Sau khi nuốt thần vật vào trong cơ thể, Liễu Hàn Yên dường như nhận được sự thỏa mãn, khóe miệng nở nụ cười yêu mỵ.
- Con gái…con…con làm sao vậy?
Tử La thì thào, không dám tin vào mắt của mình.
- Cô ấy không phải Liễu Hàn Yên. Rốt cuộc cô là ai?
Nạp Lan Thấm nhìn ra bản chất của sự việc, liền chất vấn.
Liễu Hàn Yên mỉm cười:
- Nhân loại các ngươi đúng thật là nhàm chán. Đã sắp chết đến nơi, còn hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Nói xong, trên tay Liễu Hàn Yên ngưng tụ một luồng năng lượng tử vong màu đen, đánh về phía Nạp Lan Thấm.
Nhìn quả cầu năng lượng màu đen như muốn nuốt trọn Nạp Lan Thấm, Đường Vi còn chưa bị trúng độc liền lao ra, ngăn cản trước mặt Nạp Lan Thấm, song chưởng đánh ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm.
Đường Vi cũng chỉ theo bản năng muốn ngăn cản, chính bản thân của cô cũng không tin được thực lực của mình lúc này có thể ngăn cản được “Liễu Hàn Yên”. Dù sao Man Vương cũng đã thua người này.
Ai ngờ, khi ngọn lửa va chạm năng lượng hắc ám, sau khi nổ tung liền bị triệt tiêu.
Oanh!
Đường Vi chấn động rút lui ba bước. Khi thấy mình và người đứng sau không bị gì, cô vừa mừng vừa sợ.
Gương mặt Liễu Hàn Yên trở nên âm trầm, ánh mắt oán độc:
- Ta biết ngay mà, loại đàn bà như cô từ lâu đã là thứ phiền phức.
Đường Vi sững người, không khỏi nhớ đến điều gì, liền hoảng sợ nói:
- Là ngươi? Là ngươi khống chế Tần Xuyên muốn giết tôi?
- Hừ, là ta. Vốn ngươi sớm đáng chết rồi.
- Nhưng lại bị tiểu tử kia làm hỏng việc, còn giúp ngươi cứng cáp không ít.
Liễu Hàn Yên cười lạnh.
Ferger thấy Đường Vi có thể chiến đấu, liền bước lên phía trước:
- Huyết Phượng Hoàng, chúng ta cùng đánh.
Đường Vi nghe xong, vội nói:
- Không được, nó đã chiếm được cơ thể của Liễu Hàn Yên, ma pháp hủy diệt của cô cũng sẽ giết Liễu Hàn Yên đấy.
- Đến lúc này rồi mà cô còn bất kể chết sống của cô ta sao?
Ferger không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đánh ra một luồng sóng xung kích.
Nhưng Liễu Hàn Yên chỉ vung tay lên, đánh tan sóng xung kích này.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ferger, Liễu Hàn Yên khinh thường nói:
- Vừa rồi là do ký chủ quá yếu, không thích hợp cho ta phát huy thực lực. Hiện tại ta đã có được cơ thể chí âm, chút thủ đoạn đó của ngươi chẳng làm gì được ta.
Đường Vi nghe xong, càng thêm khẳng định suy đoán trong nội tâm, nói:
- Ferger, cô hãy lấy giải dược trên người Tuyệt Ảnh đưa cho mọi người dùng, để tôi ngăn cản nó.
Ferger nghe xong, cảm thấy chỉ có thể làm như vậy, liền vội vàng chạy đến lấy giải dược trên cơ thể Tuyệt Ảnh.
Liễu Hàn Yên cũng mặc kệ, ánh mắt nhìn Đường Vi chằm chằm:
- Đến đây đi, cho ta xem thử Huyết Hoàng Công mà lão gia hỏa kia sáng tạo ra để đánh bại ta rốt cuộc có thật sự đánh bại ta hay không.
- Quả nhiên ngươi muốn giết ta là vì Huyết Hoàng Công của ta là khắc tinh của ngươi sao?
Chân khí Huyết Hoàng trong cơ thể Đường Vi sáng lên, chẳng khác nào con phượng hoàng trong lửa, bước về phía Liễu Hàn Yên.
- Thật là lửa vàng khiến người ta chán ghét. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng, ngươi mới thay đổi, vẫn còn quá non.
Liễu Hàn Yên cười khẩy.
Đường Vi vẫn bình thản:
- Vậy sao? Vậy để ta xem thử ngươi có khôi phục đến thời kỳ cực thịnh không?
Liễu Hàn Yên nheo mắt, cười lạnh không nói.
Đường Vi khẽ động, đột nhiên phóng người lên, hai tay như phượng hoàng giang cánh, nhanh chóng lao xuống, đồng thời phát ra hai luồng lửa vàng đánh về phía Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên đứng yên tại chỗ, đánh ra một chưởng, chỉ thấy một luồng năng lượng màu xanh thẳm, lạnh thấu xương, chẳng khác nào băng tuyết bao vây Đường Vi.
