Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 434

Đôi mắt cô bé lập tức hiện lên tia sáng, ôm lấy con rối, vui vẻ cười nói:

- Tiểu Hùng đáng yêu quá! Con cảm ơn mẹ!

Người phụ nữ xinh đẹp vuốt vuốt tóc con gái:

- Buổi tối con ôm Tiểu Hùng, hãy coi như là mẹ đang ngủ cùng Yên Nhi vậy.

- Vâng!

Khuôn mặt tròn trịa của cô bé dán vào Tiểu Hùng, sự vui vẻ tràn ngập trong lời nói.



Ba năm, thời gian thấm thoắt trôi qua.

Cuối mùa thu, đêm khuya, hậu viện nhà họ Liễu, bóng ma bao trùm khắp nơi!

Hơn mười hộ vệ của nhà họ Liễu chạy qua chạy lại xung quanh sân, tay cầm súng trường nhắm vào bốn phía nhưng không thể bắt được tên mặc đồ đen lẻn vào gia tộc!

Tên mặc đồ đen này như một chiếc bóng, trên tường, trên nóc nhà, bốn phía bay tán loạn, nhanh như chớp, khinh công giỏi vô cùng, nhẹ như không có vật gì vậy!

Trong sân, người phụ nữ xinh đẹp thân mang bầu ôm chặt lấy đứa con gái lớn hơn một chút, khuôn mặt đầy sương mờ, cảnh giác nhìn xung quanh.

- Nhanh bắt lấy thích khách!

Một gã đội trưởng đội hộ vệ chỉ huy, có mấy võ giả biết khinh công nhảy lên tường viện và nóc nhà để bắt thích khách.

Nhưng bóng đen kia chỉ cần hai lần tấn công qua lại đã đánh rơi đám võ giả này, nguyên một đám sắc mặt biến thành màu đen, miệng ói máu đen, chết rất thê thảm.

- Ha ha ha! Kỷ Niệm Tinh, đây chính là cổ võ thế gia mà cô gả cho à, đám giá áo túi cơm này mà cũng muốn ngăn cản tôi ư?

Người phụ nữ xinh đẹp Kỷ Niệm Tinh vừa dùng tay che mắt con gái, không để con gái nhìn thấy cảnh tượng người chết trước mặt, vừa lạnh giọng trách mắng:

- Hắc La Sát, tôi đã rời khỏi giang hồ, anh chớ khinh người quá đáng!

- Giang hồ? Hừ! Trên đời này ở đâu cũng là giang hồ hết, cô tưởng tự phế tu vi là có thể rời khỏi được sao? Si mê vọng tưởng!

Năm đó lỡ mất dịp may không có được cô, nhưng con gái của cô bổn tọa nhất định phải có!

Hắc La Sát như một màn sương quỷ dị, sau khi quét qua một đám thân binh, bọn họ đều một chiêu bị đánh gục, sau đó lại xông về trong sân.

Lúc này, một bóng người như hổ như sói, giống như một ngọn lửa tím hừng hực tấn công về phía bên cạnh Hắc La Sát!

- Tam Dương Liệt thiên chưởng!

Hắc La Sát hừ lạnh một tiếng.

Thân thể hơi nghiêng, vung ra một chưởng ấn màu đen được ngưng kết từ hàn băng, đúng lúc đâm vào đại chưởng màu tím kia.

“Ầm!” Một tiếng vang dội, không khí kích động.

Thân ảnh của nam tử kia đã bị bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, đập vào vách tường.

- Trung Nguyên!

Kỷ Niệm Tinh sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Liễu Trung Nguyên chịu đựng đau đớn kịch liệt, đứng dậy, lảo đảo muốn tiến lên nhưng lại nhổ ra hai ngụm máu, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.

- Mày dám… mày dám làm bị thương vợ và con gái tao thì nhà họ Liễu tao thề sẽ chém mày thành muôn mảnh!

Liễu Trung Nguyên hai mắt phóng hỏa, tràn đầy sự không cam lòng cùng hoảng loạn.

Hắc La Sát bật cười:

- Chỉ dựa vào các ngươi à? Hừ hừ, nếu tổ phụ Liễu Hoài Sinh của chúng mày còn sống thì tao còn kính chúng mày ba phần, nay nhà họ Liễu chúng mày trong mắt bổn tọa chẳng là cái rắm gì hết…

Chỉ với một võ giả tiên thiên trung cấp như mày, Tử Dương công cảnh giới thất trọng mà cũng dám ra tay trước mặt bổn tọa, thật không biết tự lượng sức mình!

