Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 1 - Chương 1 - Người Không Có Dị Năng

Chương 1 - Người Không Có Dị Năng
Chương 1 - Người Không Có Dị Năng

Trên một vùng thảo nguyên bao la, cỏ xanh lay động theo gió cao thấp không đều.

Có những đám cỏ cao hơn đầu người.

Nếu nhìn quá lâu người ta sẽ mất dần nhận thức về các chi tiết và chỉ còn thấy một đại dương xanh lam vô tận.

Ngoài tiếng gió hòa cùng tiếng róc rách dòng suối chảy.

Trong môi trường này, không ai có thể biết đó là con sông rộng bao nhiêu cho đến khi tiến lại gần.

Mặt trời đã lặn nửa chừng chỉ còn lại một chút hoàng hôn đỏ rực.

Lý Trường An nấp sâu trong bụi cỏ dưới đám bùn lầy, dòng nước lạnh lẽo chảy ngay bên cạnh hắn.

Nhiệt độ đang giảm dần và hắn không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Nhưng may thay, mục tiêu đã đến đúng như dự kiến.

Một người đàn ông to lớn bước ra từ trong bụi cỏ đứng yên bất động như tĩnh vật.

Phải hơn nửa phút sau đối phương mới bước thêm một bước, mắt cẩn thận quan sát xung quanh.

Sau khi xác định không có gì nguy hiểm cả, người đàn ông cúi xuống bên bờ sông vốc nước lên rửa sạch phần cơ thể đầy vết máu.

Vừa lúc người đàn ông vốc nước lên mặt, Lý Trường An mở mắt bật người dậy, lưỡi dao làm từ xương người trong tay hắn đâm thẳng vào thắt lưng của người đàn ông ấy.

Trong thời đại mà dị năng hoành hành này, dị năng "kiểm soát kim loại" không hiếm gặp nhưng khả năng điều khiển xương lại cực kỳ hiếm hoi.

Hơn nữa, xương lại dễ dàng tìm thấy trong không gian thử thách đầy rẫy này.

Người đàn ông phản ứng lại rất nhanh, hắn ta lập tức đứng dậy và lùi lại với tốc độ kinh người.

Lý Trường An gần như bò sát đất. Đích nhắm của hắn ban đầu là động mạch ở cổ đối phương nhưng vì hắn đứng dậy nên lưỡi dao xương đã đâm trúng thắt lưng hắn.

Khi người đàn ông kia định đưa tay tóm lấy hắn, Lý Trường An nghiến răng đẩy về phía trước, khiến lưỡi dao xương chém dọc một đường dài gần ba mươi centimet ở bên hông của người đàn ông.

“Con mẹ nó!”

Người đàn ông hét lên giận dữ, cuối cùng đã bắt được vai trái của Lý Trường An, tay trái còn lại của hắn ta đập thẳng vào thái dương của hắn.

Vai trái bị giữ chặt nhưng trước khi đối phương kịp dùng lực, Lý Trường An đã thả lỏng vai tự làm trật khớp, trượt khỏi tay đối phương như một con lươn trơn trượt.

"Ta vẫn còn một cơ hội nữa!" Lý Trường An thầm nhủ trong lòng.

Hắn quỳ gối và ném dao xương vào đôi mắt của người đàn ông, trong khi nắm tay phải của hắn nhắm thẳng vào vết thương đã mở trên thắt lưng hắn ta.

Người đàn ông kia cuối cùng cũng nhận ra, tránh né con dao xương lao tới và khẽ thốt ra một chữ: "Chết đi!"

Âm lượng tuy nhỏ nhưng vang lên bên tai Lý Trường An như tiếng sấm.

Dù biết đó là tác động từ dị năng của đối phương nhưng não bộ của hắn vẫn có một khoảnh khắc mất tập trung.

Sau mười năm rèn luyện chiến đấu cận chiến dù cho lúc này đầu óc bị mất tập trung, cơ thể của Lý Trường An vẫn không dừng lại.

Cú đấm của hắn xuyên qua vết thương trên lưng đối phương đánh nát nội tạng của hắn ta.

Cùng lúc đó, cú đấm của người đàn ông đập thẳng vào ngực Lý Trường An, khiến hắn bay ngược ra xa rơi xuống bụi cỏ.

"Rốt cuộc ngươi sở hữu dị năng gì!"