Đường Vi không nghĩ tới, nguồn năng lượng mà Liễu Hàn Yên thi triển không phải là năng lượng màu đen mà là nguồn năng lượng băng sương, vừa vặn khắc chế lửa vàng của cô.
Với tu vi Huyết Hoàng Công của cô lúc này chẳng phải là đối thủ của năng lượng long hồn. Lần nào cũng lọt vào thế yếu, không hề có lực chống đỡ.
Đường Vi chật vật lui về phía sau hơn mười thước, toàn thân lạnh run.
- Ngươi cho rằng ta chỉ biết dùng năng lượng tử vong hắc ám? Ngươi không khỏi quá coi thường ta rồi, Tiểu Phượng Hoàng.
Liễu Hàn Yên cười nhạo.
Đúng lúc này, Ferger đã tìm được giải dược, phân phát cho mọi người dùng. Phong Thần, Tử La và những người khác đều khôi phục chân khí.
- Đường cô nương, cô đi đi, để chúng tôi đối phó.
Phong Thần đứng dậy, cầm Vô Phong Kiếm nói.
Đường Vi lắc đầu:
- Không, tướng quân Phong Thần, mọi người đi mau đi. Chân khí Huyết Hoàng của cháu mới là thứ duy nhất có thể chống cự được năng lượng hắc ám của nó. Mọi người có đánh cũng chỉ thua thôi.
Liễu Hàn Yên cười khanh khách:
- Không cần tranh nhau chết đâu. Dù sao tất cả các ngươi đều phải chết.
Nói xong, Liễu Hàn Yên mở ra hai tay, chỉ thấy càng nhiều năng lượng hắc ám ngưng tụ trên không, phảng phất một đám mây đen bao phủ trong sơn cốc.
Đồng thời, năng lượng hỏa diễm nóng rát, năng lượng kim xà cuồng vũ tựa như lôi điện, gió tuyết băng hàn bắt đầu lượn lờ trên người Liễu Hàn Yên.
Lần này, mọi người vốn đang muốn tiến lên cùng tác chiến lập tức cảm nhận được sự tuyệt vọng.
- Là thần vật? Cô ấy có cách khống chế thần vật?
Ferger kinh hô lên.
- Đúng là nhân loại ngu xuẩn. Thần vật trong miệng các người chính là long tâm của Thất Huyền Minh Long ta. Nếu không bị phong ấn và bị móc long tâm làm chìa khóa, lại còn phân giải thành bảy khối, Thất Huyền Minh Long ta làm sao lại bị lưu lạc đến tận đây?
Mọi người vô cùng ngạc nhiên. Ferger và Đường Vi thì giật mình hiểu ra, đống xương cốt dưới mặt đất thật sự là rồng.
Thất Huyền Minh Long tức giận, cái bóng đầu rồng cực lớn xuất hiện trên cơ thể Liễu Hàn Yên.
- Hôm nay chính là ngày ta thoát khỏi giam cầm. Trước dùng máu của các ngươi để huyết tế.
Một nguồn năng lượng hắc ám cực lớn và năng lượng các loại ngũ hành như muốn hủy diệt hết thảy xuất hiện.
Một đạo kiếm quang cực lớn phóng lên trời, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa ầm ầm chém xuống.
- Sát na vĩnh hằng.
Tần Xuyên đuổi tới cửa động, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức thi triển kiếm ý thanh liên bất hủ.
Cho dù đối phương mà hắn đánh xuống là Liễu Hàn Yên, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hắn biết rõ, Thất Huyền Minh Long là quái vật chí âm, lúc trước tổ tiên đạo môn đem xác của nó ngâm vào dung nham cấm địa, chính là muốn dựa vào nhiệt độ cao trong Bỉ Ngạn để trấn áp nó.
Còn cơ thể thủy linh của Liễu Hàn Yên xác thực chính là lựa chọn ký chủ tốt nhất của Thất Huyền Minh Long.
Nó muốn khôi phục thực lực, nhất định phải tìm được một cơ thể giúp nó hấp thu chân khí thật nhanh.
Thật ra, cẩn thận suy nghĩ lại, lúc trước Tần Xuyên không hiểu vì sao năng lượng hắc ám trong cơ thể hắn lại có thể chế ngự huy chương Hải Thần. Dù sao, kiếm ý thanh liên bất hủ của hắn cũng không hủy diệt được huy chương.
Nhưng huy chương lại là long tâm, một trong những chìa khóa mà tổ tiên đạo môn chế tạo ra, Tần Xuyên đương nhiên không thể phá hủy được nó.
Hơn nữa, Minh Long vì bảo toàn cơ thể thủy linh Tiên Thiên của Liễu Hàn Yên, cũng sẽ không cam lòng để cho cô chết, nhất định sẽ khống chế một phần trái tim mình.
