Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lâm Chỉ Thủy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao tiểu cô nương này cũng chỉ là một học sinh trung học, dù điều kiện gia đình rất tốt, xuất thân giàu có, nhưng tuổi còn nhỏ đã tiêu mười mấy vạn mua một bức chữ, đúng là có chút không thể nào nói nổi.
Chẳng may phụ huynh của tiểu cô nương biết việc này, tìm tới cửa thì hơi rắc rối.
Có thể giữ bí mật, vẫn nên giữ bí mật đi.
Khiêm tốn kiếm tiền mới là vương đạo.
Lúc trước hắn cũng để Trình lão gia tử giữ bí mật như thế, bây giờ lại để hậu bối của lão giữ bí mật như thế cũng không tính là quá đáng… Đúng không?
“Đúng rồi.”
Lâm Chỉ Thủy cầm bức tự thiếp ‘Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ái trầm trầm sở thiên khoát’ ở trên bàn sách lên, nói: “Bức chữ này là vì lão Trình đã qua đời, ta vốn định đưa cho lão, chờ sau khi ta bồi xong, ngươi lại mang về”
Trình Thất Nguyệt nhìn thoáng qua lạc khoản ở góc dưới bên trái bức chữ này, đúng là tặng cho lão tổ nhà mình.
Bảo sao trước đó nàng không cảm nhận được đạo vận trên bức chữ này, hóa ra là vì đã đề lạc khoản, bức chữ này thuộc về lão tổ nhà mình, vì vậy cũng chỉ có lão tổ mới có thể cảm nhận được đạo vận tích chứa trong chữ.
“Thế nhưng… Gia tổ đã rời đi, bức chữ này phải làm sao…” Trình Thất Nguyệt nghi ngờ nói.
“Không sao, ngươi chỉ cần treo bức chữ này trước bài vị của lão là được, ta tự có dụng ý của ta.” Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hiện ra nụ cười thần bí.
“Vâng, vãn bối chắc chắn không phụ phó thác của tiền bối.” Trình Thất Nguyệt cũng không đoán được suy nghĩ của vị tiền bối cao nhân này, có lẽ liên quan đến thượng giới hoặc là phi thăng đi.
Nhưng rất hiển nhiên, một bí mật cao thâm khó lường thế này, không phải người ở cấp bậc như nàng có tư cách hiểu rõ.
“Đương nhiên, cũng không phải bây giờ, hiện tại thời cơ còn chưa tới.”
Lâm Chỉ Thủy lại dặn dò: “Đợi đến lúc ngươi đạt được càng nhiều sự công nhận của gia tộc hơn, tìm một thời cơ thích hợp, ngươi lại cúng bức chữ này trước bài vị của lão Trình là được.”
Hắn đã sớm suy nghĩ kỹ càng.
Một tiểu nữ sinh cấp ba, tốn mười mấy vạn mua một bức chữ, rất khó có thể giấu giếm chuyện này mãi.
Muốn thật sự giải quyết việc này, nhất định phải để Trình Thất Nguyệt có địa vị cao hơn trong gia tộc, được gia tộc coi trọng hơn, như vậy bọn họ mới không so đo việc tiêu chút tiền này.
Chỉ đưa cho trưởng bối gia tộc một bức “hải thượng thăng minh nguyệt”, hiển nhiên vẫn chưa đủ.
Nhưng nếu đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ví dụ như ngày giỗ của Trình lão gia tử sang năm, Trình Thất Nguyệt lại cúng bức “Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba” này trước bài vị của lão Trình, dùng nó để tiến hành tế lễ, tất nhiên trưởng bối trong gia tộc sẽ cho rằng đứa nhỏ này hiếu thuận, càng coi trọng nàng hơn.
Cứ vậy, cũng có thể giải quyết được tai họa về sau.
‘Chậc chậc, thông minh như ta.’ Lâm Chỉ Thủy không nhịn được thầm khen ngợi suy nghĩ thiên tài của mình.
“Thời cơ thích hợp?”
Trình Thất Nguyệt nghe thấy lại hơi ngơ ngác.
Lúc nào mới được coi là thời cơ thích hợp?
Lão tổ vũ hóa phi thăng, cũng không phải đã chết, không hề có ngày giỗ, vị Lâm tiền bối này lại để nàng cúng bức chữ này ở trước bài vị, làm như thế hiển nhiên không phải vì tế lễ người đã mất.
Nàng dùng đầu gối để nghĩ, cũng biết có ý đồ khác.
Nhưng sau khi phi thăng là thiên nhân cách biệt, dù gia tộc dốc hết bảo vật ra, e rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng liên lạc một chút với lão tổ ở Thiên giới xa xôi mà thôi, dưới tình huống bình thường, sao gia tộc có thể tùy tiện liên hệ với lão tổ chứ?
Chẳng lẽ… Vị Lâm tiền bối này có suy tính gì sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Thất Nguyệt không nhịn được run lên, mơ hồ đoán được tính nghiêm trọng của chuyện này, thế là nàng trịnh trọng gật đầu đáp: “Vâng, vãn bối ghi nhớ, cảm ơn ngài đã chỉ điểm.”
“Ngươi là hài tử thông minh, tất nhiên có thể hiểu rõ ý của ta.”
Lâm Chỉ Thủy thản nhiên cười một tiếng, “Con người ta không thích xen vào việc của người khác, nhưng dù sao ngươi và lão Trình cũng là khách của ta, giúp đỡ một chút cũng coi như là chút tấm lòng của ta.”
Trình Thất Nguyệt nghe vậy, càng chắc chắn với suy đoán của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp trung tính càng thêm vẻ nặng nề, hít sâu một hơi, nói: “Vãn bối hiểu rõ.”
“Cầm hai bức chữ này rời đi thôi.” Lâm Chỉ Thủy thỏa mãn khẽ gật đầu.
Nói chuyện với loại hài tử thông minh có thể hiểu được thâm ý của hắn, đúng là thoải mái.