Chương 56 - Đáng Ghê Tởm
Kẻ còn lại đó chắc chắn sẽ bị Tam Chính Hạ xử lý nên Lý Trường An cõng Văn An Nhiên lên lưng và lao về hướng Tra Lý Tư.
【Pháp Thần】là một trong những khả năng mạnh nhất của những dị năng giả hệ Nguyên Tố.
Nó cho phép họ có sức mạnh tinh thần gần như vô hạn, tăng cường sức mạnh dị năng và còn có khả năng cảm nhận tinh thần đặc biệt.
Trong một phạm vi nhất định, bất kỳ sinh vật nào có sức mạnh tinh thần đều không thể thoát khỏi sự phát hiện của hắn.
Do đó, Lý Trường An không tiến thẳng đến chỗ Tra Lý Tư ngay mà dừng lại khi cách khoảng hai trăm mét. Khoảng cách này đã đủ để nhìn thấy Tra Lý Tư từ xa.
Đây sẽ là chiến trường của Văn An Nhiên, còn chiến trường của Lý Trường An là khoảng cách trong vòng ba bước chân trước mặt Tra Lý Tư.
“Ba viên đạn không thể lãng phí, nếu ta không thể đến gần hắn, ngươi có thể bắn một phát để giúp ta tiếp cận.”
“Còn nếu không, nhất định phải chờ đến khi có thể chắc chắn giết hắn mới bắn.”
Lý Trường An dặn dò Văn An Nhiên thật kỹ.
Văn An Nhiên gật đầu một cách nghiêm túc.
Lần đi này sẽ là trận chiến cuối cùng.
Con dao găm trước đây đã bị Lý Trường An bỏ lại mà thay vào đó là một cây gậy ngắn bằng cao su.
Thực ra, nhiệm vụ của hắn không phải là giết Tra Lý Tư mà là tạo ra cơ hội cho Văn An Nhiên.
…
Ở phía bên kia thành phố, Tam Chính Hạ đang đối diện với đối thủ trước mặt.
Chính xác hơn là kẻ bị bao phủ trong ánh sáng vô tận.
"Khống Chế Quang Nguyên Tố, à. Nghe nói tốc độ của ngươi có thể gần đạt đến tốc độ ánh sáng."
Tam Chính Hạ thu đao vào vỏ.
“Không biết là đao của ta nhanh hơn hay ánh sáng của ngươi nhanh hơn.”
Tam Chính Hạ thu đao lại, ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ gần đó, tháo chiếc bình nước nhỏ đeo bên hông nhấp từng ngụm nước tinh khiết.
Không xa chỗ cô ta ngồi là một thi thể với đôi mắt vẫn mở to không nhắm nổi.
Kẻ đó đã nhẫn nhịn suốt từ đầu đến cuối, chỉ để chờ khoảnh khắc tỏa sáng cuối cùng. Nhưng ánh sáng của hắn chỉ lóe lên trong chốc lát rồi tắt ngấm, chết mà không thể hiểu tại sao lại có một thanh đao có thể đuổi kịp ánh sáng.
Sau khi đặt bình nước xuống bên cạnh, Tam Chính Hạ lấy từ túi áo ra một gói nhỏ bên trong là những chiếc bánh thơm mùi đào.
“Cuối cùng cũng được ăn rồi.”
Cô ta vui vẻ cầm một chiếc bánh đưa lên miệng, nở nụ cười ngọt ngào như thiếu nữ, quay đầu nhìn về phía trận chiến của Lý Trường An và Tra Lý Tư.
Vẫn còn ba chiếc bánh trong gói, Tam Chính Hạ lưu luyến cất chúng lại cẩn thận buộc chặt bình nước rồi đứng dậy, bước về phía nơi cuộc chiến đang diễn ra.
“Ngươi định tiếp cận ta sao?”
Tra Lý Tư cười khẩy, nhìn chàng trai đang lao tới từ khoảng cách 50 mét.
“Trong trận đấu với Tát Nhĩ Mạn, ngươi đã giúp ta xử lý một kẻ đê tiện định đánh lén. Nếu bây giờ ngươi từ bỏ, ta có thể tha cho ngươi.”
Lý Trường An không đáp lời.
Tránh né những tia sét dày đặc là một việc rất mệt mỏi, các tia sét đan xen thành một tấm lưới điện khổng lồ chắn ngang con đường hắn tiến tới.
Hắn cần tìm một lối thoát giữa những tia sét ấy.
Tốc độ không đủ thì phản xạ bù lại.
Lý Trường An không thể theo kịp tốc độ của sấm sét nhưng hắn có thể quan sát rõ ràng từng cử động nhỏ nhất của Tra Lý Tư, thậm chí đến cả rung động của lông mi anh ta.
Chắc chắn Tra Lý Tư đã đạt được cấp S trong điểm Thí Luyện nhưng hắn vẫn chưa quen với việc điều khiển sức mạnh đáng sợ ấy.
Mỗi lần phóng sét, ánh mắt của Tra Lý Tư vô thức liếc về phía mà anh ta định tấn công.
Đó chính là cơ hội duy nhất của Lý Trường An.
Khi cảm nhận ánh mắt của Tra Lý Tư tập trung vào mình, hắn lập tức thực hiện động tác né tránh cực nhỏ và không làm giảm tốc độ di chuyển.
Chỉ với những động tác né tránh nhỏ nhất, Lý Trường An mới không bị ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên.
Từ khi bị phát hiện ở khoảng cách 70 mét, giờ đây hắn đã tiến gần Tra Lý Tư hơn, chỉ còn cách đối phương dưới 50 mét.
Tra Lý Tư cau mày.
Trong số các đối thủ anh ta từng đối mặt, chưa bao giờ anh ta thấy ai lại đối phó với sấm sét theo cách này.
Đây là sấm sét, đâu phải lá rụng đâu mà né mượt vậy.
Từ khi nào mà những tên cận chiến lại liều lĩnh thế này?
Trong đầu Lý Trường An lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ:
Tiến lên! Tiến lên!
Hắn phải tiếp cận Tra Lý Tư để tạo cơ hội cho Văn An Nhiên.
“Đứng lại ngay cho ta!”
Tra Lý Tư giơ tay lên, tia sét đan thành một tấm lưới khổng lồ, phủ xuống đầu Lý Trường An.
Lý Trường An không giảm tốc độ, thấy tấm lưới điện sắp bao trùm mình.
Hắn giật mạnh áo khoác ngoài ném về phía trước.
Bên trong áo có một lớp cao su thường dùng để cách điện.
Tuy nhiên, ngay cả cao su dày tới mức nàocũng không thể chịu được sức mạnh của sấm sét, dòng điện triệu vôn cực mạnh cũng biến mọi vật cách điện thành dẫn điện.
Nhưng điều Lý Trường An cần chỉ là một khoảnh khắc.
Nhân lúc lớp áo tạo ra một lối thoát, Lý Trường An lăn người qua khe hở rồi ngay lập tức tiếp tục lao tới mà không dừng lại.
Hắn thầm thở phào khi nhận ra Tra Lý Tư không tấn công trong khoảng thời gian đó.
Khi hắn lăn qua, tầm nhìn của hắn bị che khuất nên không thể thấy động tĩnh của Tra Lý Tư.