Hết thảy đều có nhân quả. Đây có lẽ là số mệnh mà Liễu Hàn Yên phải đối mặt. Lòng Tần Xuyên có đau như dao cắt cũng phải chấp nhận mà thôi.
Mọi người thấy Tần Xuyên xuất hiện, ai nấy đều mừng rỡ nhưng cũng khẩn trương vô cùng.
Ngược lại Thất Huyền Minh Long cũng không bất ngờ, tựa hồ đã sớm có chuẩn bị.
Một kiếm này vung lên, uy lực to lớn khiến cho Thất Huyền Minh Long cũng không dám ngạnh kháng, không để ý chuyện gì khác, trước tiếp một đòn này của Tần Xuyên.
Kiếm quang và năng lượng hắc ám, hỏa quang, lôi điện, băng sương…đụng vào nhau, sinh ra phong bạo kịch liệt, bao trùm tất cả sơn cốc.
Chương 688: Vô PhongGió lốc cuồn cuộn qua đi, tan thành mây khói.
Tần Xuyên giống như được giải thoát, hai tay chạm đất, miệng thở hổn hển.
Dù hắn đã đạt đến cảnh giới tông sư, xuất hai lần Sát Na Vĩnh Hằng cũng đã là cực hạn.
Nhưng nếu hắn không phát ra chiêu vừa nãy, tất cả mọi người đều phải chết.
- Tần Xuyên, anh thế nào rồi?
Đường Vi chạy đến đỡ Tần Xuyên dậy, mặt đầy nước mắt:
- Đều là em không tốt. Em sớm biết công pháp của mình có thể khắc chế nó, em nên…
Tần Xuyên lắc đầu, cười nói:
- Đồ ngốc! Việc này làm sao mà biết được? Huyết Hoàng Công khó luyện như vậy, anh tìm mỏ thủy tinh cho em khắp thế giới cũng chỉ được bốn biến.
- Chỉ sợ người sáng tạo ra nó cũng biết rõ công pháp này có thể khắc chế Minh Long, nhưng xác suất thành công quá thấp. Cho nên mới để công pháp này lưu lạc khắp thế giới, đợi người hữu duyên tu luyện nó.
- Các ngươi nói xong chưa?
Thanh âm Liễu Hàn Yên một lần nữa vọng đến từ đằng sau. Cô gái không hề bị tổn thương, nhìn Tần Xuyên với vẻ mặt châm chọc.
- Xem ra, tiểu tử ngươi đã mệt lắm rồi. Uy lực một chiêu Sát Na Vĩnh Hằng vừa nãy cũng yếu đi nhiều.
Tần Xuyên cười khổ, nhìn vợ mình nói chuyện với mình, đúng thật là khó chịu.
- Ta biết chiêu này không giết được ngươi, nhưng ta thật sự không nghĩ đến nó cũng không thể làm tổn thương ngươi.
Tần Xuyên lắc đầu bất đắc dĩ:
- Nhưng cũng không sao. Vu Vương không phải là đối thủ của ngươi, kiếm ý hư vô của ta khẳng định cũng chẳng làm gì được ngươi.
- Biết là tốt rồi.
Thất Huyền Minh Long đắc ý cười:
- Kiếm ý kiếm khách nhân loại các ngươi đúng là tuyệt luân. Chỉ tiếc là cảnh giới của ngươi vẫn còn kém lắm. Ta không thể nào bị bại hai lần bởi một người.
Ánh mắt Tần Xuyên chớp động:
- Chẳng lẽ, lần trước ta đối mặt với ngươi, cảnh giới kiếm ý của ta rất cao? Sao có thể được?
- Hiện tại đương nhiên là ngươi không có khả năng.
Thất Huyền Minh Long cười lạnh:
- Bởi vì kiếp trước, trong cơ thể ngươi không có ta, hết thảy đều nhờ vào bản thân ngươi. Ngươi đương nhiên là có nhiều cơ hội để đột phá.
Tần Xuyên khẽ giật mình. Bây giờ hắn mới hiểu được vì sao tên này lại nhiều lần trợ giúp hắn vượt qua cánh cửa sinh tử.
Nói cách khác, nếu Tần Xuyên bị phế sạch tu vi, không có năng lượng hắc ám trợ giúp, muốn tu luyện lại một lần nữa, khôi phục thực lực, khẳng định phải trả một cái giá rất đắt. Đương nhiên cũng có khả năng cả đời không làm được.
Mặc kệ thế nào, một khi dựa vào năng lực của bản thân mà tu luyện, những gì hiểu được sẽ mạnh hơn nhiều so với dựa vào năng lượng hắc ám.
Khi đối chiến với các cao thủ mạnh, nếu Tần Xuyên không nhờ năng lượng hắc ám trợ giúp, chỉ cần dựa vào chính mình, việc lĩnh ngộ kiếm ý sẽ mạnh hơn. Khi đó mới có thể thủ thắng.