Kỷ Niệm Tinh, đây chính là người đàn ông mà cô dù phải phản bội sư môn cũng phải gả cho à? Thật chẳng ra gì… Uổng cho cô còn vì hắn mà từ bỏ trở thành tông sư, quả thực thật quá ngu xuẩn.

Kỷ Niệm Tinh hai mắt đỏ lên nhìn chòng chọc Hắc La Sát:

- Súc sinh tàn bạo vô nhân tính như anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

- Ha ha… bổn tọa là thần tiên trường sinh bất lão, đương nhiên sẽ không hiểu suy nghĩ của bọn phàm phu tục tử các người rồi! Nào… giao con gái của cô ra…

Thân ảnh của Hắc La Sát như quỷ hồn, bay lượn đến gần hai mẹ con.

- Hu hu, mẹ Yên Nhi sợ quá!... Hu…

Kỷ Niệm Tinh ôm chặt lấy cô bé đang khóc, không ngừng an ủi:

- Đừng sợ Yên Nhi… có mẹ đây… đừng sợ…

Hắc La Sát cười nói:

- Bổn tọa cho cô một cơ hội, thả con gái ra, bổn tọa sẽ không giết cô, nếu cô không buông con bé ra thì bổn tọa sẽ giết cả đứa trẻ trong bụng cô!

- Anh… anh tên cầm thú này! Anh không phải là người!

Thân thể mềm mại của Kỷ Niệm Tinh chấn động, quay đầu tức giận mắng.

Cách đó không xa Liễu Trung Nguyên đang phun máu, không ngừng bò về phía hai mẹ con:

- Không cho phép ngươi động đến họ! Dừng tay!

Hắc La Sát nhe răng cười, không nói thêm gì nữa, một chưởng vỗ vào eo Kỷ Niệm Tinh!

Bàn tay từ sau lưng Kỷ Niệm Tinh đánh xuyên qua bụng, trực tiếp xông ra phía trước bụng cô!

Trên tay của gã còn túm một thai nhi!

Một phát bóp nát!

- Không!

Liễu Trung Nguyên phát ra tiếng kêu thê lương đến cực điểm.

Tiếng khóc của cô bé ngừng lại, cô trơ mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của mẹ vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, một bàn tay màu đen lao ra từ bụng mẹ, sau khi bóp nát một cục thịt, máu tươi bắn vào mặt, vào mắt cô bé như bom nổ.

Trong thế giới của cô bé toàn là màu đỏ tươi…

Kỷ Niệm Tinh run rẩy, thở hổn hển, chảy nước mắt, thì thào bên tai con gái:

- Xin… xin lỗi con… Mẹ không bảo vệ được con…

- Hừ, người phụ nữ ngu xuẩn.

Hắc La Sát bỏ qua thi thể của Kỷ Niệm Tinh, bàn tay đây máu tươi túm cô bé đang ngây người như phỗng.

Trong khoảnh khắc này, hơn chục đạo hàn băng như chiếc lồng sắt thép ẩn giấy trong màn đêm lao đến vây giết Hắc La Sát!

Vạn trượng băng lao!

Hắc La Sát rơi vào đường cùng vọt người lên, tránh khỏi mảnh hàn băng này.

Một đạo cô mặt lạnh mặc trường bào xám trắng, búi tóc dựng thẳng, nhìn không ra độ tuổi cụ thể từ trên trời rơi xuống, lại đánh ra hai chưởng.

Hai chưởng này của đạo cô lại như núi tuyệt sụp đổ vô số khối tuyết, chân khí băng ngưng sóng chạy, dâng lên, che lấp mặt trời gào thét lao về phía Hắc La Sát!

Hắc La Sát vận đủ chân khí, hai tay đập mạnh, định ngăn cản thế tấn công này nhưng lại bị dòng nước lạnh tấn công, lùi mười mấy bước mới chống được sức mạnh khổng lồ này.

- Đáng chết!

Hắc La Sát nhìn thấy đạo cô lại định ra tay, tự biết không địch lại, phi thân rút đi.

- Lăng Vân! Tha cho cô càn rỡ thêm vài năm! Sớm muộn sẽ có một ngày bổn tọa sẽ san bằng Thủy Vân Tĩnh Trai!

Trong đêm tối truyền lại tiếng nói hư vô mờ mịt của Hắc La Sát, không biết phương hướng cụ thể.

