Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân (Dịch-Full)

Chương 14 - Nghi Ngờ (2)

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Xà Tích Lộ suy nghĩ, mặc dù hơi kháng cự, nhưng nghĩ tới đối phương là khách trong tiệm của Lâm Chỉ Thủy, nếu có thể quan tâm tới việc làm ăn của đối phương, biết đâu quan hệ giữa đối phương và Lâm Chỉ Thủy sẽ càng tốt hơn, sau này lại mua tranh chữ của Lâm Chỉ Thủy cũng nên?

Vì vậy nàng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

...

Hai mươi phút sau.

Cao ốc Hồng Vận, tầng 27, trước cửa phòng khám tâm lý Hàn Tố.

"Ngươi... khách của ngươi tên Hàn Tố sao?" Xà Tích Lộ tò mò nói.

Nàng đã đeo máy trợ thính lên, Lâm Chỉ Thủy cũng không cần cúi người nói chuyện với nàng, mỉm cười giải thích: "Thật trùng hợp, ta cũng từng hỏi nàng vấn đề này, nàng tên Hàn Tố Tâm, nhưng nàng cảm thấy ‘phòng khám tâm lý Hàn Tố Tâm' lặp lại một chữ tâm, cho nên dứt khoát gọi là phòng khám tâm lý Hàn Tố."

"Nữ?"

Xà Tích Lộ ngẩn ngơ, không hiểu sao trong lòng có chút ghen tuông.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Chỉ Thủy đã dẫn theo Xà Tích Lộ đi vào phòng khám tâm lý có hoàn cảnh đơn giản lại thoải mái dễ chịu.

Cách trang trí bên trong phòng khám tâm lý này, hiển nhiên cũng ẩn giấu sắc thái tâm lý học huyền diệu, lấy hai gam màu nóng là màu vàng nhạt và màu be làm chủ, cường độ ánh đèn, phương hướng màu sắc cũng khiến tâm hồn người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, hiệu quả cách âm cực tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng và chậm rãi.

"Lâm tiên sinh, ngài đã tới."

Lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng vang lên, chỉ nghe thấy giọng nói này đã khiến người ta cảm thấy thân thiết như gió xuân ấm áp.

Xà Tích Lộ nhìn về nơi giọng nói phát ra.

Chỉ thấy một nữ nhân mặc quần áo công sở màu xám, dáng người cao gầy khoảng 27 28 tuổi, đang bước ra từ trong phòng khám đối diện, trang phục đúng mực lại hào phóng, mái tóc dài đen nhánh được búi ở sau đầu, thể hiện ra khí chất dịu dàng thân thiện của nàng.

Dù vẻ ngoài của nàng không được tính là xinh đẹp, giá trị nhan sắc chỉ thuộc tầm trung, nhưng lại có vẻ hiền hòa trời sinh, từ cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy thân thiết khó hiểu, khóe miệng còn mang theo nụ cười ấm áp thoải mái, vô thức khiến người ta sinh ra cảm giác đáng tin cậy, thậm chí ngay cả dáng vẻ đi đường và bước đi cũng không nhanh không chậm, tuyệt đối không khiến người ta cảm thấy vênh váo hung hăng hoặc là cảm giác mất kiên nhẫn.

Chỉ nhìn nàng thôi, cũng đủ để khiến trong lòng nảy sinh thiện cảm.

"Hàn nữ sĩ."

Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, nói: "Đã ba tháng không gặp, lần trước ngươi nói gặp rắc rối, đã giải quyết rồi chứ?"

Mặc dù nữ nhân này cũng là người yêu thích văn hóa truyền thống, rất si mê tự thiếp của hắn, nhưng trong đám khách hàng của hắn, nàng có thể tính là người nói chuyện bình thường nhất.

Những người khác khi nói chuyện, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nửa cổ nửa không, vừa nhìn đã biết không học tốt nền tảng cổ văn, lại cứng rắn muốn trang bức.

Đương nhiên, người này cũng là người tỉnh táo nhất trong số đó, chỉ si mê tranh chữ của hắn, cũng khá khách sáo với hắn mà thôi.