Nếu đoạn đường này cần phải dựa vào chính mình mà đi, như vậy trong đại hội Tiềm Long, việc đánh bại Vu Vương khả năng chính là bản thân Tần Xuyên chứ không phải dựa vào năng lượng hắc ám.
Đương nhiên, không có năng lượng hắc ám, rất nhiều lần có lẽ Tần Xuyên đã chết rồi.
Cũng đừng quên, trong không gian song song có lẽ còn có một Tần Xuyên khác, hơn nữa còn mạnh hơn.
Nếu Tần Xuyên đã từng đánh bại Thất Huyền Minh Long chính là dựa vào bản lãnh của mình để ngộ ra kiếm ý chí cao, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Thất Huyền Minh Long cũng biết điều này, cho nên muốn thoát ra khỏi Bỉ Ngạn, chắc chắn phải nhờ đến Tần Xuyên. Mà hơn hết, để mọi chuyện có thể phát triển thuận lợi, nhất định phải dựa vào Tuyệt Ảnh để mở ra Bỉ Ngạn.
Nhưng, long hồn hắc ám bên trong hồn phách của nó xuyên qua thời không, ký túc trong cơ thể Tần Xuyên, quỹ tích phát triển của Tần Xuyên đã không còn hoàn toàn độc lập.
Tuy người bên ngoài nhìn thấy kiếm ý của Tần Xuyên kiếp này siêu tuyệt, nhưng so với Tần Xuyên phát triển hoàn mỹ nhất vẫn còn kém rất xa.
- Ta biết, lúc trước ta giết ngươi, ngươi đã mất đi cơ thể giống Hàn Yên, việc phục sinh thất bại. Cho nên ngươi đã lợi dụng mình có thể khống chế được trái tim, lợi dụng Bỉ Ngạn để cải biến thời không?
Tần Xuyên dần dần hiểu ra.
Thất Huyền Minh Long cười tà:
- Không khác gì lắm. Việc này cũng phải cảm ơn lão tổ đạo môn chết tiệt kia đã cho ta nhiều cơ hội, một lần nữa phục sinh.
Tần Xuyên nghe xong, ánh mắt ngưng lại:
- Ngươi nói nhiều cơ hội? Như vậy, thần hồn của ngươi không chỉ như vầy một lần?
Nụ cười của Thất Huyền Minh Long ngưng lại, gương mặt trở nên âm trầm.
- Quả nhiên là thế.
Tần Xuyên mỉm cười:
- Tuy ngươi là rồng, long hồn của ngươi tồn tại trong thời gian cũng có hạn. Lão tổ đạo môn thời thượng cổ biết không có cách nào đánh tan được long hồn của ngươi. Cho nên đã phong ấn ngươi bên trong Bỉ Ngạn, chỉ cần thời gian đủ dài, ngươi tự nhiên sẽ chết đi.
- Ngươi bây giờ không chỉ là gặp đại nạn mà còn dùng một đám long hồn xuyên qua thời không, ký túc trong cơ thể của ta, trên đường không ngừng giúp ta khôi phục, giúp ta đối địch.
- Nếu như ta đoán đúng, long hồn và thực lực của ngươi đã không còn lớn bằng lúc trước. Nói cách khác, Huyết Hoàng Công bốn biến của Đường Vi cũng có khả năng ngăn cản cuộc tấn công của ngươi.
Nghe xong, Thất Huyền Minh Long tức giận nói:
- Thì sao? Bây giờ ta có thể đuổi cùng giết tuyệt các ngươi. Chỉ cần có được cơ thể thủy linh Tiên Thiên, hồn phách của ta sẽ không ngừng lớn mạnh. Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ hóa thành long thân.
Sắc mặt Tần Xuyên tái nhợt, nói:
- Bị chọc giận như vậy, xem ra ngươi đang chột dạ. Ngươi sợ cái gì? Không phải ngươi có long tâm sao? Thần vật cũng đang ở chỗ ngươi. Ngươi không phải sợ hãi mới đúng. Ngươi còn điều gì kiêng kị sao?
Thất Huyền Minh Long vô ý thức liếc nhìn Đường Vi, cười nhạo:
- Xú tiểu tử, di ngôn để lại cũng đủ rồi. Đi chết đi.
Nói xong, trên tay Thất Huyền Minh Long ngưng tụ một nguồn năng lượng băng hàn màu xanh thẳm, phóng đến Tần Xuyên, hình thành một luồng phong bạo tựa như đao thép.
Trong đầu Tần Xuyên lóe lên tia sáng, đồng thời nói với Đường Vi:
- Hấp thu! Nó sợ em hấp thu.
Đường Vi cũng hiểu ra, liền thi triển Huyết Hoàng Công, ngưng tụ chân khí huyết hoàng trước người, hút lấy năng lượng hàn băng vừa đến.
- Trả lại cho ngươi.
Đường Vi đẩy chân khí, hoàng viêm và băng tuyết hình thành băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Thất Huyền Minh Long tức giận đến mức nghiến rắng, đánh ra một luồng năng lượng màu đen, phá giải công kích của Đường Vi.