Người đàn ông khuỵu gối tay giữ chặt lấy vết thương, cảm giác đau đớn đến mức mắt hắn ta mờ dần.

Hắn ta biết mình không còn cơ hội giết Lý Trường An.

Ở phía xa, Lý Trường An nằm mềm nhũn trên mặt đất lắng nghe âm thanh vang lên bên tai.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

"Thử thách Vô Huyền đã kết thúc, phát hiện hai người sống sót. Sẽ quyết định người chiến thắng dựa trên điểm giết người."

"Ngươi không phải là người chiến thắng trong thử thách lần này. Đang chuyển ngươi ra khỏi không gian thử thách.”

“Vui lòng không di chuyển trong thời gian đếm ngược truyền tống."

Ánh sáng trắng chói lòa hiện ra trước mắt hắn.

Nửa phút sau, Lý Trường An mở mắt thấy mình đang đứng trong phòng truyền tống.

Hắn lập tức nối lại khớp vai của mình rồi đi sang bên trái.

Đến quầy tiếp tân để nhận số tiền "an ủi" một vạn đồng, sau đó trở về phòng của mình trong thử thách để rửa sạch thay đồ, rồi rời khỏi đó.

Dù ngoài trời có nắng, với ánh nắng rực rỡ bên ngoài vẫn khiến Lý Trường An cảm thấy như bị bao phủ bởi lớp màng nhựa.

Điểm Thí Luyện— là Thánh Địa trong mắt những người có dị năng của thời đại này.

Nó triệu hồi con người vào một khu vực và bắt họ phải giết nhau để tìm ra người chiến thắng.

Người chiến thắng sẽ nhận được sự rửa tội từ Sở Thí Luyện, giúp dị năng của họ phát triển vượt bậc, thậm chí có người thức tỉnh dị năng thứ hai.

Đồng thời, nó còn có chức năng kiểm tra dị năng. Hầu hết mọi người trên thế giới này đều từng ra vào Sở Thí Luyện.

Quay đầu lại nhìn Sở Thí Luyện nhọn hoắt phía sau, Lý Trường An không chút lưu luyến chặn một chiếc taxi không người lái và rời đi.

Dù cơ thể bị thương không nhẹ nhưng hắn chỉ muốn có một giấc ngủ ngon.

Trận chiến vừa qua có vẻ như hắn đã chiếm ưu thế nhưng thực ra chính hắn mới là người bị săn đuổi suốt hơn một tháng vừa qua.

Cú phản đòn cuối cùng chỉ là tính toán thời gian chính xác để đánh lén đối phương khiến đối phương không kịp sử dụng dị năng.

Có thể miễn cưỡng coi là thất bại trong vinh quang.

Nhưng nếu người khác biết hắn đã làm một dị năng giả cao cấp bị thương nặng đến mức này, với tư cách là một người không có dị năng, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng hắn mới là người chiến thắng thực sự.

Tiếc là hắn không thể trả lời câu hỏi của đối phương.

Không có dị năng nghĩa là không có.

Cho dù hắn có luyện tập kỹ năng gi.ết người đến đâu thì khoảng cách giữa hắn và những người có dị năng vẫn không thể thu hẹp.

Sau mười sáu tuổi, ai cũng có dị năng, chỉ là mạnh yếu khác nhau.

Những người như hắn chỉ có thể giả vờ, giả vờ như mình có dị năng chưa xuất hiện rõ ràng.

Sinh tồn ở một cuộc sống như vậy cũng không mấy dễ chịu chút nào.

Niềm tự tin duy nhất của hắn là ở kỹ năng giết người.

Tham gia thí luyện, chiến thắng và nhận lễ rửa tội để thức tỉnh dị năng, đó từng là mục tiêu cả đời của hắn!

Nhưng để chiến thắng không hề dễ dàng, những người mạnh hơn hắn còn rất nhiều.

Khi về đến cửa nhà trong khu dân cư bình dân, Lý Trường An chỉnh lại cổ áo nhịn đau từ vết thương trên ngực và nở một nụ cười bình thường.

Hắn gõ cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân vội vã của mẹ. Cánh cửa nhanh chóng mở ra.

“Mẹ, ta về rồi.”

Đứa con trai nửa năm không gặp đang đứng ở trước cửa, Hoàng Thịnh Liễu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bà định dẫn đứa con vào nhà nhưng lại nén lại thay vào đó là mắng chửi một tràng dài.
Bình Luận (0)
Comment