Chương 11 - Làm ơn mắc oán - Lý Trường An
_
Dưới bầu trời đêm đặc quánh mùi máu và khói thuốc, sự sống còn giờ đây là một trò chơi tàn nhẫn, nơi kẻ mạnh là kẻ duy nhất có quyền bước tiếp. Liếc nhìn vào con hẻm ẩm ướt, những lời nhắc nhở về quy luật khắc nghiệt của thế giới loạn lạc văng vẳng bên tai Lý Trường An, người đàn ông với nụ cười chết chóc nhưng ẩn chứa sự kiên định lạnh lùng.
_
Lúc này, Lý Trường An cảm thấy câu tục ngữ xưa quả đúng.
"Đầu tóc càng nổi bật, ra tay càng tàn độc."
Thậm chí hắn còn chưa kịp nghe cô gái tóc hồng kia nói gì, vừa chạm mặt là cô ta đã ra tay.
Ba gã đàn ông to con, hai tên là dị năng cường hóa, một tên có vẻ thuộc hệ nguyên tố nhưng ngọn lửa yếu ớt chỉ đủ bao quanh nắm đấm của hắn chẳng hề có sức uy hiếp nào.
Chưa đầy một phút, ba gã đã nằm rạp xuống đất.
Cô gái tóc hồng không hề sử dụng dị năng của mình mà chỉ đơn thuần dựa vào một cây côn nhị khúc.
“Hây ya!”
Cô gái tóc hồng vừa dứt đòn cuối cùng, ung dung thu lại côn nhị khúc rồi gắn nó vào thắt lưng.
Cô đỡ người phụ nữ trẻ với khuôn mặt tái nhợt từ trên mặt đất dậy.
Khi bước ra khỏi hẻm, cô liếc nhìn Lý Trường An đang ngồi hút thuốc bên vệ đường.
“Cảm giác sắc bén thật.”
Lý Trường An cười nhạt, dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy bước vào trong hẻm.
Cô gái tóc hồng ra tay tuy mạnh nhưng hai tên cường hóa chỉ bị thương ngoài da—một tên là cường hóa sức mạnh, tên kia là cường hóa độ cứng của cơ thể.
Chỉ có tên nguyên tố lửa dường như bị gãy xương, ôm chân đau đớn rên rỉ.
“Các anh em, thằng em ra ngoài quên mang tiền rồi ví đang hơi rỗng. Làm ơn giúp đỡ chút.”
Lý Trường An đứng trước ba tên, thân hình không to lớn nhưng lại khiến ánh sáng trong hẻm như bị chặn lại hoàn toàn.
Tên dị năng cường hóa với cơ thể cứng đen như đá liếc nhìn thấy không phải là cô gái tóc hồng thì lập tức chửi lớn:
“Đi chết đi, dám ăn vạ lên đầu bố ta à?”
Chưa kịp dứt câu, hắn đã ngã gục, máu phun ra khỏi miệng.
Nửa hàm răng bị Lý Trường An đá gãy đến mức không nhìn kịp đối phương ra tay thế nào.
“Ngươi với ả đàn bà ban nãy là một phe hả?”
Tên cường hóa sức mạnh đứng bật dậy, lùi về sau vài bước, nhận ra đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều.
Tiếc rằng dị năng cường hóa sức mạnh không còn giá trị như trước, chẳng đủ để khiến người ta sợ hãi nữa.
“Đừng hiểu lầm, cô ta chỉ cần người, còn ta cần tiền”
“Nếu cô ta cướp trước, chắc ta còn phải đánh nhau với cô ta nữa, điều đó thì phiền phức lắm.”
Lý Trường An nói, giơ tay ra trước mặt tên kia nụ cười đã hoàn toàn biến mất.
Tên dị năng cường hóa nhận ra bàn tay ấy dù giơ ra rất chậm nhưng không thể nào tránh khỏi.
Hắn bị Lý Trường An nắm lấy khuỷu tay, rồi không thể tin nổi khi thấy khuỷu tay mình bị vặn xoắn lại như một cái khăn.
“Aaaaa—”
Hắn kêu gào trong đau đớn nhưng tiếng kêu nhanh chóng nghẹn lại khi quai hàm hắn bị bóp nát.
Lý Trường An nhìn hắn nở nụ cười đáng sợ:
“Ta đã chừa lại cho ngươi một tay để chuyển tiền, hiểu chứ?”
Run rẩy, tên dị năng cường hóa rút ra thẻ căn cước của mình đặt lên tay Lý Trường An.
Chỉ cần chạm thẻ căn cước hai bên với nhau là có thể chuyển tiền, dù số tiền lớn đến đâu cũng xong trong vài giây.
“Tốt lắm, bây giờ đến lượt tên tiếp theo.”
Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Lý Trường khiến đám người đối diện cảm thấy quyền lực chết chóc trong tay hắn cũng trở nên dịu dàng kỳ lạ.
Chỉ trong chưa đầy một phút, toàn bộ số tiền của ba người đã vào tay Lý Trường An.
Tuy nhiên, số tiền của ba kẻ này gộp lại chỉ có chưa tới mười vạn làm hắn có hơi thất vọng.
Ba tên đàn ông to lớn co rúm lại với nhau, mắt đầy sợ hãi nhìn con quái vật trước mặt mong hắn nhanh chóng rời đi.
“Được rồi, tiền đã đến tay.”
Lý Trường An nhét thẻ căn cước vào túi, nở một nụ cười hiền hòa nhưng lời nói lại sắc lạnh như băng:
“Lấy tiền đương nhiên sẽ không lấy mạng.”
Ba người thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần đảm bảo các ngươi sẽ không bao giờ quay lại trả thù ta là được.”
“Ta ghét rắc rối!!!”
Không, bọn chúng sẽ không bao giờ trả thù! Cả ba người cùng nghĩ như vậy.
Nhưng chưa kịp mở lời Lý Trường An đã ra tay...
Không một ai có thể hét lên trong đau đớn, chỉ có cảm giác đau đớn tột cùng rồi tĩnh lặng.
Khi bước ra khỏi con hẻm, Lý Trường An dùng chiếc áo ba lỗ trắng vừa lột ra từ một trong ba tên kia để lau những vệt máu đọng lại trên tay mình.
Dù chiếc áo đã nhuốm đỏ nhưng kẽ tay của hắn vẫn dính máu tươi.
“Nếu sau này có thể thức tỉnh dị năng hệ nước thì có lẽ rửa tay sẽ tiện hơn.”
Hắn liền chiếc áo vào thùng rác rồi rải bước vào quán ăn ven đường, trông chẳng khác gì một người đàn ông trung niên bình thường.
“Ông chủ, cho năm phần mì xào, hai tô súp lòng heo và một cái giò heo, ăn tại chỗ.”
Ông chủ đang thái thịt thò đầu ra, khẽ nhíu mày:
“Tiêu hao năng lượng hay là thôn phệ?”
“Không không.” Lý Trường An cười lắc đầu.
“Chỉ là dị năng cường hóa sức mạnh thôi.”
“À, vậy thì ta cho ngươi phần lớn hơn, chỉ tính tiền như phần nhỏ, ăn nhiều mới có sức làm việc.”
Dù có khuôn mặt hung ác, ông chủ lại tỏ ra hiền lành đến bất ngờ.
Lý Trường An bỗng cảm thấy không quen và mãi sau mới lí nhí cảm ơn.