Chương 109 - Khởi Sự Chiến
Dân chúng không rõ tiếng còi báo động ngắn dài có ý nghĩa gì nhưng ai cũng biết chắc rằng đã có biến cố lớn ngoài thành. Có lẽ, lũ quái thú lại đến.
Ngay khi tiếng còi vang lên, các cửa tiệm lập tức đóng cửa và người dân vội vã chạy về nhà, mong rằng quân đội ngoài thành có thể ngăn cản được.
Nhưng đường phố đã tắc nghẽn. Dù có dị năng giả cố gắng duy trì trật tự thì dòng người vẫn tiếp tục chen lấn xô đẩy.
Nhóm của Lý Trường An không thể chờ xe, họ phải tự mình băng qua thành.
Thay vì vòng ra cổng, họ leo thẳng lên tường thành bằng thẻ căn cước.
“Ta đi trước nắm tình hình, gặp lại ở doanh trại!”
Hồ Sài nói, rồi nhảy khỏi tường thành, chớp mắt đã biến mất.
Trương Cường Tráng bật dị năng, nhảy xuống từ tường cao hàng chục mét, Lý Trường An bám vào vai anh ta, lộn nhào giữa không trung để giảm lực rơi.
Hai người phóng đi như mũi tên, trong khi Mã Hạo và Hác Khắc phải dùng thang dây leo xuống.
Lý Trường An vừa chạy vừa kiểm soát hơi thở, điều chỉnh tốc độ để theo sát Trương Cường Tráng vì anh ta đã kích hoạt dị năng.
Họ không để ý đến việc phá hủy tài sản công. Cứ thấy tường là vượt qua, thấy mái nhà là phóng lên.
Hồ Sài đã sử dụng dị năng liên tục, biến mất từ lâu.
Sau hơn mười phút, Lý Trường An và Trương Cường Tráng đã đến cổng doanh trại.
Doanh trại khá hỗn loạn nhưng không đến mức mất kiểm soát.
Trương Cường Tráng nhận ra có gì đó bất thường: Quân đội Tây Bắc dù có nhiều kẻ thiếu phẩm chất nhưng vẫn giữ được kỷ luật tốt. Để gây ra tình trạng rối loạn này, chắc chắn không chỉ là một đợt tấn công bình thường.
“Có vẻ ngay cả binh sĩ cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Ta sẽ tới đặc chiến bộ tìm hiểu thêm!” Lý Trường An nói rồi phóng đi.
Trương Cường Tráng không cản vội chạy về doanh trại để tập hợp.
Trong khi chạy qua doanh trại, Lý Trường An nhận thấy mọi người đều đã cầm vũ khí. Tình thế không chỉ đơn thuần là cảnh giác – có gì đó rất nghiêm trọng đang diễn ra.
Đặc chiến bộ cũng hỗn loạn. Một số lều trại đổ sập và chỉ còn vài người đang dọn dẹp.
Lý Trường An nhanh chóng lách qua đám lính đang thu dọn và bước vào khu hậu cần, nơi hắn hy vọng gặp được Ngải Lệ Tháp.
Nhưng cô ấy không có ở đó. Thay vào đó, hắn thấy một cô bé đội áo choàng đỏ, đang ngồi thu lu trong góc lều.
“Anh tìm ai?”
Cô bé ngước lên nhìn hắn, ánh mắt trong veo nhưng lại khiến Lý Trường An cảm thấy nguy hiểm.
Bản năng mách bảo hắn rằng cô bé này không phải người bình thường dù không hề tỏa ra sự đe dọa nào.
“Ngải Lệ Tháp không có ở đây à?” Lý Trường An hỏi.
“Không. Tướng quân Lâm Chấn bị thương nên tất cả dị năng giả trị liệu đã đến đó,” cô bé đáp.
“Lâm Chấn bị thương... trong doanh trại?”
Lý Trường An khó tin. “Chẳng lẽ là một kẻ tấn công rồi bỏ chạy?”
Thấy hắn sững sờ rồi cô bé lại hỏi:
“Anh tìm Ngải Lệ Tháp để làm gì? Anh không phải người của đặc chiến bộ.”
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
“Ta muốn hỏi cô ấy về tình hình... Em là Phân Lý Nhĩ (Fenrir) phải không?” Trong đầu Lý Trường An hiện lên hình ảnh từ lần trước khi bất tỉnh – bóng áo choàng đỏ dưới ánh trăng.
(Fenrir)
“Gọi em là Tiểu Hồng Mão đi. Tên Phân Lý Nhĩ nghe khó chịu lắm.” Cô bé nhăn mũi, có vẻ không vui.
Lý Trường An ngỡ ngàng: “Em là Phân Lý Nhĩ mà còn trẻ thế này? Vậy mà đã vượt qua Thí Luyện...”
Hắn cảm thấy mình quá yếu đuối khi so sánh với cô bé trước mặt.
“Cảm ơn em vì lần trước đã cứu ta.” anh nói.
Tiểu Hồng Mão cười rạng rỡ: “Thì ra là Anh! Anh giỏi thật đấy, dù yếu nhưng vẫn dám chống lại quái thú cấp đen.”
“Phải, ta rất yếu...” Lý Trường An thừa nhận thẳng thắn. Thừa nhận sự yếu kém là điều cần thiết đối với người yếu.
“Ta nghe được tiếng báo động nên quay lại doanh quân xem tình hình như thế nào…”
Mà đối phương lại là PHân Lý Nhĩ của đặc chiến bộ nên Trường An cũng không thèm đi tìm Ngải Lệ Tháp nữa.
