Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân (Dịch-Full)

Chương 2 - Hà Minh Hiên (2)

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Vừa rồi hắn đã quay lại toàn bộ quá trình viết chữ, chỉ cần biên tập một chút, lại thêm chút hiệu ứng là có thể đăng lên mạng.

Trên mạng và thực tế hai hoa cùng nở, đây mới là cách sinh tồn thích hợp nhất hiện nay.

“Thật là, chữ do ta viết có phong cách bậc thầy như thế, sao lại không có ai ấn like?”

Lâm Chỉ Thủy vừa chỉnh sửa video vừa thầm than thở: “Người tiêu dùng thời này thật không có trình độ thưởng thức.”

Hắn nhớ lại những video thư pháp từng xem trước đây, có một vài người viết còn không bằng tài nghệ thật sự của hắn nhưng vẫn có thể thu được hơn trăm vạn like, mà video của hắn vốn không được mấy like.

Thật đáng buồn, đáng tiếc.

Chẳng lẽ muốn ép hắn phải dựa vào mặt để kiếm cơm, làm một tiểu thịt tươi phái thực lực gì đó sao?

Lại nói, kỹ xảo của hắn cũng rất tuyệt mà.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân, một bóng người mảnh mai kéo dài từ ngoài cửa vào đến mặt đất trong phòng.

Lâm Chỉ Thủy lập tức vui mừng, khách đến rồi?

Chân trời đỏ thẫm như ánh lửa bùng cháy, mặt trời chiều ngả về tây, kéo ra một cái bóng mờ thật dài xuống mặt đất trong con hẻm sâu.

Đột nhiên, một trong những bóng mờ đó trở nên đậm hơn chút, bắt đầu chậm rãi vặn vẹo.

Bóng mờ vặn vẹo dần dần nhô lên dựng đứng, rất nhanh đã hóa thành một bóng người có vẻ gầy còm, bước ra từ trong bóng mờ dưới tường.

Dưới nghịch quang mông lung, có thể thấy được khuôn mặt một thiếu niên 16 17 tuổi, làn da trắng nõn trơn bóng, đôi mắt sắc bén âm trầm như nước, khuôn mặt đẹp trai hơi có vẻ trung tính, khiến người ta khó phân biệt được nam nữ.

Thiếu niên này mặc bộ đồng phục cấp ba màu xanh trắng mộc mạc đơn giản, lại không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc.

“Chính là chỗ này?”

Trình Thất Nguyệt đứng dưới trời chiều, nhìn tiệm tranh chữ tên là “Hà Minh Hiên” cách đó không xa, không nhịn được nhíu mày.

Nàng nâng bàn tay trắng nõn lên, trong lòng bàn tay đang nâng một chiếc la bàn tròn bằng đồng thau, sau khi kim đồng hồ trên la bàn run rẩy chuyển động mấy vòng, vừa đúng chỉ thẳng về phía tiệm tranh chữ kia.

“Trước khi lão tổ phi thăng đã lưu lại Phi Kiếm truyền thư, đã hạ cánh ở nơi này, chẳng lẽ di thư được giấu ở chỗ này?”

Trình Thất Nguyệt nhìn chằm chằm cánh cửa tiệm tranh chữ, do dự nửa ngày, lật tay một cái cất la bàn bằng đồng thau đi, sải bước đi vào trong tiệm.

Hai bên cửa tiệm có dán hai hàng thơ:

Hà thì mịch tri âm, thử xử tối minh tâm.

(Tạm dịch: Khi nào kiếm tri âm, nơi đây hiểu rõ tấm lòng nhất)

Đây chính là nguồn gốc của “Hà Minh Hiên” sao?

Nàng giật mình bước qua bậc cửa, ánh nắng mờ nhạt sau lưng theo nàng chiếu vào trong phòng, có thể thấy được hạt bụi trôi nổi trong không khí từ tia sáng.

Trong không khí có mùi mực nhàn nhạt, khiến tâm trạng của nàng hơi bình tĩnh lại.

“Chào ngươi.”

Chỉ nghe thấy một giọng nói bình thản ôn hòa vang lên từ bên phải, giọng nói hơi có vẻ trầm thấp lại nhu hòa, nhấn rõ từng chữ như châu ngọc, mượt mà êm tai.

Trình Thất Nguyệt quay sang nhìn, không nhịn được ngẩn ngơ, đôi mắt hơi mất hồn.

