Chương 22 -
Khoan đã, hắn đến đây để thử luyện, phải kiềm chế sự tò mò lại thôi. Lý Trường An cười khổ, cẩn thận tiến vào siêu thị.
Lấy nước trước... nước cất? Không phải là nước vô trùng sao?
Thôi, kệ đi. Lấy luôn hộp thịt kho tàu... Con người trước tận thế ăn ngon thế này sao?
Dù đang "mua sắm", Lý Trường An vẫn không lơ là cảnh giác, tuyệt đối không tạo ra tiếng động.
Ba lô của hắn không chứa được nhiều đồ nên giờ phải chọn lựa thật cẩn thận, đặc biệt là những món đồ đã tuyệt chủng trong thế giới hiện tại.
Điều này khiến hắn mất chút thời gian để chọn lọc.
“Dắt theo con lừa yêu quý~”
“Từ từ lột da nó~”
“Da nó trắng mịn, còn có chút mùi thơm~”
Có ai đó đang vừa hát vừa bước vào siêu thị, dường như còn đang kéo lê thứ gì đó nặng nề, có thể nghe thấy âm thanh vải vóc cọ xát với mặt đất.
Lý Trường An lập tức nằm sấp xuống, bò đi không một tiếng động như một con nhện.
Hắn lắng nghe hướng âm thanh, rồi từ góc khuất leo lên tường ẩn mình giữa những ống thép đan xen trên trần nhà.
Giọng nói nghe như của một thiếu niên nhưng không phải là Văn An Nhiên.
Lý Trường An không dám nhìn trực tiếp kẻ đếnsợ rằng mình bị phát hiện chỉ dám liếc qua bằng khóe mắt.
“Lạ thật, hình như có ai đó vừa nhìn mình thì phải.”
Giọng thiếu niên có vẻ ngây thơ nhưng lại phát ra từ miệng của một gã lùn với khuôn mặt đầy sẹo.
Hắn chỉ cao khoảng một mét ba, vết sẹo chi chít khiến gương mặt gần như không còn rõ ngũ quan.
Gã lùn đang kéo lê một cô gái bất tỉnh.
Nhìn quanh không thấy ai, hắn cho rằng mình đã tưởng tượng, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra.
Khả năng cảm nhận khá nhạy bén nhưng chắc không phải là dị năng hệ cảm nhận.
Lý Trường An xoay người, nấp hoàn toàn sau những ống thép.
May mà đối phương quá lùn, khó mà nhìn thấy hắn.
Lý Trường An đã thấy hai kẻ này trong đại sảnh, lúc đó gã lùn còn đeo mặt nạ còn cô gái thì ngồi đọc sách trông rất điềm đạm.
Hắn không hiểu tại sao những người như cô ta lại tham gia thử luyện.
Coi nơi này là trò chơi trẻ con chắc?
Gã lùn tiếp tục hát, kéo lê cô gái về phía quầy bếp nơi có một dãy dụng cụ bằng thép không gỉ vẫn còn sáng bóng và không bị gỉ sét do được niêm phong kín.
“Tỉnh dậy đi nào.”
Gã lùn có vẻ đang mỉm cười khi vỗ nhẹ vào mặt cô gái.
“Ưm ưm ưm!”
Cô gái vừa tỉnh dậy đã hoảng loạn vùng vẫy nhưng tay chân và miệng đều bị trói chặt.
Gã lùn cười toét miệng, lần này có thể thấy rõ nụ cười của hắn.
“Ta muốn cởi trói cho cô lắm nhưng nếu cô hét to thì sẽ phiền lắm. Có người đến thì không hay, nên chịu khó một chút nhé.”
“Đừng có mong ai đến cứu. Đây là thử luyện, giết cô thì ta được một điểm. Cô nghĩ ai sẽ bỏ qua cơ hội này? Cứ chịu đựng một chút đi, ít ra ta sẽ để lại cho cô một thân xác còn nguyên vẹn. Cô còn trong trắng không?”
“Chờ lát nữa ta sẽ tự kiểm tra, hà hà.”
Nói xong, gã lùn bắt đầu lục lọi đống dụng cụ, cuối cùng chọn một con dao chặt xương, bóc lớp bao bì và cầm nó trên tay cười mãn nguyện.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Sống trên đời đã quá khổ rồi, ta sẽ giúp cô kết thúc sớm nỗi đau này. Không cần cảm ơn ta nhưng nhớ cảm nhận kỹ nhé.”
Lưỡi dao hạ xuống, cắm sâu vào đầu gối của cô gái.
Cô còn chưa kịp nghĩ gì đã cảm nhận cơn đau thấu xương.
Tiếng thét của cô bị tấm vải trong miệng chặn lại, chỉ còn tiếng thở hổn hển và tiếng cổ họng khô khốc.
Chính lúc này! Lý Trường An lao xuống từ trên cao, thân mình vặn xoắn nhưng do gã lùn quá thấp nên cú đá của hắn hơi lệch, cuối cùng chỉ đá trúng vai của hắn ta.
Dù vậy, cơ thể nhỏ bé của gã lùn vẫn bay như viên đạn, đập sập bảy, tám cái giá hàng, chỉ khi chạm đất mới phát ra tiếng thở nặng nề.
“Tiếc quá~, không đá trúng đầu.”
Lý Trường An lắc đầu tiếc nuối. Cú đá vừa rồi chỉ làm vỡ xương vai của gã.
Một đòn không trúng, giờ thì phải chuẩn bị chạy.
“Hehehe.”
Tiếng cười vui vẻ vang lên từ đống đổ nát. Gã lùn đẩy những mảnh vỡ lộn xộn ra, cố gắng đứng dậy, một cánh tay lủng lẳng bên người.
“Ngươi có biết tại sao cô ta không phản kháng không?”
“Dù chỉ là một dị năng giả cấp thấp, cô ta cũng phải có chút sức mạnh phản kháng chứ?”
“Bởi vì ta là nhân vật chính của thế giới này. Ta khắc chế tất cả dị năng!”
Khắc chế tất cả dị năng? Lý Trường An kinh ngạc.
Ngươi là nhân vật chính sao? Vậy ta là cái gì????
Gã lùn ho khan một tiếng, phun ra một ít máu tươi nhưng máu trong cổ họng chưa kịp phun ra đã bị hắn nuốt ngược lại.
Hắn từ từ tiến về phía Lý Trường An.
“Bất kể ngươi có là thiên tài trời sinh thế nào, chỉ cần chạm vào ta ngươi sẽ mất hết tất cả.”
“Ngươi sẽ cảm thấy tay chân rã rời từ bây giờ.”
“Dị năng mà ngươi tự hào cũng sẽ không còn sử dụng được nữa.”
“Rất nhanh thôi ngươi sẽ giống như con lợn nằm dưới đất kia.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân hả? Để kiếp sau đi.”
Lý Trường An vỗ tay một cái, cười nói:
"Ngươi không nhắc thì ta cũng quên mất."
Hắn cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt của cô gái nằm trên sàn.
Cô gái đang nép sau lưng Lý Trường An, cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt tái nhợt.
Trong đôi mắt đầy nước mắt, ánh lên tia hy vọng.
Cô hy vọng rằng Lý Trường An là người cứu cô nhưng cũng sợ hãi rằng hắn sẽ kết thúc giống như cô – bất lực.
Chính lúc này!