Chương 85 - Chương 85
Trên đường đi, mọi người đều mang vẻ mặt khó chịu, chỉ riêng Lý Trường An vẫn giữ được bình tĩnh, vì hắn đang suy nghĩ về một lối thoát.
Trừ khi quan hệ của Chu Mộc quá lớn không thì không đời nào một nhiệm vụ tự sát lại được giao cho đội của họ.
Quân đội không phải toàn những kẻ ngu ngốc.
"Vậy chắc chắn là có lối thoát!"
Lý Trường An lẩm bẩm, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Thấy mọi người nhìn mình, Lý Trường An không ngần ngại nói thẳng:
"Ta nghĩ nhiệm vụ này không nguy hiểm như mô tả, nếu không đã không đến lượt chúng ta."
Sau một lúc lâu suy ngẫm, Trương Cường Tráng gật đầu:
"Đúng vậy, Bộ Tình báo sẽ đánh giá mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ. Chúng ta có lẽ chỉ vừa đủ đáp ứng yêu cầu tối thiểu."
"Trừ khi đích thân Tướng Lâm Chấn ra lệnh, không ai có quyền đẩy bất kỳ đội nào vào chỗ chết."
Dù vậy, ba người còn lại vẫn cau mày.
Hồ Sài rầu rĩ ôm đầu:
"Dù đội trưởng nói vậy, chúng ta vẫn chẳng thấy chút hy vọng nào. Lại phải cược may mắn sao? Cược rằng không đụng phải tên sát thủ?"
"Đừng đùa, gặp phải hắn là chết chắc!"
Lý Trường An dừng bước, ánh mắt sáng lên:
"Chúng ta sẽ cắm trại gần khu vực mục tiêu, sau đó ta sẽ đi do thám trước."
"Không được!" Trương Cường Tráng cau mày quát:
“Ngươi nói sẽ sửa đúng không? Không được thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân trên chiến trường!"
Lý Trường An lập tức phản bác:
"Đây không phải chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Đi một mình an toàn hơn nhiều so với cả đội cùng đi."
"Nếu chúng ta không thể chống lại kẻ thù, việc ta đi một mình hay cả đội đi cũng chẳng khác gì nhưng đi một mình ta sẽ dễ hành động hơn."
"Ta giỏi kỹ năng ẩn nấp hơn cả chiến đấu cận chiến.”
“Hãy tin ta lần này!"
Những lời này khiến Trương Cường Tráng cứng họng, không thể phản bác.
Chỉ là anh ta không thể yên tâm nhìn đồng đội mạo hiểm một mình.
Hồ Sài lên tiếng yếu ớt:
"Trường An trước đây từng nói cận chiến cũng rất giỏi, mà..."
"Được rồi."
Cuối cùng Trương Cường Tráng cũng nhượng bộ:
"Nhưng ngươi phải hứa với ta, nếu phát hiện có gì bất thường, lập tức rút lui. Chúng ta sẽ chuẩn bị hỏa lực yểm trợ."
Sau khi đạt được thỏa thuận, Lý Trường An cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn không giỏi làm việc cùng quá nhiều người, trừ khi tất cả đều giỏi như hắn??!!!
Trong những lần thử thách trước, việc phải bảo vệ Văn An Nhiên đã là giới hạn của hắn. Thêm bất kỳ người nào nữa đều là gánh nặng.
Họ tăng tốc, đến trước khi trời tối và cả đội đã cách vị trí mất liên lạc chưa đến hai cây số.
"Cắm trại ở đây đi.”
“Đã sáu tiếng kể từ khi mất liên lạc, chúng ta không rõ đối thủ là sinh vật gì, nên khoảng cách hai cây số đã là hơi mạo hiểm rồi."
Lý Trường An ra hiệu cho mọi người dừng lại, không ai phản đối, họ chọn một nơi thoáng đãng hơn để cắm trại.
Họ nhóm lửa, xếp vài khúc gỗ hoặc tảng đá quanh đống lửa và quấn chăn giữ ấm.
Khi trời tối hẳn, sau khi ăn uống no đủ xong Lý Trường An sẵn sàng lên đường.
"Nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm, lập tức phát tín hiệu. Chúng ta sẽ yểm trợ bằng hỏa lực, chỉ cần thấy ngươi, chúng ta sẽ rút lui ngay!"
Trương Cường Tráng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Lý Trường An gật đầu, ánh mắt kiên quyết sau đó xoay người bước vào màn đêm.
Hác Khắc giữ dị năng của mình luôn hoạt động, dù tầm cảm nhận chỉ còn khoảng 200 mét nhưng vẫn có tác dụng cảnh giới.
"Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp Trường An."
Hác Khắc nhún vai, từ khi hình tượng của anh ta sụp đổ, anh ta nói ít hơn hẳn:
"Kỹ năng ẩn nấp của hắn ta rất mạnh, còn mạnh hơn cả khả năng chiến đấu cận chiến."
"Các ngươi có thể tưởng tượng không? Một người có thể giảm thiểu dao động tinh thần của mình. Khi hành động, hắn ta không có bất kỳ tạp niệm nào."
"Chỉ cần tâm không có tạp niệm, ngay cả dao động tinh thần cũng sẽ trở nên lúc có lúc không.”
“Nhưng người bình thường không thể nào đạt đến mức tâm vô tạp niệm."
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất trong ngày, đủ để khích lệ tinh thần cả đội.
Trong bóng tối, Lý Trường An bước đi một cách thoải mái.
Dường như hắn sinh ra là làm chủ bóng đêm tăm tối.
Đối với hầu hết mọi người, đường đi dưới ánh trăng sẽ khá mờ ảo nhưng Lý Trường An lại không cảm thấy như vậy.
Mọi âm thanh trong khu rừng, từ tiếng côn trùng kêu, lá rơi, đến gió thổi qua ngọn cây, đều dẫn đường cho hắn.
Hắn tận hưởng sự yên tĩnh trong bóng tối.
Trong màn đêm, hắn nở nụ cười hiểm ác.
Hai cây số không xa lắm, chỉ trong vài phút, Lý Trường An đã đến gần một cây cổ thụ và dừng lại.
Hắn không cảm thấy nguy hiểm nhưng không khí trước mặt nồng nặc mùi máu tanh.
Mùi máu không chỉ đến từ một chỗ, mà tỏa khắp cánh rừng phía trước, từ tán cây, mặt đất, khắp nơi.
Có lẽ không ai trong đội trinh sát còn nguyên vẹn xác, Lý Trường An nghĩ vậy khi tiến đến gần khu vực mục tiêu, cẩn thận tránh dẫm lên cành cây hoặc lá khô dưới chân.
Sau khi đi thêm vài bước, hắn dừng lại.
Cách đó vài bước, một nửa thi thể đang treo lủng lẳng trên cành cây, phần thân dưới đã biến mất.
Qua quần áo, có thể thấy đó là một trong những thành viên của đội trinh sát.
Phần thân trên bị cắn đứt bởi một sinh vật kỳ dị nào đó, nửa mặt của thi thể vẫn còn in rõ sự kinh hoàng trước khi chết.
Lý Trường An bật camera gắn trên vai, tiếp tục tiến về phía trước.
Trong khoảng cách ba mươi bước chân, hắn đã nhìn thấy một bàn tay trái, một bàn chân phải, nội tạng và cả một nửa cái đầu đã bị nhai dở.