Lâm Chỉ Thủy nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc ghế ở sau bàn đọc sách, không hề có ý đứng dậy, chỉ cong môi mỉm cười nhìn nàng, không để lại dấu vết mà quan sát.

"Thoạt nhìn dường như ngươi là học sinh cấp ba, không phân biệt được nam nữ, nhưng từ khí chất, dựa vào loại tĩnh táo này đến xem, chỉ sợ tâm lý khá thành thục…”

Trình Thất Nguyệt lại thấy hơi kỳ lạ… Với linh giác của nàng, vậy mà trước khi vào tiệm nàng lại không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương!

Thế nhưng, dựa vào song nhãn đặc thù mà nàng mượn pháp thân ngưng luyện ra để quan sát, hoàn toàn có thể thấy được, trên người nam tử trẻ tuổi này không hề có đạo vận, cũng không cảm nhận được chút sóng pháp lực nào, chỉ là một người phàm mà thôi.

‘Ta vừa mới thức tỉnh linh giác, sai lầm cũng bình thường…’

Trình Thất Nguyệt âm thầm thở dài một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi là chủ nhân của cửa tiệm này?”

‘Phong cách nói chuyện này, quả nhiên lại là một kẻ yêu thích cổ phong, xem ra thật sự có người trong giới cổ phong để cử tiệm tranh chữ này của ta…’

Trong lòng Lâm Chỉ Thủy thoáng qua suy nghĩ này, sau đó hắn lập tức mỉm cười nói: “Chúc mừng ngươi đã tìm đúng đường, ta nghĩ nơi ngươi muốn tìm… Chính là chỗ này.”

Không có mấy lời “hoan nghênh ghé thăm” cũ rích, cũng không có cách gọi tôn trọng kiểu “ngài”, thậm chí ngay cả một câu “mời ngồi” cũng không có.

Hắn bán tác phẩm văn hóa nghệ thuật như tranh chữ, khách mà hắn gặp được đa số đều là người thích cổ phong, cũng có một vài người hơi học đòi văn vẻ, loại người này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thanh cao.

Đặc biệt là học sinh cấp ba không rõ nam nữ trước mắt, tuổi còn nhỏ đã có khí chất lạnh lùng bình tĩnh và vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nếu là nữ, hoàn toàn xứng với sinh vật trong truyền thuyết – ‘băng sơn giáo hoa’.

Loại sinh vật này phải tự cho mình là thanh cao mới bình thường.

Đối với loại khách này, thái độ khiêm tốn hoàn toàn không đủ để gây ấn tượng với bọn họ, ngược lại sẽ khiến đối phương càng thanh cao hơn.

Hơn nữa hắn cũng không bán tranh chữ bình thường, với trình độ thư pháp cấp đại sư của hắn, tất nhiên không thể tươi cười rạng rỡ như cửa hàng bình thường.

Nhất định phải thể hiện ra khí chất đại sư thư pháp, khiến nàng thật sự tin phục.

“Đã tìm đúng đường?”

Trình Thất Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn phàm nhân trước mặt, người này lại biết nàng đặc biệt tìm đến đây?

Hoặc là nói, lão tổ đã sớm đoán được nàng sẽ đến đây, vì vậy sớm sắp xếp phàm nhân này đợi nàng?

“Không cần ngạc nhiên, tất cả đều do duyên phận định trước.” Lâm Chỉ Thủy đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, khóe môi hiện ra nụ cười đã sớm đoán trước.

Hắn vì tiết kiệm tiền, đặc biệt mở cửa tiệm tranh chữ trong con hẻm sâu vắng vẻ như thế này, nếu không phải đặc biệt tìm đến, ai lại tìm tới chỗ chết tiệt này?

Vị khách không quen biết cố ý tìm đến cửa, điều này không phải là duyên phận đã được định trước sao?

Vì đón ý nói hùa đám khách trong giới cổ phong này, hắn đã phải đau khổ học cổ văn một khoảng thời gian dài, loại phong cách nói chuyện ra vẻ nho nhã này tất nhiên không có chút khó khăn nào với hắn.

“Duyên phận đã định trước…”

Đạo lý huyền diệu trong những lời này lập tức khiến Trình Thất Nguyệt tinh tế thưởng thức một phen, không nhịn được cảm thấy phàm nhân trước mắt cũng nhiều thêm một phần thần bí.

Bình Luận (0)
Comment