Chương 111 - Tòa Nhà Cũ Sụp Đổ, Tòa Nhà Mới Được Dựng Lên
Trong trung tâm chỉ huy, các dị năng giả trị liệu mệt mỏi vây quanh Lâm Chấn – người nằm trên giường với sắc mặt nhợt nhạt.
“Mạng sống của tướng quân tạm thời đã được giữ lại nhưng cánh tay bị đứt không thể phục hồi ngay. Nếu chúng ta tiếp tục cố gắng, tất cả sẽ kiệt sức, mà tướng quân cũng chưa chắc sẽ tỉnh lại.”
Ngải Lệ Tháp tháo găng tay, đưa mắt nhìn quanh nhóm trị liệu viên. Cô ất biết mọi người đã dùng hết sức mình.
Lâm Chấn bị dị năng [Chúc Cửu Âm] tấn công, nửa người bị hủy hoại hoàn toàn. Việc giữ được mạng sống cho ông ta đã là kỳ tích và việc tái tạo phần thân thể đã gần hoàn thiện, chỉ thiếu cánh tay.
[Chúc Cửu Âm]
Nếu không có đội đặc chiến được điều đến Tây Bắc, Lâm Chấn chắc chắn đã không qua khỏi – bởi vì một nửa số dị năng giả trị liệu mạnh nhất của Đế Quốc hiện có mặt ở đây.
“Đủ rồi. Được giữ lại mạng sống đã là phước lớn lắm rồi.” Lâm Chấn khẽ mỉm cười. Dù chưa thể cử động, ông đã tỉnh lại giữa chừng trong quá trình trị liệu.
“Các ngươi hãy đi nghỉ đi. Bên ngoài đã bắt đầu chiến đấu, sắp tới sẽ có thêm nhiều thương binh. Công việc của các ngươi còn nhiều lắm.”
Những lời cảm kích trao nhau, dù phần lớn đều khách sáo. Cả nhóm cúi chào rồi lần lượt rời đi, bước chân nặng nề vì kiệt sức.
“Ngải Lệ Tháp, chờ một chút.”
Cô gái dừng lại, quay người hỏi: “Có chuyện gì sao, tướng quân?”
Lâm Chấn khẽ cười, dường như mỗi lời nói ra khiến ông già đi vài tuổi: “Có một số chuyện cần nói rõ với cô.”
“Cô biết gì về Tân Thế Giáo?”
Ngải Lệ Tháp thoáng do dự nhưng rồi trả lời: “Ta biết không nhiều. Nghe nói đó là giáo phái ra đời sau khi mạt thế xảy ra, chuyên giúp đỡ dân thường. Nhưng sau chuyện hôm nay, ta nghĩ họ chỉ là một tà giáo.”
Lâm Chấn cười nhạt:
“Không hẳn là tà giáo. Thực tế, rất ít người biết rõ về mạt thế và nguồn gốc của Tân Thế Giáo. Đế quốc đã cố tình che giấu thông tin này.”
“Những gì sách giáo khoa mới và lời đồn trong dân gian nói về mạt thế đều cho rằng đó là thảm họa tự nhiên. Nhưng nếu ta nói với cô, đó là do con người gây ra thì sao?”
Ngải Lệ Tháp cau mày:
“Con người? Loài người nào có thể hủy diệt một nửa thế giới và gây ra sự sụp đổ của đất liền?”
Lâm Chấn khẽ thở dài:
“Không phải do dị năng giả. Thực ra, dị năng đã tồn tại từ trước mạt thế. Ba đại nguyên soái của Đế Quốc đều thức tỉnh dị năng trước đó.”
“Những gì ta sắp kể không phải ai cũng được biết. Nhưng đã đến lúc cô cần hiểu.”
Ngải Lệ Tháp ngắt lời: “Tại sao lại nói cho ta những điều này? Ta không phải người thân hay cấp trên của tướng quân.”
“Bởi vì cô sắp trở thành một trong số họ,”
Lâm Chấn đáp. “Quân đội được chia thành các phe phái và cô đang ở trong phe của ta, cho dù cô có thừa nhận hay không.”
Ông nhìn cô chằm chằm, như muốn cô ấy hiểu rằng những gì ông sắp tiết lộ rất quan trọng.
“Mọi người đều biết rằng mạt thế bắt đầu với những cột sáng khổng lồ từ bầu trời. Nhưng ít ai biết rằng, trong cột sáng ấy có bóng người.”
Ngải Lệ Tháp chết lặng nhưng không ngắt lời để Lâm Chấn tiếp tục.
“Tân Thế Giáo có được nhiều thông tin mà ngay cả Đế Quốc cũng không biết. Đó là lý do Đế Quốc cho phép giáo phái này phát triển.”
“Giáo tông chủ của họ nói rằng những cột sáng không chỉ giết chết người ở trong nó mà còn sàng lọc toàn bộ nhân loại. Những người không thể thức tỉnh dị năng đã bị loại bỏ và môi trường trên Trái Đất đã được cải tạo để những thế hệ sau dễ dàng thức tỉnh hơn.”
