Chương 19 - Ta đã trở về nhà
Nhưng nếu không mua gì, lại có thể dễ bị chú ý.
Ở góc phòng, có vài kẻ không hề có ý định mua lương khô thì thể hiện rõ sự ngông cuồng của mình.
Ánh mắt của họ lướt qua từng người tham gia, thỉnh thoảng còn liếm mép như thể đã chọn xong con mồi.
Văn An Nhiên bị bọn chúng nhắm đến.
Ai cũng sẽ nhắm đến hắn — trẻ tuổi, trông yếu ớt, lại có tiền, chẳng khác gì một con cừu béo.
Lý Trường An chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Đúng là không thể so tài trí với tên nhóc này được, cố tình gây chú ý để bị dòm ngó. Với khả năng 【Truy cát tránh hung】 của hắn ta, những kẻ kia chỉ có nước lần lượt bị săn giết nguọc lại mà thôi.
Trò chơi còn chưa bắt đầu mà đã có người chuẩn bị cho một trận "mở màn với mười mạng".
Tầng hai của Điểm Thí Luyện giống như phòng chờ ở nhà ga với những dãy ghế cách nhau nửa mét, không có gì khác ngoài bức tường phía trước là một màn hình đá lớn.
Tầng trên và tầng dưới cộng lại có khoảng năm trăm chỗ ngồi.
Điều này có nghĩa, mỗi lần thử luyện tối đa chỉ có năm trăm người tham gia và lần này — tầng một còn chưa ngồi kín.
Lý Trường An tùy tiện chọn một chiếc ghế, ngả lưng ra chuẩn bị chợp mắt. Trước khi nhắm mắt, hắn thấy có gì đó lóe qua trước mắt. Nhìn kỹ lại, Lý Trường An bật cười.
Cô gái tóc hồng anh gặp hôm qua cũng ở đây.
Có lẽ cô ấy không nghỉ lại trong Điểm Thí Luyện, nên đến giờ hắn mới phát hiện ra.
Nhưng có liên quan gì đến hắn chứ? Lý Trường An mỉm cười nhắm mắt chờ tiếng chuông đánh thức mình.
Không ít người giống Lý Trường An, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng có người thì quan sát xung quanh cố gắng ghi nhớ đối thủ trước khi trận đấu bắt đầu.
Khi tiếng chuông vang lên, Lý Trường An chậm rãi mở mắt, một cột sáng quen thuộc chiếu xuống người hắn.
Mặc dù phía trên không hề có đèn nhưng không hiểu sao cột sáng này vẫn xuất hiện.
【Thái A Thí Luyện bắt đầu, các thí sinh không được bước ra khỏi phạm vi cột sáng, 5, 4, 3…】
Cảm giác mất trọng lực quen thuộc ùa đến, Lý Trường An vươn vai — trở về nhà rồi.
Cánh cửa lớn của Điểm Thí Luyện mở ra, cô gái phụ trách đăng ký tiến vào trên tay cầm một chiếc máy tính bảng mỏng cỡ móng tay.
Đi theo sau là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục xanh lá đậm.
“Từ hôm nay đến khi thử luyện kết thúc, phải ghi lại tên của từng người. Điểm Thí Luyện không kết nối được với mạng lưới của Đế quốc nên việc đăng ký hoàn toàn trông cậy vào các người.”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Màn hình đá vốn tối đen giờ đã hiện ra chi chít tên.
Đây là tên những người tham gia đã đăng ký, có thể là tên thật hoặc tên giả nhưng khi họ chết trong thử luyện tên của họ sẽ chuyển từ màu xanh sang màu đỏ.
Thứ duy nhất kẻ thất bại có thể để lại, chỉ là tên của mình.
Cô gái liên tục gật đầu không dám lơ là dù chỉ một chút.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua từng cái tên trên màn hình, rồi đột ngột dừng lại cười nói:
“Lý Trường An? Có phải là người ngươi nói không?”
“Đúng vậy.”
Cô gái vội vã đáp, căng thẳng đến mức suýt nấc cục.
Sau khi nuốt lại cơn nấc, cô nhanh chóng nói tiếp:
“Dung mạo của anh ta rất giống với người trong bức ảnh ngài đưa nhưng ảnh hơi mờ nên ta không dám khẳng định.”
“Không sao. Có lẽ đây cũng là tên giả. Nếu đến lúc chỉ còn lại mười người mà hắn vẫn chưa chết, ngươi nhớ báo cho ta trước.”
Người đàn ông trung niên quay lưng rời đi.
Cô gái cúi gập người tiễn ông rời khỏi, sau đó nhanh chóng quay lại và biến sắc.
Cô hoảng hốt bắt đầu ghi chép trên máy tính bảng.
Một trăm chín mươi bảy cái tên xanh, trong nháy mắt đã có hơn mười cái chuyển thành đỏ.
Cảm giác tiếp đất ập đến, Lý Trường An mở mắt theo phản xạ lăn ngay ra một bên nấp sau cột bê tông gần nhất.
Chờ vài giây sau, hắn mới bắt đầu âm thầm quan sát xung quanh.
Mọi thí sinh được phân bổ ngẫu nhiên trong một phạm vi nhất định. Kích thước của khu vực này phụ thuộc vào tổng quy mô của thử luyện trường. Điều đó có nghĩa là có khả năng nhiều người sẽ rơi xuống cùng một chỗ.
Lần này anh khá may mắn, xung quanh không có ai, ít nhất trong tầm mắt không thấy bóng dáng ai cả.
Nhưng vẫn phải cẩn thận với những kẻ có dị năng 【cảm nhận】, không thể ở lâu một chỗ được.
"Lần Thí Luyện này là một thành phố sao?"
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Lý Trường An xác định rằng mình không phải đang ở một đống đổ nát mà là trong tàn tích của một thành phố.
Ở xa xa, vẫn có những tòa nhà chưa hoàn toàn sụp đổ trông giống như một đô thị sau chiến tranh.
Tuy nhiên, những cây leo chằng chịt trên các tòa nhà cho thấy nơi đây đã bị bỏ hoang từ lâu.
"Thành phố thì tốt."
Lý Trường An cười khoái chí, bước vào trong bóng tối.
Thành phố có nghĩa là có nước, có lương thực, dù phần lớn thức ăn có lẽ đã hết hạn nhưng tìm thức ăn sẽ dễ dàng hơn. Cùng lắm thì ăn lá cây vậy.
Những bước đi của hắn không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cơ bắp trên người hắn chuyển động uyển chuyển như một loài mèo linh hoạt và điềm tĩnh. hắn
Tất cả mọi người đều được đưa đến cùng một khu vực, vậy nên hắn không cần phải tìm cách trốn đi ngay.
Chỉ cần tránh khỏi đợt chiến đấu đầu tiên, những kẻ khác tự nhiên sẽ rời khỏi khu vực này.
Ẩn nấp ngay dưới tầm mắt chính là chiến thuật tốt nhất.