Chương 13 - Cuộc đời không chỉ có canh gà
"Không có dị năng nào là vô dụng, chỉ là thời khắc của nó chưa đến mà thôi.”
“Vậy nên, hãy sống sót chờ đợi, hoặc tự mình mở ra thời đại của nó. Haha, ta chỉ đùa thôi."
"Dù ngươi có đẹp trai như ta khi còn trẻ nhưng chuyện mở ra một thời đại mới thì khó mà thực hiện được."
Nhìn đôi tay to lớn của ông chủ vẫn đặt trên vai mình, Lý Trường An đứng dậy sau một hồi im lặng, gật đầu và bước ra cửa.
Đi được hai bước, đột nhiên hắn muốn dừng lại không nặng không nhẹ nói một câu:
"Ta tên là Lý Trường An."
Nhìn bóng lưng của Lý Trường An rời đi, ông chủ khẽ lắc đầu và cười cay đắng:
"Muốn ta nhớ tên ngươi để tận mắt thấy ngươi mở ra một thời đại mới sao? Bọn trẻ ngày nay điên cuồng thật."
"Tuổi trẻ đúng là tuyệt vời."
Ăn no theo thói quen, Lý Trường An định ghé qua chợ đen.
Trong thành này có đủ loại người từ tam giáo cửu lưu đủ loại thành phần tấp nập qua lại nhưng không ai có thể qua mắt được những kẻ buôn tin tức.
Thí Luyện không yêu cầu người tham gia phải tay không bước vào.
Những gia đình có điều kiện chắc chắn sẽ trang bị cho mình những vũ khí tốt hơn.
Tuy nhiên, Điểm Thí Luyện có quy tắc riêng của nó, nếu dựa dẫm quá nhiều vào ngoại lực sẽ ảnh hưởng đến mức độ thăng hoa cuối cùng.
Và việc chuẩn bị cho những điểm yếu không nằm trong giới hạn này.
Thu thập thông tin về đối thủ và chuẩn bị những thứ có thể khắc chế nhau đều được coi là một phần của thực lực.
Thế giới không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối mà chỉ có công bằng tương đối mà thôi.
Trong chợ đen có những bàn cá cược.
Mỗi ngày đều có người ngồi chầu chực trước cửa điểm Thí Luyện, chạy khắp thành phố để thu thập thông tin về người tham gia và cung cấp cho những con bạc.
Một năm chỉ có vài lần nhưng mỗi lần tiền cược đặt vào rất nhiều.
Đám nhà cái cũng rất vui lòng bán thông tin cho những thí sinh khác, vì chỉ khi có những pha lật kèo với kết quả bất ngờ mới có được lợi nhuận và điều này không thể dàn xếp nào dàn xếp ngầm được.
Hôm nay, Lý Trường An quyết định đến thẳng đến điểm Thí Luyện luôn cho nóng.
Thông tin vẫn chưa cần gấp, tốt hơn là hắn nên đi xem những đối thủ nên chú ý tới trước đã bởi đối mặt trực tiếp với kẻ thù luôn khác xa so với việc đọc thông tin trên giấy.
Trong thử thách trường có đủ phòng nghỉ cho người tham gia.
Chỉ cần đăng ký là có thể được ăn ở miễn phí.
Nếu bỏ trốn giữa chừng, họ sẽ bị quân đội truy nã vì đùa giỡn với Liên bang là phạm tội nghiêm trọng.
Cánh cửa cao năm trượng luôn mở rộng chưa từng khép lại.
Cửa được chạm trổ hoa văn tinh xảo nhưng không mất đi vẻ hoang dã như một con mãnh thú đang há miệng chờ đợi con mồi bước vào.
Dòng người bước qua cánh cửa này không ngừng nghỉ, luôn có những kẻ mơ mộng mình sẽ trở thành anh hùng chém rồng.
Từ xa Lý Trường An đã nhìn thấy tay trong của bọn chợ đen cắm chốt ở đây.
Đáng tiếc đối phương quá non nớt bày ra một quầy trái cây để ngụy trang.
Dù có đứng cách điểm Thí Luyện xa đến đâu cũng chẳng che giấu được.
Vì trong thời mạt thế không thiếu lương thực, thậm chí giá lương thực còn thấp do sản lượng cao.
Nhưng phần lớn dị năng giả lại ăn rất nhiều, giống như việc xe chạy nhanh tiêu tốn nhiều nhiên liệu.
Tuy nhiên, điều này chỉ giới hạn ở mức độ đó.
Trái cây quý hiếm trong thời mạt thế không còn được trồng nhiều, trở thành món ăn xa xỉ của giới thượng lưu.
Bày quầy trái cây giữa đường chẳng khác nào hét lên:
"Ta là kẻ đáng nghi!"
Mỗi người bước vào thử thách trường đều bị ghi lại, sau đó bị những kẻ này điều tra kỹ lưỡng.
Lý Trường An chưa muốn trở thành đối tượng bị cá cược, nên chỉ đứng ngoài cửa một lúc rồi bước đến quầy trái cây.
"Ông chủ, quả táo này bán bao nhiêu?" Lý Trường An khẽ cười hỏi.
Ông chủ với khuôn mặt dữ tợn như đồ tể nhưng lúc này lại cười nịnh nọt:
"Hai trăm bảy một quả, chàng trai có muốn mua vài quả không? Tặng táo cho con gái là cách tuyệt vời để tỏ tình đấy. Nghe nói trước mạt thế, một quả táo còn đổi được cả một căn phòng và một đêm trọn vẹn cơ mà!"
"Nghe cũng hay đấy nhưng ta chỉ muốn ăn thôi." Lý Trường An cầm quả táo lên, lau sơ rồi cắn một miếng:
"Cũng ngọt thật."
Ông chủ nhíu mày: "Anh bạn chưa trả tiền mà, thế này không được đâu."
Nhìn ông chủ đưa tay sờ xuống dưới quầy, Lý Trường An mỉm cười:
"Đừng có kích động, ta đâu nói là không trả tiền.”
“Thế này đi, ngươi đưa cho ta thông tin về ba người dẫn đầu, ta trả tiền một lần luôn."
Ông chủ giãn mày ra, cười lớn
"Anh bạn cứ nói sớm thì tốt rồi. Một quả táo thì có đáng gì, coi như ta mời cậu giải khát. Thông tin thì ta có nhưng ở đây không thể giao dịch được, anh bạn đi theo ta một chuyến nhé?"
"Được thôi nhưng quầy hàng này thì sao?" Lý Trường An liếc nhìn đám cam trên quầy.
"Không phải quầy của ta đâu, là của bọn ta. Sẽ có người trông coi."
Nhìn theo ánh mắt Lý Trường An, ông chủ do dự một chút rồi hào phóng đưa thêm hai quả cam vào tay anh.
Rất hiểu chuyện! Lý Trường An cười, gật đầu hài lòng. Người đàn ông này trông có vẻ lỗ mãng nhưng thực ra rất biết cách kinh doanh.
Chợ đen ở thành phố này phát triển khá mạnh, phía sau có lẽ là một thế lực lớn chi phối.
Một thế lực lớn đồng nghĩa với việc người ngoài phải biết điều mà hành xử.