có thiếu! Cái mà bọn họ thiếu chính là thế lực đủ mạnh để có thể cùng hợp tác đạt được thắng lợi kìa, những doanh nghiệp bình thường sao có thể lọt vào mắt của người ta được.

Sở Vân Tiêu nghe thấy tiếng cười của Tần Xuyên thì hừ lạnh một tiếng:

-Cậu cười cái gì?

-Tôi cười cũng không được à?

Tần Xuyên hỏi lại.

-Có cái gì buồn cười lắm sao?

Sở Vân Tiêu lạnh lùng hỏi.

Tần Xuyên sờ sờ cằm, thầm nói:

-Đương nhiên là cười người nào đó dán mặt nóng lên cái mông lạnh của người ta, tự rước lấy nhục nhã.

-Chỉ dựa vào cậu mà cũng có tư cách cười tôi? Chuyện đàm phán hợp tác không thành công cùng là chuyện thường tình, còn hơn có kẻ đến cả tư cách để đàm phán cũng không có. Với những người làm ăn có tôn nghiêm và thành công thì thất bại chẳng qua cũng chỉ là động lực thúc đẩy để lần sau tôi sẽ đạt được thành công mà thôi, tuy nhiên những điều này có nói thì cậu cũng không hiểu đâu.

Sở Vân Tiêu chế nhạo vài câu, sau đó quay người bỏ đi.

Tần Xuyên nheo mắt, muốn đứng dậy giạy cho thằng cha này biết thế nào là lễ độ nhưng lại bị Liễu Hàn Yên kéo lại.

-Nếu anh muốn động vào anh ta thì cũng phải đợi qua tối nay cái đã.

Lần này Liễu Hàn Yên không có ý định ngăn cản hắn chỉ là hy vọng Tần Xuyên không nên động thủ ở buổi tiệc này, bởi như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Đương nhiên khi nghe Sở Vân Tiêu nói Tần Xuyên như vậy cũng rất không vui.

Đợi sau khi Kim Sĩ Quân dẫn theo những người phụ trách ngân hàng kia đi về chỗ của mình ngồi xuống thì Chu Chí Bang mới quay người trở về vị trí lúc nãy, anh ta bất đắc dĩ cười cưỡi, vỗ vỗ bả vai Tần Xuyên.

-Tần thiếu gia, tên tiểu tử Sở Vân Tiêu này cũng có chút bản lĩnh, tuổi trẻ mà đã sở hữu khối tài sản lên tới hơn 20 tỷ, không phải kẻ dễ chọc đâu. Hay là cậu hợp tác với tôi, Tập đoàn Vĩnh Lạc chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu tạo ra đế quốc thương nghiệp của bản thân, cậu thấy thế nào?

Tần Xuyên nhấc bàn tay đang đặt trên vai mình ra, vẻ mặt không có hứng thú nói:

-Cho dù là các anh bỏ tiền ra thì ông đây cũng không có hứng thú.

Chu Chí Bang không thể phản bác lại được, nghĩ thầm tên tiểu tử này đúng là cứng đầu cứng cổ, muốn lôi kéo hắn thật không dễ chút nào.

Khách mời của buổi tiệc đã đến đông đủ, người cuối cùng bước vào hội trường chính là Phó thủ tướng.

Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay không dứt, Phó thủ tướng với khuôn mặt tao nhã, lịch sự bước vào vừa bắt tay với những khách mời quan trọng của buổi tiệc vừa đi lên bục, bắt đầu phát biểu.

Chủ đề từ thiện năm nay là giúp đỡ cô nhi nghèo khó khăn ở các khu vực miền núi, trên màn hình lớn là những bức ảnh chụp của những đứa trẻ này.

-Trong khi những đứa trẻ ở thành phố ghét bỏ đồ ăn khó ăn, chê đồ chơi không đủ, chê bố mẹ không đủ thương yêu bọn chúng thế nhưng những đứa trẻ ở khu vực miền núi lại phải ăn bữa nay lo bữa mai, mong muốn được cắp sách đến trường, mong ngóng bố mẹ ở trên trời có thể trở về bên các em.

Tần Xuyên vẫn luôn có vẻ mặt vô vị ngồi đó nhưng đến khi nghe được những lời Phó thủ tướng phát biểu trên bục, vành mắt hắn liền đỏ lên, hai mắt ầng ậng nước.
Bình Luận (0)
Comment