Chương 25 - Quyết Đoán Trong Sai Lầm
Dù Lý Trường An thường hay gọi quán của Giang Thủy Bộ là "cái sạp" nhưng thực tế nó là một tửu quán không nhỏ.
Mặc cho giá rượu nơi đây đắt đỏ nhưng khách hào sảng chưa bao giờ thiếu, vì nơi này được coi là chốn an toàn nhất ở Bắc Thành.
Trên tường quán, dòng chữ "Cấm ồn ào, đánh nhau" luôn hiển hiện và chẳng ai dám phá vỡ quy tắc.
Dù trước đây nơi này từng là địa bàn của băng đảng lớn nhất Bắc Thành nhưng chỉ trong một đêm vì ba tên kia mà cả băng đảng đó bị quét sạch.
Hiện tại, một trong ba người đang ở Thí luyện, hai người còn lại ngồi đối diện nhau nhìn qua chẳng có vẻ là bạn mà trông lại giống kẻ thù hơn.
"Ngươi tới đây để uống rượu chùa à?" Giang Thủy Bộ đảo mắt, tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo đung đưa nhẹ.
Lâm ca ngồi đối diện vẫn giữ bộ dáng một người đàn ông lụi bại, tay nắm chai rượu ánh mắt lướt về phía Ngũ Liễu Nhạn đang bận rộn sau quầy.
Giang Thủy Bộ không hài lòng gõ tay xuống bàn.
“Tiểu nha đầu mà Trường An nhặt về đúng không? Nếu ngươi không biết dạy thì đưa người cho ta.”
Lời nói của Lâm ca khiến cơn giận trong Giang Thủy Bộ không kìm được bốc lên.
"Ngươi nói ta không biết dạy sao?"
Giang Thủy Bộ chống tay lên bàn, ánh mắt lạnh lùng.
Lâm ca bình thản gật đầu:
“Với cái tính khí của ngươi, ta lo rằng ngươi sẽ làm hại đứa trẻ mất.”
“Năm xưa chính ngươi dạy Trường An cách đối nhân xử thế nhưng kết quả thì sao ngươi biết rõ rồi chứ?”
Nhắc đến chuyện đó khí thế của Giang Thủy Bộ tiêu tan, cúi đầu không nói nên lời, miệng vẫn lẩm bẩm không phục:
“Lúc nào cũng lấy chuyện đó ra nói ta, vô vị.”
"Nếu ngươi không giết thủ lĩnh băng khác, Trường An có lén vào băng đảng của người ta và diệt cả gia tộc họ không?"
"Ta đã tin tưởng ngươi thực sự có thể dạy dỗ nó cách giao tiếp, kết quả là nó giờ chẳng biết làm bạn với ai ngoài ta và ngươi.”
“Còn lại chỉ biết giết hoặc bỏ qua."
Lâm ca càng nói càng tức giận, rõ ràng trong lòng cũng đầy ấm ức.
“Thôi, thôi, ta biết ta sai rồi. Giờ chẳng phải ta đang tìm cách bù đắp sao?”
“Mà nói thật, lòng người hiểm ác, ngươi cũng hiểu mà đúng không.”
Giang Thủy Bộ biện minh yếu ớt.
Lâm ca thở dài:
“Lúc chúng ta gặp nhau, Trường An mới vượt qua Thí luyện thứ 3 giờ đã là lần thứ 8 rồi.”
“Thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Đừng đột nhiên hoài niệm quá khứ, điềm xấu lắm.”
“Ta đã mở quán ở nơi đầy rẫy chết chóc này đã đủ xui rồi, ngươi đừng rủa nữa.”
Giang Thủy Bộ dốc cả ly rượu vào miệng, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Lâm ca đứng lên trước đẩy Giang Thủy Bộ ngồi lại xuống ghế, lắc đầu nói:
“Ta không nói đùa, thật sự ta định trở về một chuyến.”
“Ta không đồng ý.”
Giang Thủy Bộ cắt ngang:
“Chẳng cần nói gì nữa, đợi Trường An về rồi tính. Nó không ở đây, ngươi nói gì ta cũng không nghe.”
“Tên nhóc thối, ta đâu có xin phép ngươi.”
“Dù sao ta cũng muốn về nhìn lại một lần, coi như hôm nay ta tới để từ biệt.”
Lâm ca vỗ vai Giang Thủy Bộ, tay châm điếu thuốc rồi bước ra cửa.
Giang Thủy Bộ chẳng buồn quay đầu lại.
Ít nhất cũng để lại cái ly cho ông ta chứ!
Khi trời vừa rạng sáng, Lý Trường An đẩy đống đá vụn ra, leo lên.
Bên cạnh hắn là một cái xác không đầu đầu nằm cách đó mười bước, mặt vẫn còn in dấu chân đầy vẻ kinh ngạc.
“Ban đêm mà còn dám nói chuyện, đúng là không biết sợ chết.”
Lý Trường An lắc đầu lục lọi cái xác chết nhưng hắn chỉ tìm thấy một chai nước rỗng, có lẽ kẻ giết tên này đã lục soát trước.
Ăn vài viên lương khô, Lý Trường An định rời đi thì bất ngờ dừng bước.
Hắn lấy ra từ trong áo Ký Tương Tư(con chim đồng), đuôi chim đang khẽ rung.
Hắn nhẹ nhàng gạt cái đuôi và giọng Giang Thủy Bộ vang lên từ miệng chim.
“Gọi Trường An, nghe rõ không?”
"Nghe rõ." Lý Trường An cười nhạt hạ giọng.
Thứ này quả thực hữu dụng.
Thử thách cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không có cách nào truyền tin thì chỉ có con chim đồng này là phương tiện duy nhất mà Lý Trường An biết đến.
Dĩ nhiên, chim đồng không chỉ có chức năng truyền tin mà còn nhiều khả năng khác và nó đã ngốn sạch toàn bộ tài sản của hắn.
“Nghe được thì tốt. Lâm ca tính về nhà, ngươi hẳn đã biết chuyện của hắn rồi đúng không?”
“Ta giờ không cản nổi hắn, bao giờ ngươi ra? Có thể nhanh hơn không?”
Lâm ca về nhà? Điên rồi sao? Lý Trường An nhíu mày đáp:
“Ta sẽ cố gắng ra nhanh nhất!”
“Lần này có gần hai trăm người tham gia, trong đó có vài kẻ cũng đáng gờm. Ngươi tạm thời tìm cách kéo dài thời gian giùm ta đi.”
"Được rồi, vậy ngươi nhanh lên."
Lý Trường An cất con chim đồng vươn vai, các khớp xương kêu răng rắc như tiếng hạt đậu nổ.
Không còn cách nào khác, hắn phải đẩy nhanh tiến độ.
Lần này, Lý Trường An lần đầu tiên cảm thấy sốt ruột muốn thoát ra ngoài.
Len lỏi giữa những tòa nhà bê tông hoang tàn, hắn chăm chú lắng nghe mọi âm thanh khả nghi.
Chợt xoay người, không chút do dự lao về hướng bắc.
Một âm thanh xé gió vừa vang lên, nghe như tiếng mũi tên lao tới.
Nếu trong Thí Luyện này không có ai khác dùng cung tên thì đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lý Trường An cắm tay vào tường bê tông, leo lên cao.
Hắn nằm rạp trên mái nhà như là một con chó nhưng lại giống một con chuột luồn lách, hơi ngẩng đầu hít ngửi không khí.
Không ai có khả năng nhạy cảm với mùi máu như hắn.