Chương 17 -
Miệng nói những lời vô tội nhưng thiếu niên lại tiến gần hơn về phía Lý Trường An.
Lý Trường An nhíu mày nói:
"Văn An Nhiên, mười chín tuổi, sinh ra ở..."
Chưa kịp để Lý Trường An nói hết, Văn An Nhiên đã tự giới thiệu:
"Sinh ra ở Cửu Thành, phía bắc Đông Châu, cao một mét bảy mốt, nặng năm mươi ba cân, sở thích là nướng thịt và đi dạo phố. Thể chất cực kỳ mạnh mẽ, từng một mình giết chết cả đội thợ săn dã thú chỉ vì họ thèm khát chiến lợi phẩm của ta."
"Họ cung cấp thông tin cho ngươi không chính xác đâu, chẳng hạn như về dị năng của ta. Ngươi không biết đúng không? Dị năng của ta thuộc hệ thần bí, tên là 【Truy cát tránh hung】 (Cầu may, tránh ác). Mặc dù không thể biết trước nguy hiểm là gì nhưng cực kỳ thích hợp để làm đồng minh đấy."
Lý Trường An vẫn tiếp tục đối phó với bữa ăn sắp nguội, coi như cuộc đối thoại vừa rồi không hề tồn tại.
"Sao lành lùng thế."
Văn An Nhiên gặm đùi cừu, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
"Ý ngươi là trong số những người ở đây, ta là kẻ an toàn nhất?”
“Nghe điều đó chẳng khiến người ta vui đâu."
Lý Trường An quay đầu, cười lạnh lẽo.
Văn An Nhiên ngẩn ra một lát, sau đó tiếp tục cười:
“Thật kỳ lạ, cách ngươi hành xử không hề khớp với sự giả dạng của ngươi.”
“Một dị năng giả cấp thấp như ngươi khi đối mặt với ta lại liên tục tỏ ra mạnh mẽ, không hề giấu giếm sát khí. Ngươi làm vậy thì hình tượng của ngươi sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi."
"Hình tượng thì chẳng phải để sụp đổ sao?"
Lý Trường An đặt đũa xuống, bữa ăn đã xong, không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Nhưng trước khi rời đi...
Lý Trường An bước đến chỗ một thanh niên cao gầy ở góc phòng hạ giọng nói:
"Anh bạn, muốn mua thông tin về ba người dẫn đầu không?"
"Thông tin đầy đủ, chỉ có mình ta bán thôi."
"Ngươi có thấy thiếu niên kia không, người đứng thứ ba Văn An Nhiên, dị năng của hắn chỉ có ta biết thôi."
"Ngươi cũng thấy ta vừa nói chuyện với hắn rồi chứ.?"
Vài phút sau, thẻ căn cước vừa chạm nhau, năm mươi vạn đã được chuyển vào tài khoản.
Lý Trường An cảm thấy hài lòng, dù sao hắn cũng không có năng khiếu kinh doanh, bán được với giá mong muốn từ đầu đã là tốt rồi.
Trở lại bàn ăn lúc nãy, Lý Trường An đặt xuống mấy xấp tiền mặt:
“Ta bán thông tin của ngươi được mười vạn, chia đôi, đây là phần của ngươi.”
“Vậy là chúng ta coi như là liên minh rồi nhé!”
Văn An Nhiên hồ hởi nhận tiền nhìn Lý Trường An im lặng rời đi rồi mới khó chịu nhổ ra chiếc xương cừu trong miệng.
“Bán thông tin của ta ngay trước mặt ta, thằng nhóc này đúng là tệ thật!”
“Thay vì nói hình tượng sụp đổ, có lẽ cuộc trò chuyện với ta mới là màn giả vờ, hắn cố tình làm vậy để ta phải để mắt đến hắn.”
“Nhưng... thông tin về ta chỉ bán được mười vạn thôi sao? Thật là phi lý.”
Quay về phòng, Lý Trường An chuyển toàn bộ tiền trong thẻ căn cước vào tài khoản của Giang Thủy Bộ.
Chỉ vài phút sau, điện thoại của Giang Thủy Bộ đã reo lên đúng như dự đoán.
“A lô, thằng nhóc này, ngươi lại đi giết người nữa phải không?”
Lý Trường An nửa nằm trên giường, cười nói:
“Ta không có mà, đây là tiền ta kiếm được nhờ buôn bán đó.”
“Bốc phét! Lúc trước ở chỗ ta, một ly rượu ngươi còn bán không nổi, La Thành thì xa quá, ta không kịp chạy đến.”
“Ngươi đừng có giết người nữa, ta sợ không đến kịp.”
Đã quen với sự càm ràm của Giang Thủy Bộ, Lý Trường An liên tục gật đầu:
“Được rồi, yên tâm đi, ta ngoan lắm dù có giết người thì cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ mà.”
Ở đầu dây bên kia, Giang Thủy Bộ rõ ràng thở dài:
"Ngươi quả nhiên ngươi chuẩn bị giết người rồi. Thôi bỏ đi, lần này mất bao lâu để ra ngoài? Ta sẽ chuẩn bị trước để đến đón ngươi."
Tính toán trong đầu một lát, Lý Trường An đáp:
“Cao thủ lần này nhiều hơn hẳn. Từ lúc vào đến giờ, ta đã thấy bốn dị năng giả cấp A.”
“Nếu không phải đấu trường quá lớn, thì khoảng hơn một tháng là xong. Dài nhất cũng không quá hai tháng.”
“Vậy cũng tốt, ta sẽ mang cô bé ngươi gửi ở đây đến cho ngươi gặp mặt, tiện thể cho con bé mở rộng tầm mắt.”
Giang Thủy Bộ chưa từng nghi ngờ phán đoán của Lý Trường An.
Nếu hắn nói tối đa hai tháng thì tuyệt đối không dài thêm dù chỉ một ngày.
"À, đúng rồi!"
Nhắc đến chuyện đó, Lý Trường An ngồi bật dậy:
"Tiểu Ngũ hay Tiểu Lục nhỉ? Cô bé thế nào rồi?"
“Ngươi để người ta lại cho ta, ít nhất cũng phải nhớ được tên chứ! Con bé cũng khá đấy, có lẽ thật sự có thiên phú.”
“Những gì ta dạy, nó tiếp thu rất nhanh, chỉ sau một ngày đã biết làm món cơm trứng cuộn rồi.”
Lý Trường An nhất thời không biết nên khen ngợi hay chê trách:
“Được rồi, nếu ngươi rảnh thì dạy con bé thêm vài thứ, nhắc nó ăn nhiều vào gầy quá không tốt. Còn về Ký tương tư...”
“Ta mang theo bên mình, ngươi yên tâm.”
Giang Thủy Bộ trả lời ngay lập tức.
Sau khi tán gẫu vài câu nữa, Lý Trường An cúp máy, ngồi xếp bằng trên sàn, để ánh nắng chiếu vào người qua khung cửa sổ.
Trong Điểm Thí Luyện không có liên minh thật sự.
Cái gọi là kết đồng minh chỉ là hành động tạm thời, mỗi người vẫn sẽ tự hành động.
Khi gặp nhau, họ có thể trao đổi thông tin, giao dịch vật phẩm nhưng sẽ không chiến đấu cùng nhau.
Dù một người rơi vào tình thế nguy hiểm, kết cục tốt nhất là người kia cho hắn một cái chết nhanh gọn.
Từng có kẻ muốn tập hợp một đội ngũ để đánh trọng thương các thí sinh khác, sau đó tự mình kết liễu họ để lấy điểm.