Đường Vi vui mừng nói:
- Thật sự có hiệu quả. Em thiếu chút nữa đã quên rồi.
- Mọi người cùng nhau xông lên. Nó thật ra đã yếu rất nhiều. Chỉ cần không bị năng lượng hắc ám của nó đánh trúng, các loại năng lượng khác không đủ tạo thành vết thương trí mạng cho chúng ta đâu.
Tần Xuyên kêu lớn.
Phong Thần, Tử La, Lăng Vân sư thái, Ferger nghe xong, không hề do dự, nhanh chóng công kích về phía Minh Long.
Nhất thời, kiếm quang, chưởng ảnh, sóng xung kích đánh cho Thất Huyền Minh Long phải luống cuống tay chân.
Tuy nó ỷ vào bảy loại năng lượng long tâm thuần chủng, có thể ứng phó tình hình này. Nhưng quan trọng là Đường Vi bất cứ lúc nào cũng có thể phóng xuất hoàng viêm, khiến nó không thể tránh thoát.
Tần Xuyên tranh thủ thời gian ngồi xuống khôi phục. Tuy tình huống dường như có hy vọng, nhưng hắn biết rõ, đây cũng chỉ là biểu hiện ngắn ngủi mà thôi.
- Đủ rồi, đừng ngây thơ nữa.
Thất Huyền Minh Long không nhịn được nữa, mặc kệ chân khí Huyết Hoàng của Đường Vi, khi sau lưng bị trúng hai chưởng, liền đánh ra một quả cầu năng lượng màu đen, nện về phía Tử La chính giữa.
- Coi chừng.
Phong Thần nhảy dựng lên, một tay ôm Tử La, chém ra một đạo kiếm khí, nhưng không đánh tan được năng lượng hắc ám bao nhiêu.
Cũng may, Vô Phong Kiếm vẫn có sự thần kỳ của nó, cũng không bị năng lượng hắc ám ăn mòn, tránh thoát được chỗ hiểm.
Nhưng năng lượng hắc ám vẫn xơi tái một cánh tay của Phong Thần, lập tức cơ bắp cánh tay và kinh mạch bắt đầu hoại tử.
- Anh Phong Thần.
Tử La rơi xuống đất, nhìn thấy cánh tay Phong Thần bị phế, liền cả kinh khóc lên.
Lúc này, Tần Xuyên bất chấp chân khí có khôi phục hay không, liền xông lên gia nhập cuộc chiến. Cho dù cửu tử nhất sinh, hắn cũng không thể vì xác suất chiến thắng thấp mà không tham gia được.
Phong Thần nhìn thấy, liền ném thanh Vô Phong Kiếm trong tay.
- Hãy dùng thanh kiếm này. Nó có thể ngăn cản được nguồn năng lượng màu đen.
Tần Xuyên chộp lấy thanh kiếm, không khỏi nhớ đến lời của Man Vương trước khi chết đã nói, nếu là Vô Phong, khẳng định có thể.
Tần Xuyên cầm thanh kiếm xấu xí trong tay, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
Tại sao Kiếm Thánh Vô Phong lại phải cầm một thanh kiếm như vậy? Cũng vì thanh kiếm này không có mũi nhọn, gọi là vô phong, phù hợp với tên gọi của ông?
Hay là nói, chất liệu thanh kiếm này đặc biệt. Dù sao nó cũng có thể ngăn cản được năng lượng hắc ám.
Không đúng, không đúng.
Tần Xuyên nhìn thanh kiếm hoàn toàn không giống kiếm, trong đầu cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì, và chuyện này rất quan trọng.
Chương 689: Kết quả cuối cùng- Tần Xuyên, anh còn đứng đó để làm gì? Mau đánh đi.
Nạp Lan Thấm xoay mình tránh né một luồng điện, thấy Tần Xuyên đang đứng sững người, không khỏi hét to.
- Anh đang nghĩ vì sao thanh trường kiếm này lại như vậy.
Tần Xuyên ấp úng đáp.
Nạp Lan Thấm khó thở nói:
- Anh còn để ý nó làm gì? Có thể đánh là được rồi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tần Xuyên nghe Nạp Lan Thấm nói vài câu, thì sững sờ.
- Mặc kệ nó thế nào, có thể đánh là được?
Tần Xuyên lẩm bẩm, lại lâm vào trầm tư, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
- Xong rồi. Kiếm Ma có phải bị choáng rồi không?
Ferger lo lắng nói.
Ánh mắt Phong Thần hết sức nghiêm trang, lớn tiếng nói:
- Tử La, em hãy cố gắng thêm một chút. Con trai dường như đã ngộ ra điều gì.
Tử La thấy thế, ý thức được tình huống quan trọng. Dù sao kiếm ý của Tần Xuyên có thể nói là trác tuyệt, đã đạt đến cảnh giới không theo lẽ thường.
