Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 97

Thiên phú võ học của Tần Xuyên tương đối cao, thiên phú kiếm đạo có thể khiến Thanh Liên tán nhân thán phục, cho nên từ nhỏ Tần Xuyên đã học đủ loại võ học. Nói tinh thông đủ mọi kỹ năng thì không đến mức, nhưng tinh thông 16, 17 loại thì vẫn miễn cưỡng đạt được.

Thế nên Tần Xuyên có thể đánh ra Trường quyền, Thái Cực, Bát Quái Chưởng, Đàm thối… để đối địch.

Cũng không phải mỗi võ giả đều có thiên tư như Tần Xuyên.

Trên thực tế, có võ giả từ nhỏ chỉ luyện một môn võ nghệ, từ đó sẽ thấu hiểu hoàn toàn môn võ này.

Thiên hạ võ công, không gì cứng rắn không phá nổi, chỉ có nhanh là không thể phá.

Có võ giả tin tưởng, mặt kệ là võ công gì, khi tu luyện tới mức tận cùng là có thể khắc chế tất cả những công phu khác.

Thủ lĩnh lính đánh thuê tên Ưng Sắt này hiển nhiên là người một lòng tu luyện Ưng Trảo công. Thủ hình, thân hình của gã cũng vì tu luyện Ưng Trảo công từ nhỏ mà trở nên thích hợp để sử dụng Ưng Trảo công.

Loại võ học cổ xưa này gần như là không có sơ hở nào rõ ràng, sớm đã được vô số tiền bối cao nhân hoàn thiện, gần như đã hoàn mỹ.

Cho nên tuy rằng anh có biết rõ sáo lộ của Ưng Trảo công, nhưng rất khó để đối phó, đánh bại nó.

Đặc biệt là người sử dụng nó là một võ giả cấp bậc Tiên Thiên, uy lực của môn võ này không chỉ mạnh lên nửa lần hay một lần.

Giống như tên Gấu Bự kia, do sở trường là Chủy quyền cho nên thân hình của gã cao lớn, cánh tay tráng kiện, phát triển.

Hai người này có coi là Tuyệt hoạt ca trong giới võ giả Tiên Thiên. Giống như Tam Bản phủ của Trình Giảo Kim vậy, anh biết rõ chiêu thức của đối phương, nhưng muốn đối phó thì rất khó.

Ưng Sắt thế công hung mãnh, mỗi một chiêu một thức của gã đều nhằm thẳng vào các vị trí yếu hại của Tần Xuyên.

Mỗi một chiêu ưng trảo đều mang theo kình khí, khiến Tần Xuyên cảm thấy sắc bén vô cùng.

Càng nguy hiểm hơn là còn có một tên Gấu Bự, mỗi khi thấy Tần Xuyên né tránh đến vị trí nào là lập tức đánh tới một quyền cực mạnh, quả thực là hận không thể nghiền ép Tần Xuyên thành thịt vụn!

Công lực của hai người này kỳ thực không thâm hậu bằng Tần Xuyên, nhưng kết hợp với nhau, bản thân lại mang tuyệt kỹ, trừ khi gặp võ giả Tiên Thiên trung cấp, nếu không thì không ai chịu nổi!

Đây cũng chính là lý do mà chúng dám dẫn người tới căn cứ của Hàn Thứ canh gác. Cho dù Liễu Hàn Yên ở đây, hai người bọn chúng liên thủ cũng căn bản không sợ, cùng lắm thì đồng quy vu tận!

Tần Xuyên tinh thần khẩn trương, động tác né tránh của thân thể đã đạt tới cực hạn.

Gấu Bự và Ưng Sắt liên tục trăm chiêu đều không thể đánh trúng Tần Xuyên, trong lòng không khỏi chấn động, tiểu tử trước mặt lại có thân thủ cao siêu như vậy?!

- Phắc! Tiểu tử này rốt cục là ai?!

Gấu Bự buồn bực.

- Mặc kệ hắn là ai, giết hắn đi, Hoa Hạ sẽ thiếu một vị cao thủ tuyệt đỉnh!

Ưng Sắt hung ác nói.

Không ngừng bị công kích, thương thế trong cơ thể Tần Xuyên ngày càng khó khống chế, thân thể cũng chịu ảnh hưởng, dần dần chậm chạp hơn…

- Tiểu tử! Cuối cùng mày cũng có sơ hở!

Rốt cục Gấu Bự cũng bắt được một cơ hội, tốc độ của Tần Xuyên chậm nửa nhịp, bị gã bắt lấy!

Một chiêu Tam điệp Chủy quyền như cuồng long xuất hải, đánh trúng vào sau lưng Tần Xuyên.

Ầm!

Thân thể Tần Xuyên bị một quyền đánh bay, liên tục lăn lộn hàng chục vòng trên đất, sau đó đập vào một đống hàng hóa.

Một đống hòm gỗ lẫn hòm sắt rơi xuống đánh lên người Tần Xuyên, chôn hơn nửa người hắn dưới đống hàng.

Tần Xuyên vịn lấy một cái hòm, định đứng dậy, nhưng xương cốt toàn thân như vỡ nát, một ngụm máu phun lên mặt đất.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trong lòng kêu khổ thấu trời.

