Chương 79 - Nhìn muốn nôn mửa
Chưa đi được bao xa, Trương Cường Tráng đã không bước tiếp nổi.
Lý Trường An như một ngọn núi lớn chắn trước mặt anh ta, kéo cả anh ta đứng yên tại chỗ.
Nhìn vẻ mặt của Lý Trường An, Trương Cường Tráng liền biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhiều năm qua, anh ta đã thấy không ít lính mới và ai nấy đều có chung một vẻ mặt.
Đó là vẻ mặt đầy mong chờ, không cần ai ban phát danh hiệu, tự bản thân họ đã tràn ngập cảm giác chính nghĩa.
Tuy nhiên, biểu cảm của Lý Trường An có chút khác biệt, trông giống như bị ai đó phá ngang khi đang chơi trò chơi, cảm giác khó chịu lộ rõ trên mặt.
"Ngươi muốn hỏi gì, ta biết rồi."
Trương Cường Tráng thở dài:
"Mới nhập ngũ luôn đầy sự mong đợi, mong rằng mình sẽ trở thành anh hùng hay gì đó."
Trương Cường Tráng mới nói đến đây thì Lý Trường An đã cau mày, khuôn mặt hiện lên sự khó hiểu.
"Anh hùng hay không, ta không quan tâm.”
“Nhưng ta đã hứa với bạn bè, ta phải mang huân chương danh dự về nên ta không thể lùi bước."
Trương Cường Tráng khựng lại, định nói gì đó nhưng Lý Trường An đã nhanh hơn.
"Các ngươi coi những người ở Đặc Chiến Bộ là thần tượng là vì họ mạnh mẽ sao?”
“Người mạnh đầy ra đấy nhưng thần tượng của các ngươi có gì đó không giống với những người khác."
Im lặng bao trùm đêm nơi vùng đất lạnh lẽo này.
Không thể phản bác nhưng cũng chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Ánh mắt của Lý Trường An quét qua từng người:
"Các ngươi không yếu, ít nhất khi còn ở cấp C, Man Thần cũng không hơn các ngươi là mấy."
"Làm sao ngươi biết được?" Trương Cường Tráng ngẩng đầu lên.
Để sửa lại suy nghĩ của Trương Cường Tráng, Lý Trường An gần như chịu chơi hết sức:
"Ta từng đấu với hắn ta. Cùng cấp C, ta đã đánh bại hắn ta."
"Cái gì?!"
"Thật hay giả vậy?"
"Ngươi nói điêu phải không!"
Cả bốn người không ai tin nổi, tân binh mới vào đội lại có thể không chỉ đấu với thiên tài của Đặc Chiến Bộ, mà còn đánh bại cả anh ta á!
Lý Trường An lặng lẽ mở cổ áo, chỉ vào vết sẹo to trên ngực:
"Đây là vết thương hắn ta để lại. Nếu hắn ta không chữa lành vết sẹo thì lưng hắn ta giờ vẫn còn vết thương do ta gây ra."
"Không trách được!"
Mã Hạo như chợt ngộ ra:
"Ta cứ thấy hành động của ngươi lúc nãy có gì đó lạ, hóa ra là cố ý tránh né hắn ta đúng không?"
"Đúng thế." Lý Trường An mỉm cười nhẹ:
"Lúc đó hắn ta chỉ mới cấp C, sau này lên cấp A thì đã đuổi giết ta một lần."
"Bây giờ hắn ta chắc đã là cấp S rồi. Nếu mà anh ta còn thù dai, ta không chắc mình có thoát được đâu. Các anh có thể kiểm tra vết sẹo trên lưng anh ta mà."
Sáu đôi mắt đổ dồn về phía Trương Cường Tráng, người hâm mộ cuồng nhiệt của Man Thần, anh ta có tiếng nói nhất về chuyện này.
Trương Cường Tráng trầm ngâm:
"Quả thực, thần tượng của ta có một vết sẹo lớn trên lưng, hắn ta từng thừa nhận đó là vết thương do một cao thủ để lại."
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên.
Khi đồng đội đủ mạnh, người ta sẽ khó tránh khỏi bị kích thích ý chí chiến đấu.
Hồ Sài do dự:
"Đội trưởng, hay chúng ta thử một lần đi? Ta biết ngươi muốn tốt cho chúng ta nhưng thật ra chúng ta cũng muốn thử."
"Ba năm quân ngũ, ta chưa có nổi một chiếc huân chương."
Mã Hạo thở dài: "Thực ra ta cũng thấy có lỗi với số tiền lương mình nhận."
Hác Khắc vỗ vai Trương Cường Tráng: "Nói thật lòng, đội trưởng, ta cũng muốn mỗi lần về nhà đều có mấy cô gái reo hò chào đón mình."
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hác Khắc.
"Ta mới chỉ mới 26 tuổi, có suy nghĩ này kỳ lạ lắm sao?" Hác Khắc đỏ mặt cúi đầu.
Thì ra không phải lạnh lùng, mà là kiệm lời! Lý Trường An âm thầm gật đầu.
Nhìn đồng đội của mình, Trương Cường Tráng mới nhớ rằng anh ta chưa từng hỏi ý kiến họ.
Dù biết mình muốn tốt cho họ nhưng sự tốt bụng ép buộc liệu có thực sự là tốt?
"Vậy thì thử đi."
Trương Cường Tráng cười toe toét, rồi lập tức nghiêm mặt:
"Nhưng nếu có nguy hiểm, phải nghe theo ta rút lui!"
"Được." Lý Trường An gật đầu.
Đến lúc nguy hiểm tính sau, ít nhất hiện giờ hắn vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm gì cả.
Lý Trường An có thể chấp nhận nhiều thứ nhưng điều duy nhất hắn không chấp nhận là nhút nhát.
Ngoài việc muốn trải nghiệm cuộc sống quân nhân thì hắn còn muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hiện giờ, hắn đã xác định rõ ràng, rèn luyện đơn thuần chỉ giúp hắn đạt tới mức giới hạn, còn chỉ có đứng trước cái chết mới có thể vượt qua cả giới hạn đó.
Hắn không có dị năng nên giới hạn của hắn so với người khác thấp hơn rất nhiều.
Chỉ bằng cách liên tục vượt qua ranh giới sống chết thì mới có thể đuổi kịp thời đại.
Cầu sinh trong cõi chết, từ nhỏ đã như vậy… Có gì đáng sợ đâu?
Lý Trường An chưa có kinh nghiệm làm việc nhóm, thậm chí chưa từng hợp tác cùng ai nhưng hắn hiểu rõ tầm quan trọng của đội nhóm.
Vậy nên hắn ra tay với Chu Mộc, ngoài việc Chu Mộc thực sự phiền phức và khó chịu thì đây cũng là một cách để gây dựng lòng tin.
Như hắn đoán, hắn đã được bốn người họ công nhận.
Tuy nhiên, chỉ được công nhận là chưa đủ, quan trọng hơn là làm dấy lên khát vọng chiến đấu trong họ.
Một trận chiến có cơ hội thắng và phần thưởng đủ hấp dẫn, sẽ khơi dậy khát vọng đó.
Sức mạnh có thể không đồng đều nhưng khát vọng phải ngang bằng.
Nếu không cùng chung mục tiêu, mối quan hệ nhất định sẽ nảy sinh rạn nứt bất kỳ đội nào cũng không tránh được điều này.