Khỏi phải hỏi ai nữa... Lại có Phân Lý Nhĩ trông dễ bắt chuyện ở đây, hắn luôn có cảm tính với những đứa trẻ có sức mạnh.
“Anh mà cũng được nghỉ phép luôn”
Tiểu Hồng Mão nhìn với một ánh mắt ghen tị rồi bắt đầu giải thích tình hình.
Khoảng hai tiếng trước, Giáo tông chủ của Tân Thế Giáo cùng ba đại giáo chủ đã bất ngờ tấn công doanh trại.
Trong vòng nửa phút, cuộc chiến bùng nổ.
Giáo tông chủ đã chém ngang lưng tướng quân Lâm Chấn, còn ba đại giáo chủ kiềm chế những cường giả khác.
Đặc chiến bộ mất hai người, một người trọng thương một người thiệt mạng.
Lân Chấn cuối cùng phải bộc phát dị năng của mình để chặn đường chạy thoát và cuối cùng không đối phó nổi 4 người đó.
“Trong doanh trại mà Lâm Chấn bị đánh trọng thương?” Lý Trường An không thể tin nổi.
Chẳng lẽ là thú triều??
“Anh quá xem thường kẻ địch rồi. Anh có thấy bức bên ngoài bức tường thành số 2 không?” Tiểu Hồng Mão chỉ tay.
Lý Trường An vén rèm nhìn ra ngoài.
Một phần tường thành đã biến mất, chỉ còn trơ lại những mảnh vụn.
“ Giáo tông chủ có sức mạnh đứng thứ 3 ở Đế Quốc. còn mạnh hơn cả tam đại nguyên soái.”
“Bà ta sở hữu dị năng thần thoại [Chúc Cửu Âm] . Khi bà ta mở mắt, mọi thứ trước mắt đều tan biến.”
[Chúc Cửu Âm]
“Chỉ cần một cái nhìn, hai thành viên đặc chiến bộ và hai ngàn binh sĩ đã mất mạng. Nếu không vì giới hạn sức mạnh thì chắc cả doanh trại đã không còn ai.”
Tiểu Hồng Mão thở dài: “Không ai nghĩ rằng bà ấy sẽ nổi loạn. Vốn dĩ quân đội cũng bố trí rất nhiều người có quyền hạn để giám sát bà.”
“Điều không ngờ tới là cả những người giám sát ấy cũng đi theo bà ta hết.”
“Ba dị năng giả trong nhóm này, một người thuộc hệ Thần thoại là A Tu La (Asura), người thứ hai cũng là hệ Thần thoại là Hà Lỗ Tư, và người cuối cùng tám phần cũng thuộc hệ Thần thoại.
“Anh chỉ là linh quèn thì không biết được đâu. Bốn hệ Thần thoại có ý nghĩa thế nào, cả bộ phận tác chiến đặc biệt cũng chỉ có 9 người thuộc hệ Thần thoại. Tính cả ta với khả năng song Thần thoại, thì tổng cộng chỉ có 10 người thôi.”
Lý Trường An nuốt một ngụm nước bọt. Hắn hiểu quá rõ!
Hệ Thần thoại khác biệt hoàn toàn với các hệ dị năng khác, sức mạnh giữa các dị năng trong hệ này chênh lệch rõ ràng.
Chỉ cần nghe tên là có thể phân biệt được.
Ví dụ như [Hắc Đồng Thoại], chỉ là những câu chuyện đen tối được ghi chép lại, thuộc cấp thấp nhất.
Còn như [Pháp Thần] của Trác Lý Tư thì đứng ở cấp thứ hai, vì dù sao Pháp Thần trong truyền thuyết cũng chỉ mang hình dáng con người.
Cuối cùng là những dị năng được ban theo tên các vị thần, ví dụ như Phân Lý Nhĩ ( Fenrir ), Hà Lỗ Tư (Horus), và cả Bạt Đao Trai (Battosai)—người đã trở thành thần hóa.
Fenrir
Tuy nhiên, ngay cả Bạt Đao Trai cũng chỉ đứng ở hạng dưới trong nhóm mạnh nhất, nếu không đã chẳng bị giới hạn khắt khe như vậy.
“Đúng là những vũ khí chiến lược mà.”
Lý Trường An cười khổ.
Đây không phải chuyện hắn có thể xen vào, thậm chí hiểu được chúng cũng đã là rắc rối rồi.
“Cảm ơn vì đã cho tôi biết, tạm biệt.”
Anh đã hiểu quá đủ, thậm chí là quá nhiều. Anh không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, không chỉ vì mức độ phức tạp của sự việc mà còn vì Giang Thủy Bộ.
Cái gã chết tiệt đó chính là đại giáo chủ của Tân Thế Giáo! Hắn nói đến Tái Bắc làm việc, chẳng lẽ mục đích thực sự là ám sát Lâm Chấn sao?
Cả thế giới này điên rồi!
Lý Trường An vừa định rời đi, thì một lần nữa tiếng cảnh báo chói tai vang lên từ bên ngoài doanh trại—lần này là hai tiếng.
Hai tiếng cảnh báo nghĩa là gì? Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, một bàn tay nhỏ từ phía sau đã đẩy anh sang một bên.
“Thú triều tới rồi!”
Tiểu Hồng Mão giẫm trên không khí, lao về phía tường thành.
Bên ngoài thành, cách đó 50cây số, tiếng gầm rú của bầy thú triều vang dội cả bầu trời.