Trong tình huống này Tần Xuyên có thể ngộ ra điều gì, rất có thể sẽ xoay chuyển được càn khôn.
Tử La bất chấp vết thương của Phong Thần, lao tới chiến đấu với Minh Long. Dù sao Phong Thần cũng đã bị thương, bà chính là người có tu vi cao nhất ở đây.
Nhưng ngoại trừ Đường Vi, những người khác cũng không dám chạm vào năng lượng hắc ám, liên tiếp thối lui.
Hết thảy đều không quan hệ với Tần Xuyên lúc này.
Tần Xuyên xuất thần nhìn cục sắt đen sì trên tay.
Không ngừng tự hỏi.
Ai nói kiếm nhất định phải giống như Thanh Phong dài ba thước?
Ai nói kiếm nhất định phải có hai lưỡi sắc bén?
Ai nói kiếm nhất định phải có hào quang lộ ra?
Kiếm chính là kiếm. Người bên ngoài nói kiếm cũng chưa chắc là kiếm của mình. Mà nếu anh nói kiếm, nó chắc chắn là kiếm của anh.
Trong mắt thế nhân, Vô Phong Kiếm là thần binh lợi khí, là vương trong các loại kiếm, trổ hết tài năng trong ngàn vạn danh kiếm mới nhận được sự ưu ái của Kiếm Thánh.
Nhưng không ai nghĩ rằng trong mắt Kiếm Thánh Vô Phong, một thanh kiếm duy nhất trên đời lại có hình dạng xấu xí như vậy.
Xuất thân là con trai thợ rèn, trong mắt của ông, trong lòng của ông, từ đầu đến cuối chỉ gọi vũ khí do mình chế tạo là “Kiếm”.
Kiếm của Kiếm Thánh, vốn không có lưỡi.
Trong lúc Tần Xuyên trầm tư, năng lượng hắc ám của Thất Huyền Minh Long đã tiến vào trạng thái hết sức hỗn loạn.
- Chết, toàn bộ các ngươi đều chết đi.
Cảm thấy mình bị khiêu khích và khinh thường, Thất Huyền Minh Long không thèm quan tâm mình chỉ là long hồn, dùng phương thức sóng chấn động phát năng lượng hắc ám ra bốn phương tám hướng.
Nhất thời, khí tức tử vong tràn ngập cả sơn cốc. Toàn bộ hoa cỏ đều héo rũ.
Tử La, Nạp Lan Thấm đều chạy tứ tán, không dám chạm vào. Chỉ có một mình Đường Vi miễn cưỡng dùng chân khí huyết hoàng ngăn cản một cách khó khăn.
Nhưng mọi người lại nhìn thấy, Tần Xuyên ngây ngốc đứng đằng kia, sắp bị năng lượng hắc ám đánh vào.
- Tần Xuyên, mau chạy đi.
Đường Vi thét lên.
Nhưng Tần Xuyên dường như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn năng lượng hắc ám đang muốn nuốt hắn.
Càng làm cho mọi người khó hiểu chính Tần Xuyên không hề vận kiếm khí, thậm chí ngay cả chân khí cũng không có.
- Không được.
Tử La cảm thấy trái tim của mình như tan nát, trơ mắt nhìn con trai sắp hóa thành thây khô.
Thất Huyền Minh Long cười lạnh không ngớt. Mọi chuyện nên chấm dứt từ lâu. Nếu không có Tần Xuyên ở bên ngăn cản nó, nó sẽ không kéo dài cuộc chiến đến như vậy.
Nhưng, cảnh tượng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu và khiếp sợ đã xuất hiện.
Khi năng lượng hắc ám chạm đến Tần Xuyên, hắn không cảm giác được điều gì, chỉ phảng phất giống như có luồng gió mát, thổi qua.
- Không thể có chuyện đó?
Thất Huyền Minh Long ngạc nhiên. Những người khác cũng ngây người.
Không cần chân khí, không cần kiếm khí, không cần bất cứ năng lượng gì cũng có thể chặn được.
Tần Xuyên cầm Vô Phong Kiếm, từng bước một bước về phía Thất Huyền Minh Long.
Nhìn ánh mắt Tần Xuyên lúc này, ánh mắt Thất Huyền Minh Long trở nên bất an.
- Không có thể có chuyện đó không thể có chuyện đó. Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã làm được sao?
Giọng nói của Thất Huyền Minh Long lộ ra sự sợ hãi và tuyệt vọng, còn có phẫn nộ bị đè nén.
Tần Xuyên chậm rãi giơ cao thanh kiếm trong tay, không thèm quan tâm, cũng không giống như đang cầm kiếm, chỉ giống một đầu bếp chuẩn bị thái thịt.
- Cái gì là khả năng? Cái gì là không thể nào? Còn thế nào là thời gian tính toán ngắn, tính toán dài?
Tần Xuyên cất tiếng hỏi
Thất Huyền Minh Long im lặng, còn những người khác cũng trầm mặc.