Ngải Lệ Tháp rùng mình:
“Vậy ai đã làm điều này?”
Lâm Chấn cười khẽ:
“Tân Thế Giáo gọi đó là ‘Ý chí Nguyên Thủy’ . Họ tin rằng mọi sự sống đều phải tuân theo ý chí này.”
‘Ý chí Nguyên Thủy’
“Thế giới mà họ muốn tạo dựng là một quốc gia thần quyền, nơi mọi người được phân chia theo giai cấp, với tầng lớp thống trị cao nhất là những dị năng giả hệ thần thoại.”
Nghe đến đây, Ngải Lệ Tháp cảm thấy khó chịu.
Thế giới vốn đã phân cấp nhưng tại sao họ lại cần đến mức độ tàn nhẫn như vậy?
Vậy là phải phản quốc hay sao?
"Ta biết cô đang nghĩ gì nhưng không chỉ có cô nghĩ như vậy." Lâm Chấn ngồi dậy trên giường.
Ngải Lệ Tháp vẫn chưa hiểu lắm…
“Những người ở tầng dưới cùng sẽ phải hiến dâng máu thịt và linh hồn. Còn những người ở trên sẽ cai trị tất cả. Thế giới dưới sự cai trị của thần quyền sẽ khắc nghiệt gấp trăm lần những gì cô tưởng tượng.”
Lâm Chấn chống tay đứng dậy, bước đi khó nhọc về phía cửa.
"Tình huống hiện tại còn rắc rối hơn cô nghĩ nheieuf. Tin tốt duy nhất là Tân Thế Giáo tạm thời không thể sử dụng sức mạnh hủy diệt thế giới."
"Mặc kệ có ‘ý chí nguyên thủy’ hay không, trong tia sáng quả thực có một bóng người và nóhủy diệt thế giới. Đó là thế lực mà chúng ta hiện tại không thể chống cự."
Tiếng hò hét từ tường thành vang lên rõ ràng hơn khi cửa mở ra.
“Ngài định đi đâu?” Ngải Lệ Tháp hỏi, bước lên chặn đường.
“Lên tường thành. Quân đội của ta đang chiến đấu, sao ta có thể nằm trốn ở đây được?” Lâm Chấn cười nhạt, đẩy tay cô ấy ra và tiếp tục bước đi.
“Nếu ta gục xuống, hãy dùng dị năng của cô để kéo ta dậy. Dị năng của cô – [Đọa Thiên Sứ] – có thể chuyển hóa dục vọng thành bất kỳ loại năng lượng nào. Cô sẽ không bao giờ cạn kiệt sức mạnh trên chiến trường.”
[Đọa Thiên Sứ]
Ông biết rõ nhất thân thể của mình, Lâm Chấn biết vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào, ông cũng biết hiện tại không nên khoe khoang nhưng lại không thể ngồi yên thế này được.
“Nếu cả chỉ huy cũng không đứng vững, quân tâm làm sao giữ được? Thú triều này không đơn giản như bề ngoài. Lũ quái thú vẫn là kẻ thù lớn nhất của loài người, tất nhiên thêm cả Tân Thế Giáo.”
Cả thế giới đã lâm vào hỗn loạn. không thể sống sót khi đối mặt với thú triều ngoài kia lẫn cả chiếc tranh đấu đá của con người.
Nhiều người trong lãnh đạo cao nhất của Đế Quốc cho rằng Lâm Chấn là người bướng bỉnh, cổ hủ và nhàm chán, nhưng hiện tại Lâm Chấn đang bắt đầu chuẩn bị thế lựcc của riêng mình.
Nếu thành phố Tây Bắc tách khỏi bản đồ của Đế Quốc, sẽ thế nào nhỉ?
“Lão già đó phái mình tới đây, giao toàn quyền quản lý Tây Bắc... Quả nhiên đã đoán trước được ngày này.”
Lâm Trấn lẩm bẩm, rồi bất chợt nở một nụ cười lạnh.
“Ông đúng là cáo già. Lấy mình làm mồi nhử, vừa khéo dọn sạch đám bất ổn kia. Bắt đầu từ bây giờ, Đặc Chiến bộ thuộc về ta!”
…..Tại Thông Thiên Thành , trên tầng cao nhất của tòa tháp, mười hai chiếc ghế bao quanh một chiếc bàn tròn.
…..Tại Thông Thiên Thành
Vương Kiến Quân đứng bên cạnh bàn, tay nắm chặt thi thể không đầu của một kẻ xấu số.
“Già rồi, tay ta không còn kiểm soát được lực nữa. Quên hỏi các ngươi một điều.”
Ông nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo quét qua những người xung quanh.
“Lũ vô dụng các ngươi lấy đâu ra gan dám ngắt lời ta?”
…