Lăng Vân sư thái cũng không đuổi theo mà hạ người xuống nội viện, liếc nhìn Liễu Trung Nguyên đang bị thương nghiêm trọng dưới đất, nhanh chóng đánh ra mấy đạo chân khí từ xa, khống chế thương thế của anh ta.

- Sư thái… tôi…

Liễu Trung Nguyên cắn chặt răng, không để mình chảy nước mắt, vẻ mặt tràn đầy sự bi ai và áy náy.

Lăng Vân sư thái cũng không nói chuyện mà yên lặng đi đến bên cạnh thi thể Kỷ Niệm Tinh, nhìn người phụ nữ xinh đẹp không sức sống có phần bụng bị đánh xuyên qua.

- Tiểu sư muội… đây chính là lựa chọn dứt khoát mà lúc đó muội nói với sư phụ sao…

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lăng Vân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt còn đang mở to của Kỷ Niệm Tinh.

Đạo cô nhìn về phía cô bé đang đứng đó, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ.

Cô bé này thế mà không khóc, cũng không nhìn ra bi thương và sợ hãi. Con bé chỉ đứng ngơ ngác ở đó, nhìn thi thể tàn phế của mẹ mình, mặc kệ vết máu trên người dần khô…



Mấy tháng trôi qua, đại viện nhà họ Liễu đều khôi phục lại bình tĩnh.

Trong sân nhiễm máu của chủ mẫu đã qua đời, cô bé ngày nào cũng ôm Tiểu Hùng, ngây ngốc ngồi trên ghế đá.

Thỉnh thoảng có hạ nhân đến đưa đồ ăn, cô bé cũng thờ ơ, chỉ có bảo mẫu cưỡng ép bắt ăn thì cô bé mới ăn một chút, khuôn mặt vốn tròn trịa cũng gầy đi rất nhiều.

Lúc xế chiều, Liễu Trung Nguyên mặc một thân quân trang đi vào sân, đến trước mặt con gái, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô bé.

- Đứng dậy! Rốt cục con muốn lười biếng tới khi nào? Luyện công đi!

Cô bé thờ ơ, dường như chẳng nghe thấy gì.

- Cha đang nói chuyện với con đấy! Con điếc à? Dạy con lễ tiết mà con quên hết rồi ư?

Cô bé vẫn không có động tĩnh, chỉ lặng lẽ dùng cằm cọ cọ vào Tiểu Hùng.

Liễu Trung Nguyên giận tím mặt, cướp lấy Tiểu Hùng trên tay cô bé!

Sức lực của cô bé làm sao giành được với người lớn, mắt thấy Tiểu Hùng của mình bị cướp đi, cuối cùng cũng có phản ứng!

Vành mắt của cô bé đỏ lên, trong mắt tràn ngập hận ý, lớn tiếng nói:

- Trả Tiểu Hùng lại cho con!

Cô bé như bị điên, bắt đầu đấm đá cha mình, dùng lực nhảy lên định lấy con rối về.

- Nhớ kỹ, con không cần thứ đồ rách này!

Liễu Trung Nguyên nói mà không có biểu cảm gì, sau đó tùy tiện xé một cái, kéo đứt một cánh tay của Tiểu Hùng, bông bên trong cũng bay ra.

Con rối bị ném trên mặt đất, cô bé mở to hai mắt, ngã xuống đất, run rẩy ôm lấy Tiểu Hùng đã bị phá hư.

Liễu Trung Nguyên xoay người, lạnh lùng nói:

- Nửa tiếng nữa ta phải nhìn thấy con ở trên sân luyện võ, nếu không… sẽ dùng gia pháp!

Cô bé không trả lời, chỉ ôm Tiểu Hùng đã mất một cánh tay, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào nhưng lại cố nén không khóc.

Xuân hàn se lạnh, một cơn gió len vào từ tường viện.

Cô bé run lẩy bẩy, chôn mặt vào con rối…



- Đừng… đừng… đừng giết mẹ… đừng!

Một tiếng thét lên, Liễu Hàn Yên ở trên giường đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy.

Trong bóng tối, đôi mắt cô tràn ngập nước mắt, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng nghỉ của quân khu, hết thảy chỉ là cảnh trong mơ.

Cô theo bản năng thò tay, lấy Tiểu Hùng mất một cánh tay ra ôm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm mênh mông, yên lặng xuất thần…
Bình Luận (0)
Comment