Căn cứ theo khả năng quan sát của hắn, hình như vị Hàn nữ sĩ này cũng không tin hắn là đại sư thư pháp, luôn cảm giác nàng còn ý nghi ngờ mơ hồ.

Thế nhưng, chỉ cần bút lông còn trong tay, hắn chính là đại sư thư pháp hàng thật giá thật.

Vì vậy hắn không hề hoảng hốt, lần này đi ra ngoài hắn còn cố ý mang theo bút lông, nếu chút nữa có cơ hội thể hiện tài năng, hắn cũng có thể chứng minh bản thân một chút, tránh tổn thất một vị khách như thế.

"May mắn có tự thiếp do Lâm tiên sinh tặng ta, ta có thể nhanh giải quyết việc lần trước." Hàn Tố Tâm nghe vậy, lập tức chân thành biết ơn nói.

"Giải quyết được thì tốt."

Lâm Chỉ Thủy khẽ gật đầu, nói: "Lần này ta đến là vì có chút việc muốn làm phiền ngươi, không biết có thuận tiện hay không?"

Lúc này Hàn Tố Tâm nghiêm mặt nói: "Tố Tâm còn chưa kịp báo đáp ngài việc lần trước, ngài có rắc rối gì, đương nhiên Tố Tâm chẳng thể chối từ, hay là đi vào phòng làm việc của ta, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."

"Được."

"Mời ngài đi bên này."

Hàn Tố Tâm đi theo bên cạnh Lâm Chỉ Thủy và Xà Tích Lộ, dẫn đường cho hai người, mặt không đổi sắc quan sát Xà Tích Lộ, nàng cũng không dám tùy tiện đánh giá, chỉ dùng ánh mắt và linh giác lặng lẽ đánh giá.

Nàng nhận ra được, đây rõ ràng là một thiếu nữ tính cách tự ti, có lẽ rất ỷ lại vào Lâm Chỉ Thủy, đồng thời mối quan hệ của hai người cũng không cạn, chỉ sợ không đơn giản là người yêu bình thường.

Nhưng thiếu nữ tự ti này, dù nhìn từ khí tức hay từ tính cách, rất hiển nhiên chỉ là người phàm!

Đạo thống nàng tu luyện đến từ 'Vô Gian Thiên Đình' có rất nhiều khởi nguyên chi địa trong truyền thuyết, pháp thân truyền thừa là Bắc Thần Tử Vi Đại Đế, am hiểu nhất là thôi diễn cùng quan sát tâm trí.

Nếu thiếu nữ này là người tu hành, tu vi ít nhất cũng phải vượt qua nàng, như vậy mới có thể che giấu tu vi trước mắt nàng, nhưng nếu là người tu hành, tu vi cao như thế, sao lại có tính cách tự ti và nhút nhát này?

Vì vậy, không cần nghĩ cũng biết, thiếu nữ này chắc chắn là người phàm.

Hàn Tố Tâm không nhịn được càng thêm hoài nghi, một vị nghi là cao nhân đắc đạo thông thiên, sao lại trở thành người yêu của một người phàm?

Chẳng may để lộ thân phận người tu hành, không sợ dẫn tới ngoại ma xâm nhập sao?

Trừ khi... Lâm Chỉ Thủy thoạt nhìn như cao nhân ẩn dật này, cũng là người phàm!

Lần trước, lúc ở cửa tiệm tranh chữ 'Hà Minh Hiên' của Lâm Chỉ Thủy, nàng cũng hơi nghi ngờ.

Có lẽ, vị Lâm Chỉ Thủy thoạt nhìn như một vị tiền bối cao nhân này, chỉ vô tình đạt được những bức tranh chữ thần bí lại quý giá kia, nhưng hắn lại không biết giá trị của những bức tranh chữ đó, vì vậy mới tuỳ tiện bán bọn chúng đi?

Có lẽ, vị Lâm tiền bối thoạt nhìn che giấu cực kĩ này... Thật ra chỉ là một người phàm?

Thiếu nữ người phàm tự ti này, càng khẳng định suy nghĩ của Hàn Tố Tâm!

Bình Luận (0)
Comment