Tần Xuyên lạnh nhạt mỉm cười, khẽ thở dài:
- Khi ta sợ hãi năng lượng hắc ám của ngươi, nó mới trở thành năng lượng khiến người ta sợ hãi. Nhưng khi ta không còn sợ, nó cũng chỉ là vật chất đơn giản trong vũ trụ mà thôi.
- Nước vốn hiền hòa, nhưng khi kết băng mới có thể gây tổn thương cho con người. Độc xà là trí mạng, nhưng cũng không quá đáng khi nói nó là mỹ vị. Nham thạch vốn nguy hiểm, nhưng trong mắt tuế nguyệt, nó cũng chỉ là cát.
- Hết thảy trên đời này, trong mắt người ngoài cũng chưa chắc là thứ trong mắt của ngươi. Trong mắt của ngươi cần gì phải giống người bên ngoài.
- Anh ấy đang nói cái gì vậy?
Ferger nhỏ giọng hỏi, còn Nạp Lan Thấm thì lần thứ hai lắc đầu.
Tần Xuyên cũng mặc kệ người chung quanh nghĩ như thế nào, hắn bước đến trước mặt Thất Huyền Minh Long, cười khẽ:
- Đại đạo ba ngàn vốn là vô hình. Đạo đã vô hình, Thất Huyền Minh Long ngươi như thế nào lại là chúa tể thiên địa?
- Trong mắt ngươi, thế giới có lẽ không ngừng đi về phía tử vong, nhưng trong mắt ta, lại không ngừng đi về phía sự sống. Ngươi có thể khống chế sinh tử của ta sao?
Thất Huyền Minh Long run rẩy, lui về phía sau, sắc mặt trở nên dữ tợn điên cuồng, che giấu sự khủng hoảng của mình:
- Ngươi sẽ không giết được ta đâu. Ngươi đừng quên, đây là người đàn bà mà ngươi yêu nhất. Ngươi nguyện dùng kiếm ý bổ nàng ta ra làm đôi?
Tần Xuyên cười tiêu sái:
- Kiếm ý là gì? Kiếm khí là gì? Võ cổ là gì?
- Ngươi biết không? Không, ngươi không biết gì hết. Bởi vì đó là võ cổ trong mắt ta, chân khí trong mắt ta, kiếm khí và kiếm ý trong mắt ta.
- Đạo vô hình, kiếm cũng vô hình. Hồn phách của ngươi cũng có thể là ta.
Nói xong, Tần Xuyên vung Vô Phong chém từ trên xuống.
Một kiếm này quả thật không có chân khí, kiếm khí hay nguồn năng lượng nào khác.
Nó chính là kiếm, kiếm ý trong mắt Tần Xuyên. Và đối tượng Tần Xuyên cần giết chính là long hồn.
Vô Phong Kiếm xẹt qua trước mặt Liễu Hàn Yên. Long hồn của Thất Huyền Minh Long giống như bị một dòng nước xiết ập tới, làm cho tan tác.
Long hồn màu đen không ngừng quanh quẩn trong sơn cốc, tiếng kêu thảm thiết hòa vào gió núi.
Cho đến khi nó hoàn toàn tiêu tán.
- Đại đạo vô hình, đạo chính là vĩnh hằng, vượt chín tầng trời, kiếm ý thông thần.
Phong Thần kích động đến trào lệ, lộ ra nụ cười vô cùng tự hào. Ông biết Tần Xuyên đã đột phá cảnh giới kiếm khách cao nhất trong truyền thuyết.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng, nhìn nhau, mỉm cười thật tươi.
Tần Xuyên nhìn Vô Phong Kiếm trên tay, cảm khái, không nghĩ tới nhiều năm như vậy hắn chỉ dừng lại ở cảnh giới hư vô, nhưng khi bước vào cảnh giới trong truyền thuyết chỉ cần nhờ thanh binh khí Kiếm Thánh lưu lại này.
Man Vương nói không sai, nếu Vô Phong còn tại thế, Thất Huyền Minh Long không phải là đối thủ của ông.
- Hàn Yên.
Tần Xuyên nhìn thấy Liễu Hàn Yên ngã xuống, liền vội ôm lấy cô.
Sau khi long hồn tan biến, bảy mảnh thần vật rơi lả tả xuống đất, dường như mất rất nhiều năng lượng nên mờ đi nhiều.
Hết thảy mọi chuyện đã trở nên không quan trọng. Điều mà Tần Xuyên quan tâm chính là sức khỏe của vợ.
Bắt mạch, Tần Xuyên cảm thấy có chút không ổn. Tuy Liễu Hàn Yên vẫn còn giữ được mạng, nhưng bởi vì bị long hồn tấn công, tinh thần rất uể oải, không biết có để lại di chứng gì nghiêm trọng hay không.
Tử La chạy đến, thu lấy bảy khối thần vật, nhìn Liễu Hàn Yên một chút rồi nói:
- Đi thôi. Chúng ta chờ con bé tỉnh lại.
