Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Mà nam tử trước mắt này vừa xuất hiện đã nhào đến chiếc thước chặn giấy đá xanh trên bàn sách, trên người lại mang theo pháp bảo Thanh Dương Xích hàng nhái chỉ Trình gia mới có, nàng không cần nghĩ cũng biết – e rằng chiếc thước chặn giấy đá xanh trên bàn sách chính là Thanh Dương Xích thật sự!
Nàng cũng không rảnh rỗi hoảng sợ vì Lâm tiền bối lại dùng chí bảo Thanh Dương Xích để chặn giấy, dù sao lúc ở cửa vào hắn còn dùng Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn rửa bút, cũng không tính là ngoài ý muốn.
Mà điều nàng lo lắng nhất hiện tại là, dù Thanh Dương Xích này là hàng nhái vẫn có uy lực cực mạnh, một khi bộc phát ra, dù nàng dùng hết toàn lực bảo vệ tiệm tranh chữ này, chỉ sợ cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản được.
Chỉ cần một chút dư ba đã khiến tiệm tranh chữ nho nhỏ này phải sụp đổ.
Liều mạng!
Hàn Tố Tâm thấy mặt trời màu xanh đang bành trướng kịch liệt này sắp bộc phát ra, không nhịn được cắn răng, định liều mình thử một phen.
Nhưng mà, đúng lúc này –
Trong âm thầm, chiếc chậu sắt xám xịt kia, chiếc chậu sắt không đáng chú ý bị chia cắt thành hình lưỡng nghi thái cực được đặt trên chiếc bàn nhỏ gần lối vào của cửa tiệm thư pháp kia, đột nhiên chậm chạp lại hữu lực xoay tròn.
Giờ khắc này, trong chậu nhỏ như xuất hiện một vòng xoáy vô hình cực lớn.
Trong tiệm tranh chữ, mặt trời nhỏ màu xanh đang bành trướng đến sắp bộc phát trên không trung đột nhiên như quá bóng chứa đầy nước bị một cái ống hút chọc vào, ánh sáng màu xanh chói mắt lập tức uể oải phai nhạt dần, dọc theo quỹ tích vô hình, liên tục không ngừng mà tụ vào trong chiếc chậu sắt màu xám không đáng chú ý kia.
Ánh sáng mặt trời ảm đạm ngoài cửa sổ lại lần nữa khôi phục rực rỡ, căn phòng vốn đang u ám cũng trở nên sáng sủa.
“Soạt…” Dường như có tiếng hút nước vang lên.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng màu xanh đã hoàn toàn biến mất trong vô hình, chỉ còn lại một cây thước cổ gỗ xanh không còn uy lực, không còn sức lực xoay tròn vài vòng giữa không trung, cuối cùng “lạch cạch” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Cứ như biến thành một đoạn gỗ khô không có sức lực.
Trình Bất Hưu đang chuẩn bị nhân lúc Thanh Dương Xích hàng nhái bộc phát mà cướp lại Thanh Dương Xích, nhìn thấy tình cảnh này, hắn ta không nhịn được ngây ngẩn cả người.
Hắn ta hơi ngây ngốc nhìn về phía kẻ đầu sỏ hút đi linh lực của Thanh Dương – chiếc chậu sắt màu xám không đáng chú ý.
Nó nằm lặng yên ở đó, như chưa xảy ra chuyện gì.
‘Lâm tiền bối không ở đây, Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn vẫn có thể tự phát động? Dù chí bảo có linh tính cực mạnh, cũng phải có linh lực mới hoạt động được…’
Hàn Tố Tâm ngơ ngác, lập tức kịp phản ứng lại: ‘Đúng! Trong Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn có mực nước do Lâm tiền bối rửa bút để lại, lúc Lâm tiền bối tưới cây, mực nước trong chậu còn chưa bị đổ sạch, linh lực tinh thuần cỡ ấy, dù chỉ còn lại một chút cũng đủ để thúc đầy Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn!
Đây chính là chí bảo Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, lại am hiểu nuốt hấp tụ hợp pháp lực, dù chỉ thôi động một tia uy năng cũng đủ để kiềm chế Thanh Dương Xích hàng nhái kia.
“Không thể nào…”
Trình Bất Hưu lẩm bẩm một tiếng, không thể tin nổi nhìn chiếc chậu sắt màu xám không nổi bật kia, mặc dù hắn ta đã nghe về danh tiếng của Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, lại không dám tin tưởng –
Trong một tiệm tranh chữ nho nhỏ, lại tồn tại hai món chí bảo?
“Hả? Âm thanh khôi phục rồi?”
Hàn Tố Tâm phát hiện điểm này, đột nhiên kịp phản ứng lại, lúc Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn hấp thu linh lực của Thanh Dương Xích hàng nhái, tất nhiên cũng sẽ hấp thu cấm chế vô thanh và huyễn cảnh bóp méo ánh sáng ở khu vực này.
Dù là cấm chế vô thanh hay là huyễn cảnh, đều không ẩn chứa nhiều linh lực, tất nhiên sẽ nháy mắt bị hút khô.
“Ngươi muốn Thanh Dương Xích?”
Hàn Tố Tâm lạnh lùng nói: “Vừa rồi ngươi sắp xếp cấm chế vô thanh, ta không thể nhắc nhở ngươi, nhưng bây giờ cũng không tính là muộn, ta nói rõ cho ngươi biết, tiệm tranh chữ này do một vị cao nhân tiền bối mở ra, có lẽ ngươi từng nghe vể Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn? Thanh Dương Xích của Trình gia ngươi, còn có Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn đều là đồ của vị tiền bối kia, chỉ dựa vào ngươi cũng dám nhúng chàm?”
Nàng cũng đoán được, sở dĩ Trình gia lão tổ vượt qua thiên kiếp nhưng ngay cả Thanh Dương Xích cũng không sử dụng, đều là vì vị Lâm tiền bối này.
Mà vì sao Thanh Dương Xích lại ở trong tiệm của Lâm tiền bối, nàng cũng có thể nghĩ ra được.
“Tiền bối?” Trình Bất Hưu lẩm bẩm một tiếng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh khác lạ.
Hai người đồng thời quay lại nhìn, đột nhiên phát hiện – chẳng biết từ lúc nào, một nam nhân mặc đồng phục giao đồ ăn đã đứng ngoài cửa, lúc này hắn ta đang tỏ vẻ sợ hãi và giật mình nhìn hai người.
“Xin hỏi… Đây là hiệu ứng sao?” Tiểu ca giao đồ ăn há to miệng.
Nguy rồi!
Sắc mặt Hàn Tố Tâm lập tức thay đổi, lúc này nàng mới nhớ ra, trước khi Lâm tiền bối rời đi có đặt đồ ăn ngoài, chỉ sợ phàm nhân giao đồ ăn này đã đến cửa từ lâu, chỉ là hắn ta bị huyễn cảnh lừa gạt, không thể nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Thế nhưng, vừa rồi linh lực huyễn cảnh bị Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn hấp thu, huyễn cảnh biến mất, linh lực Thanh Dương Xích còn chưa bị hấp thu sạch sẽ, chỉ sợ người giao đồ ăn này đã thấy được tình cảnh Thanh Dương treo lơ lửng giữa trời.
Điều này cũng có nghĩa, bọn họ đã bị ngoại ma phát hiện!