Chương 76 - Phải tìm cơ hội
Ba người nhìn nhau, Hồ Sài cau mày nói:
"Năng lực này rất mạnh nhưng không có nhiều ý nghĩa khi đối phó với quái thú, vì số lượng quái có năng lực không nhiều."
"Những con quái thú có năng lực đều là quái cấp cao, thuộc đặc nhiệm phụ trách, không liên quan đến chúng ta."
Hồ Sài nói khá uyển chuyển nhưng ý của anh ta là năng lực của Lý Trường An gần như vô dụng.
Lý Trường An cười nhẹ:
"Không sao, ta hiểu các ngươi đang nghĩ gì. Ta có khả năng cận chiến khá tốt, chắc sẽ không làm vướng chân mọi người."
Hồ Sài bật cười:
"Anh bạn Trường An, ngươi không đùa chứ? Ý ngươi là, dù không dùng năng lực, chỉ với khả năng cận chiến, cậu cũng có thể không cản trở chúng ta á hả?"
Lý Trường An gật đầu.
Kỹ năng cận chiến của hắn đã được Văn An Nhiên công nhận, bằng chứng là Tra Lý Tư và hơn năm mươi sinh mạng của Hổ bang.
Nghe thấy lời tự tin của Lý Trường An, Mã Hạo có vẻ suy nghĩ gì đó nhưng Hồ Sài thì không thể ngồi yên.
"Nếu ngươi nói thế, hay là chúng ta thử đấu một trận nhé? Yên tâm, chỉ điểm đến thì dừng thôi nhưng đừng trách nếu có lỡ bị thương. Sao hả?"
Lý Trường An nhanh chóng gật đầu:
"Được, ta sẽ cố không làm ngươi bị thương."
"Ngươi còn ngông cuồng à?"
Hồ Sài nổi giận, ném con dao găm sang một bên, lấy ra hai con dao tập bằng cao su, ném một cái cho Lý Trường An.
Phải dạy dỗ tên tân binh này một trận mới được!
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Lý Trường An chính thức trở thành một thành viên của tiểu đội.
Trương Cường Tráng vui mừng không thôi, giờ không ai có thể cướp Lý Trường An khỏi đội của hắn, trừ khi có lệnh trực tiếp từ tướng quân.
Một thợ săn dày dạn kinh nghiệm gia nhập sẽ giúp tăng đáng kể tỷ lệ sống sót của tiểu đội, bất kể người đó có dị năng hay không.
Vừa trở về lều trại, Trương Cường Tráng nháy mắt rồi bước ra ngoài, sau đó quay lại để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Trên sàn nằm đó, Hồ Sài bị đánh đến bầm dập!
Không chỉ Hồ Sài, mà Mã Hạo cũng có vết bầm trên mặt, còn Hác Khắc tuy không có thương tích gì rõ ràng nhưng quầng thâm dưới mắt xanh tím nhiều hơn.
“Các ngươi bị sao vậy? Đội khác lại đến bắt nạt chúng ta à?”
Trương Cường Tráng quay sang nhìn Lý Trường An, người duy nhất còn lành lặn.
Lý Trường An lắc đầu:
“Hồ Sài nói muốn thử xem khả năng cận chiến của ta nên chúng ta đấu tay đôi một chút thôi.”
“Nhưng sao ngươi lại nói ‘lại’?”
“Nhưng ngươi cũng không cần đánh hắn ta thành thế này chứ.”
Trương Cường Tráng nuốt nước bọt, nhìn thế nào cũng thấy Lý Trường An đang trút giận lên Hồ Sài.
Lý Trường An cúi xuống chỉ vào vài chỗ trên cơ thể Hồ Sài:
“Đây là những vết thương khi đấu lần đầu, sau đó hắn ta nói không quen dùng dao găm, nên chúng ta đấu tay không lần nữa.”
“Những vết này là từ lần thứ hai, rồi hắn ta lại bảo không giỏi đánh lẻ, nên ba người cùng xông lên và hắn ta lãnh trọn ba cú đánh, nên vết thương nhiều hơn.”
Trương Cường Tráng tròn mắt nhìn hai đồng đội khác.
Mã Hạo lặng lẽ gật đầu.
Ba người cùng đánh mà cũng không thắng?
Trương Cường Tráng vẫn không thể tin nổi, dù tiểu đội của họ không phải quá xuất sắc nhưng đó là vì các mệnh lệnh chủ yếu tập trung vào việc giữ mạng.
Thực tế, sức mạnh của đội không hề yếu.
Hồ Sài khó khăn mở mắt ra, thở dài nói:
“Đội trưởng, hắn có thể đoán trước vị trí ‘Chớp tắt’ của ta ba lần liền, ta thua không oan.”
Đoán trước được ‘Chớp tắt’? Trương Cường Tráng nghe thì thấy vô lý nhưng nghĩ lại vẫn thấy quá khó tin.
Dù sao thì anh cũng không định tự mình thử.
Hồ Sài đã thảm quá rồi.
“Ta định kéo hắn ta dậy nhưng hấn ta nói muốn nằm một chút.”
“Ta không ra tay quá nặng đâu.”
Lý Trường An bất lực trước sự ngoan cố của Hồ Sài.
“Chúng ta không yếu.”
Cuối cùng Hác Khắc cũng lên tiếng, Lý Trường An đã tưởng anh ta bị câm.
“Giờ thì, chúng ta sẽ còn mạnh hơn.”
Nói xong, Hác Khắc lại im lặng.
Bầu không khí trở nên hơi ngượng ngập.
Mã Hạo ho khan hai tiếng, giải thích cho Lý Trường An:
“Chúng ta thực sự rất mạnh nhưng ít nhất trong cận chiến ngươi giỏi hơn và khi ngươigia nhập, chúng ta sẽ càng mạnh hơn.”
Cá nhân mạnh có tính vào sức mạnh tập thể không nhỉ? Lý Trường An gật đầu hiểu ra, hắn biết điểm yếu của mình nhưng về cận chiến thì hắn rất tự tin.
Hồ Sài chỉ trông có vẻ thảm hại nhưng thương tích không nghiêm trọng lắm, dù không bôi thuốc, anh ta cũng sẽ hồi phục trong vài giờ. Dị năng giả cấp C trở lên đều có khả năng hồi phục tương đối nhanh.
Con người đang tiến hóa từng ngày và thông qua sinh sản để cải thiện giới hạn sinh học.
Hồ Sài ngồi dậy, dựa vào thành giường:
“Đội trưởng, ngươi có muốn thử sức với hắn không? Ngươi vừa là chỉ huy vừa là người tiên phong, giờ có thể nhẹ nhàng hơn rồi.”
Nhìn Lý Trường An sâu sắc, Trương Cường Tráng kiên quyết lắc đầu từ chối lời đề nghị của Hồ Sài.
Gã đã thấy thân trên trần trụi của Lý Trường An!
Những vết sẹo đó không phải do đạn lạc hay vết thương nhẹ.
Gần như mỗi vết sẹo đều nằm gần những chỗ chí mạng.
Người có thể mang những vết sẹo đó không phải là kẻ tầm thường.
Bao nhiêu năm trấn thủ biên cương cho Đế Quốc, Trương Cường Tráng chỉ thấy mình vẫn còn “mềm mại” khi so sánh với Lý Trường An. Anh ta thậm chí không thể tưởng tượng nổi Lý Trường An đã trải qua những gì.
Tin tốt là sau trận “ẩu đả” này, rõ ràng là Lý Trường An đã hòa nhập vào nhóm.