- Vâng.
Tần Xuyên ổn định cảm xúc, mỉm cười gật đầu.
Một năm sau, gần đến lễ Giáng sinh.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Thành phố Đông Hoa phủ đầy tuyết trắng.
Khu Bắc thành phố Đông Hoa, trong một gian nhà vốn là giáo đường lúc trước, sau khi được một thương nhân bí mật mua, trải qua một năm cải tạo đã trở thành cửa hàng sưu tầm gấu Teddy.
Tại đây trưng bày đủ loại gấu Teddy lớn nhỏ, thu hút rất nhiều thanh thiếu niên đến tham quan.
Đến ngày lễ, ở đây còn mở cửa miễn phí cho trẻ em. Hơn nữa, trẻ em đến tham quan đều có thể chọn cho mình một con gấu lưu niệm.
Ngày mai chính là Giáng sinh. Một chiếc Mercesdes-Benz dừng lại bên ngoài cửa hàng lưu niệm.
Gã người Pháp phụ trách cửa hàng lưu niệm Savage vội chạy ra mở cửa xe, mỉm cười nghênh đón:
- Tần tiên sinh, Tần phu nhân, xin hoan nghênh.
Tần Xuyên bước xuống xe, đồng thời lấy ra một chiếc xe lăn. Sau đó ôm Liễu Hàn Yên mặc áo màu trắng, váy màu xám từ trong xe, đặt lên xe lăn.
Nét mặt Liễu Hàn Yên ngây ngốc, không nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên đảo tròng mắt một chuyến.
- Bà xã, ngày mai là Giáng sinh rồi. Người chắc chắn sẽ rất đông. Cho nên tối nay anh dẫn em đến đây xem gấu Teddy. Ngày mai sẽ không đến nữa.
Tần Xuyên cúi người, mỉm cười nói bên tai Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên không hề phản ứng, nhưng Tần Xuyên cũng không quan tâm.
Savage đứng đằng sau mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút sầu não.
Lúc trước, Tần Xuyên bỏ tiền thuê y, yêu cầu y bí mật xây dựng cửa hàng sưu tầm gấu Teddy này, chính là cho Liễu Hàn Yên một sự ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ, sau khi cửa hàng lưu niệm được xây dựng xong, không biết tại sao Liễu Hàn Yên lại biến thành si ngốc. Điều này đã diễn ra được hơn một năm. Ăn mặc, đi lại đều cần Tần Xuyên và người hầu chăm sóc. Ngay cả đi ra ngoài cũng phải đi xe lăn.
Cũng may Tần Xuyên có tiền, bên cạnh cũng còn những cô gái khác có thể hỗ trợ chăm sóc, việc sinh hoạt của Liễu Hàn Yên cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều trong mắt người khác, một cô gái xinh đẹp lại trở thành nửa người nửa thực vật, khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
Tần Xuyên đẩy xe Liễu Hàn Yên bước vào trong cửa hàng, vừa đi vừa giải thích và giới thiệu hình dạng, lịch sử và những câu chuyện kỳ thú liên quan đến một số con gấu Teddy.
Tuy Liễu Hàn Yên ngẫu nhiên nhìn qua những con gấu, nhưng trên thực tế chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
Khi vào đến bên trong cửa hàng, đứng trước một cái tủ thủy tinh đặc biệt, bên trong đặt con gấu mà Liễu Hàn Yên đã cắt đứt một cánh tay.
- Bà xã.
Tần Xuyên cúi người, thì thầm bên tai Liễu Hàn Yên, giọng ấm áp nói:
- Em xem, bây giờ con gấu của em cũng không cô đơn. Tuy nó chỉ còn một tay, nhưng anh đã đặt nó trong một cái tủ bắt mắt nhất, có thể nhìn thấy những con gấu khác.
- Giống như em vậy, mặc kệ em tỉnh lại lúc nào, ít nhất bên cạnh em còn có anh. Anh vẫn chờ em mặc áo cưới. Chúng ta kết hôn nhé, được không?
Liễu Hàn Yên cũng không trả lời, chỉ nhìn con gấu kia, giống như có chút xuất thần.
Tần Xuyên cũng đã quen thuộc với cảnh tượng này, khẽ thở dài, tiếp tục đẩy xe lăn, dự định ra ngoài.
Đúng lúc này, một thanh âm u nhã, thanh tịnh rất quen thuộc truyền vào lỗ tai của hắn.
- Bây giờ…trời lạnh.
Cơ thể Tần Xuyên giống như bị điện giật, tay run lên, cúi đầu thật mạnh nhìn cô gái.
Chỉ thấy Liễu Hàn Yên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng.
- Đợi xuân về hoa nở, chúng ta kết hôn được không?
Cô gái mỉm cười, chẳng khác nào băng sơn tuyết liên nở rộ.
Hốc mắt Tần Xuyên không kìm chế được trở nên ẩm ướt, vội vã gật đầu.
- Nghe theo lời em.