Con mẹ nó, trên núi bị người ám toán thì thôi, xuống dưới núi còn gặp nguy hiểm như vậy, động một cái không phải sát thủ thì cũng là lính đánh thuê.

Võ giả Tiên Thiên trên thế giới cũng không nhiều, sao lại thích chạy tới chỗ hắn như vậy chứ?!

Tần Xuyên phiền muộn, chẳng lẽ mình không chỉ hấp dẫn mỹ nữ mà còn hấp dẫn đám đàn ông thối này.

Dưới tình hình này, chính mình chỉ có thể sử dụng kiếm ý rồi. Nhưng nếu như vậy, thương thế của mình không biết cần bao lâu mới có thể tốt lên.

Trên thực tế, nếu không phải hắn có thân thể Thần Mộc thì một quyền vừa rồi có thể lấy đi nửa cái mạng của hắn!

- Muốn đối đầu với đội lính đánh thuê Cuồng Triều chúng ta sao, mày tuổi Tí à?!

Gấu Bự đắc ý cười như điên, Ưng Sắt bên cạnh cũng mang vẻ mặt lạnh lẽo, mang theo vài phần ngạo khí.

- Chỉ có điều thằng nhóc này cũng lì đòn đấy. Lần đầu tao thấy có người trúng một đấm của mày mà có thể đứng dậy…

Ưng Sắt thản nhiên nói.

Gấu Bự hừ lạnh:

- Chỉ đang giả vờ mà thôi, ta đoán e là hiện giờ nội tạng đang xuất huyết!

- Ưng Sắt lão đại! Chúng tôi phát hiện ở đây còn một người sống! Trốn thật kỹ!

Đột nhiên một tên lính đánh thuê kéo một cô gái đang không ngừng giãy dụa đi tới.

Tần Xuyên miệng đầy máu ngẩng đầu, đột nhiên chứng kiến Chu Phương Tinh đang mặt đầy nước mắt!

Không hay rồi! Nhất định là Chu Phương Tinh thấy cảnh tượng đánh nhau, phát ra tiếng động, do đó bị phát hiện!

- Tần Xuyên! Tần Xuyên! Anh sao rồi?! Anh không sao chứ…

Chu Phương Tinh bất chấp mình đang bị bắt, ngồi trên mặt đất, váy dính đầy bụi, hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Xuyên bị chôn trong đống hòm sắt.

Cô vẫn luôn khẩn trương theoo dõi, lúc đầu khi nhìn thực lực Tần Xuyên thể hiện ra, tiêu diệt nhưng tên lính đánh thuê kia, cô kích động thiếu chút nữa phát ra tiếng động.

Nhưng sau khi Tần Xuyên bị đánh thổ huyết, cô không nhịn được, bất cẩn hô lên một tiếng, kết quả là bị bại lộ.

- Hóa ra là cùng một nhóm với tiểu tử này. Khà khà, cũng ngon đó, da mịn thịt mều, ngay cả khóc cũng dễ thương như vậy.

Gấu Bự đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy khuôn mặt Chu Phương Tinh.

Khuôn mặt nhỏ của Chu Phương Tinh bị Gấu Bự nắm lấy, giống như một quả trứng gà, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp nát!

- Bỏ… bỏ ta ra…

Chu Phương Tinh khóc, giãy dụa, nhưng căn bản không có tác dụng gì.

Cô bất lực, sợ hãi, hi vọng duy nhất là Tần Xuyên nhưng Tần Xuyên cũng bị đánh bại, còn không biết hắn bị thương thế nào, cô cũng vô cùng lo lắng.

- Thực đáng tiếc, chúng ta không có đủ thời gian. Bằng không một cô em như này tuyệt đối phải thưởng thức cả ngày.

Gấu Bự chẹp miệng, nhìn về phía Tần Xuyên, đắc ý nói:

- Tiểu tử, nhìn cẩn thận! Người phụ nữ của mày trong tay tao, hiện giờ tao coi mặt nó như mặt mày, bóp nát khuôn mặt xinh đẹp này! Ha ha ha!

Tần Xuyên nhìn thấy Chu Phương Tinh bị bọn chúng kéo lê đi một khoảng cách dài như vậy, ngay cả giày cũng bị mài rách, cảm thấy tức giận vô cùng.

Chân khí Băng hỏa song liên trong cơ thể hắn đang không ngừng tích lũy, kinh mạch phình lên. Hắn đang bất chấp nguy hiểm nội thương có thể tăng thêm!

Vào thời điểm này nếu còn nhẫn nhịn, rất có thể Chu Phương Tinh sẽ bị tổn thương không thể vãn hồi.

Tay Tần Xuyên rất tự nhiên cầm một thanh gỗ rụng ra từ trên thùng gỗ, thân thể loạng choạng đứng lên.

Trong mắt hắn lóe lên hào quang quỷ dị mà thâm thúy, khói đen từ trong đồng tử khuếch tán ra, cho đến khi toàn thân đều có khói đen lượn lờ, giống như ác ma nơi vực sâu bò lên trên nhân gian…

- Bỏ cô ấy ra… Tao lưu cho mày toàn thây…

Giọng Tần Xuyên lạnh như băng.
Bình Luận (0)
Comment