Chương 49 - Ngươi và Ta
Dù cô ta cầm bất kỳ loại vũ khí gì, vết chém cô ta để lại cũng không thể bị phá hủy.
Chỉ cần cô ta chém đủ nhanhthì vết chém có thể biến thành một bức tường chắn không thể xuyên thủng.
Một người mạnh mẽ như vậy mà lại không giết người, rốt cuộc đang làm gì?
Không lẽ là không nỡ xuống tay?
Không thể nào, cách cô ta phân xác những người kia đã đủ cho thấy sự lạnh lùng, vô cảm của tâm trí.
Nghĩ mãi vẫn không thông!
Nghĩ mãi vẫn không hiểu!
“Lý Trường An.”
Văn An Nhiên nhịn suốt mấy ngày nay, cuối cùng không chịu được nữa, hỏi:
“Có phải ngươi đã tham gia nhiều lần Thí luyện trước đây rồi đúng không?”
Lý Trường An khựng lại khi đang chạy, sự do dự trong vài giây đã là câu trả lời rõ ràng.
Hắn cũng thừa nhận ngay:
“Phải, đây không phải lần đầu của ta.”
“Thảo nào, ngươi có quá nhiều kinh nghiệm đối phó với con người.”
“Nếu ngươi là thợ săn quái thú, lẽ ra ngươi phải quen thuộc với bọn chúng hơn.”
Văn An Nhiên còn muốn nói thêm một điều nữa, rằng Lý Trường An không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi giết người… không một chút áy náy tội lỗi.
Trừ khi tâm lý có vấn đề… nếu không, phần lớn mọi người đều không thể kiểm soát được cảm giác tội lỗi sau khi giết người.
Nhưng Lý Trường An thì không, hắn ra tay mà không hề do dự, không chút nhân từ, giống như là …một con quái vật.
“Vậy ngươi kể cho ta nghe về những lần Thí luyện trước đây đi.”
“Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, ta chắc chắn là không có nguy hiểm.”
Trên đường chạy, Văn An Nhiên bắt đầu thấy buồn chán đến mức ngáp dài.
Nghe thấy tiếng ngáp qua tai nghe, Lý Trường An thở dài:
“Lần trước là Thí luyện Vô Huyền. Kẻ chiến thắng cuối cùng là một gã khổng lồ, tự xưng là Man Thần.”
“Hắn bắt được một dị năng giả cảm ứng, chặt tứ chi của tên đó và dùng làm thiết bị dò đường.”
“Cuối cùng, hơn trăm người đã chết dưới tay hắn.”
“Hắn là một kẻ điên. Nếu ngươi thắng và đến Quân Bộ thì sẽ gặp hắn đấy.”
Văn An Nhiên bĩu môi:
“Ta không muốn gặp loại người đó nhưng mà ngươi có thể sống sót, ngươi cũng ghê gớm quá rồi!”
“Cũng chỉ là may mắn sống sót thôi. Lúc đó ngực ta suýt bị đánh thủng nhưng may là tim vẫn còn nguyên.”
“Hắn ta cũng chẳng dễ chịu gì, ta đã bẻ gãy hai cái xương sườn của hắn ta và đập nát một quả thận. Nếu ngươi gặp hắn ta, đừng nói là quen ta, ta nghĩ hắn sẽ xé xác ngươi đấy.”
Lý Trường An cẩn thận nhắc nhở thêm vài lần.
Văn An Nhiên chỉ đáp qua loa, dường như không quá để tâm.
Cả hai tiếp tục di chuyển men theo rìa thành phố, ngay bên cạnh là giới hạn màu đen.
Dị năng của Văn An Nhiên không cảm nhận được bất kỳ mối đe dọa nào, đây là hướng đi an toàn nhất.
Nhưng vừa dừng chân không lâu, họ đã thấy một bóng người loạng choạng từ trong ngõ nhỏ bước ra, toàn thân bê bết máu.
Tên đó ôm chặt một thứ gì đó trong tay, đang cố bò đi, dường như có một nỗi kinh hoàng đuổi theo sau lưng hắn.
“Có vẻ như dị năng của ngươi đã sai rồi, ở đây vừa có một trận chiến.”
Lý Trường An ghé sát tường, chỉ hé nửa đầu ra quan sát.
Văn An Nhiên sững sờ, lập tức phản bác:
“Không! Dị năng của ta không thể sai được! Nếu có một sai sót, ta đã chết từ lâu rồi. Dù chỉ một lần sai, ta cũng không thể sống sót!”
“Thế chuyện này là sao? Lại đây xem thử đi.”
Lý Trường An nhìn lại, người đàn ông kia đã ngừng di chuyển, dường như đã tắt thở.
Mất máu mà chết?
Kẻ truy đuổi trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Nửa phút sau, Văn An Nhiên đứng bên cạnh Lý Trường An, không có bất kỳ vật che chắn nào, đứng hiên ngang giữa đường.
“Được rồi, để ta chứng minh cho ngươi thấy, dị năng của ta không có sai sót! Giờ đây không hề có nguy hiểm!”
Văn An Nhiên chống nạnh, đứng kiêu hãnh giữa đường.
Lý Trường An bất lực kéo ngươi ta lại gần mình, thấp giọng nhắc nhở:
“Ngươi không thể quá phụ thuộc vào dị năng của mình.”
“Dị năng chỉ là công cụ thôi, ngươi phải tách biệt nó với bản thân.”
“Ta sẽ qua đó xem tình hình, ngươi ở đây đợi ta!”
Không để Văn An Nhiên phản kháng, Lý Trường An nhanh chóng giữ ngươi ta ở lại chỗ cũ rồi bám tường leo lên trên.
Hắn trèo lên một mái nhà cao chưa đến năm mét và bắt đầu bò về phía trước như một con tắc kè.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy một con chuột dài khoảng chín mét đã chết.
Bụng nó bị xé toạc, nội tạng rơi vãi khắp nơi.
Xung quanh là những vết tích bị ăn mòn, bên trong mỗi vết tích đều có máu.
Sau khi xác định không còn nguy hiểm Lý Trường An gọi Văn An Nhiên lại gần, trong đầu hắn đang mô phỏng lại trận chiến ấy.
Trước tiên, con chuột bị thứ gì đó thu hút.
Sau đó, một người từ trên cao lao xuống, đòn đầu tiên tấn công vào đầu con chuột và đòn cuối cùng là một nhát dao xé toạc bụng nó.
Tuy nhiên, máu của con chuột có tính ăn mòn và trận chiến kết thúc bằng việc cả hai cùng chết.
Hiện trường không có dấu hiệu của người thứ ba.
Lý Trường An cầm một thanh thép rồi tiến về phía xác người đàn ông.
“Ngươi định làm gì? Máu đó có thể có độc, đừng chạm vào!”
Văn An Nhiên lo lắng ngăn cản.
“Ngươi thử nghĩ xem.”
Lý Trường An không vội vàng,
“Đây là Thí luyện, giết quái thú không mang lại điểm số. Nếu tên đó đói, có thể đi săn lũ chuột nhỏ hơn.”
“Vậy thì tại sao lại liều mạng với con chuột lớn này? Điều này có nghĩa là nó có giá trị gì đó!”