Chương 98 - Không cần quy tắc
Gã béo bị Lý Trường An hạ gục bằng một cú cùi chỏ, cố gắng vùng vẫy, hét lên:
"Mẹ kiếp! Ta bị đánh rồi, đến đây giúp tao mau!"
Vài người có quan hệ tốt với gã béo liền lao vào can thiệp.
"Mẹ kiếp, đừng động vào lính của ta!" Trương Cường Tráng gầm lên.
Nửa tiếng sau, năm người đã đứng trước cửa phòng giam.
Nhìn qua tấm kính một chiều, Lâm Chấn bật cười không biết phải làm sao.
"Đánh mấy người rồi?"
Viên hiệu úy(gọi là giáo quan cũng được) phía sau cũng cười khổ: "Ba mươi hai người, trong đó có mười chín người bị Lý Trường An đánh."
"Hình như hắn ta quen chiến đấu với nhân loại hơn.”
“Những gì hắn ta sử dụng rất tạp nham, có thể nhận ra dấu vết của nhiều môn võ học thời tiền mạt thế nhưng tất cả đã được hắn ta dung hòa thành phong cách riêng."
Lâm Chấn quay đầu lại:
"Phong cách gì?"
Hiệu úy ngập ngừng một chút rồi ưỡn ngực, đáp nghiêm túc:
"Phong cách giết người. Mỗi chiêu mỗi thức đều nhằm mục đích giết người. Ta đề nghị điều tra kỹ về gia đình hắn ta."
"Không cần."
Lâm Chấn phẩy tay, rồi quay lại nhìn qua tấm kính.
"Thưa Tướng quân!" Viên hiệu úy gấp gáp:
"Hắn ta có thể là sát thủ được các tổ chức đào tạo!"
Lâm Chấn trầm ngâm trong giây lát rồi nói:
"Một người đã liều mạng ngăn chặn Xé Rách Giả sẽ không phải là cỗ máy giết người như vậy."
Lý do này không đủ thuyết phục nhưng viên hiệu úy vẫn im lặng.
Nhân tài thì quan trọng nhưng một người sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu người khác lại càng quan trọng hơn.
Điều chỉnh lại cảm xúc, viên hiệu úy trở lại vẻ cung kính như ban đầu:
"Vậy chúng ta sẽ phạt họ thế nào? Giam một ngày?"
"Phạt? Tại sao phải phạt?" Lâm Chấn mỉm cười:
"Họ là binh lính, cũng là những người trẻ tuổi, lại là công thần của chúng ta."
"Công thần đánh nhau thì sao chứ? Đây không còn là thế giới trước mạt thế nữa.”
“Sức mạnh sẽ khiến tham vọng bùng nổ, những quy tắc cũ không còn tác dụng."
"Thay vì để họ bùng nổ vô tội vạ, chi bằng chúng ta cho họ đặc quyền và dẫn dắt tham vọng của họ.”
“Những gì chúng ta làm ở Đặc chiến bộ đều có thể áp dụng cho mọi binh lính."
"Phân biệt đối xử là cần thiết.”
“Chỉ cần công thần nhận được phần thưởng xứng đáng, những người khác sẽ không thấy chạnh lòng, họ chỉ ghen tị thôi."
"Truyền lệnh của ta: Các đội khác tham gia đánh nhau phải chạy năm mươi vòng quanh sân tập. Còn đội của họ thì được nghỉ một ngày để đi chơi."
Viên hiệu úy đã hiểu lý lẽ nhưng vẫn còn chút do dự:
"Cho họ nghỉ một ngày có hơi quá không?"
"Có gì mà quá? Không tăng trợ cấp, không thưởng tiền, chỉ cho họ đi chơi một ngày thôi mà."
Lâm Chấn đáp thản nhiên:
"Ta là người cổ hủ, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?"
Viên hiệu úy cười bất đắc dĩ, anh không dám nói thẳng rằng:
"Ngài cổ hủ gì chứ, rõ ràng là quá cởi mở."
Lâm Chấn nổi tiếng là người tuân thủ quy tắc nhưng rõ ràng...
Có lẽ anh ta đã quên, Lâm Chấn chỉ tuân theo quy tắc do chính mình đặt ra.
Trong phòng giam, năm người vẫn đang thì thầm trò chuyện, dĩ nhiên chẳng ai có ý hối lỗi họ chỉ đang trao đổi kinh nghiệm với nhau.
"Khi đánh nhau một chọi nhiều, phải cố chiếm vị trí cao, tuyệt đối không để bị bao vây.”
“Trừ khi ngươi to lớn như đội trưởng, nếu không thì phải di chuyển linh hoạt mới tốt nhất."
Lý Trường An đang truyền đạt kinh nghiệm.
Mã Hạo hoàn toàn bị thuyết phục, liên tục tán thưởng:
"Ngươi giỏi thật đấy, chắc hồi nhỏ ngươi đánh nhau rất nhiều nhỉ."
"Không." Lý Trường An đáp rất nghiêm túc:
"Lần đầu tiên ta đánh nhau chắc là lúc mười sáu tuổi."
"Kể từ đó thì ta đánh nhau khá là … thường xuyên."
Bốn người suy nghĩ một lúc.
Sau khi biết Lý Trường An không có kiến thức thông thường, họ đã học được cách hiểu lời hắn theo một cách khác.
Ví dụ: "một chút" nghĩa là rất mạnh, rất nhiều!
"Ta chỉ biết một chút" nghĩa là ta rất mạnh!
Vậy "thường xuyên" có thể có nghĩa là mỗi ngày hoặc thậm chí còn nhiều hơn.
Bằng ánh mắt trao đổi với nhau, trong đầu họ đã vẽ ra một câu chuyện….
Một thiếu niên đáng thương lớn lên trên đường phố, chịu mưa nắng, khó có nổi bữa no.
Ở tuổi mười sáu, hắn tham gia vào một băng đảng đường phố rồi bắt đầu một cuộc đời đầy máu me.
Cốt truyện này rất phổ biến, đế quốc có trợ cấp cho người nghèo nhưng có rất nhiều hạn chế và trẻ em lang thang không thuộc diện này.
Vì kế sinh nhai, nhiều người tham gia vào băng đảng và mười sáu tuổi là độ tuổi phù hợp nhất. Lý Trường An đáp ứng gần hết các điều kiện này.
Hành động tàn nhẫn, dứt khoát, không giỏi giao tiếp với người khác, tính cách ngây ngô như trẻ con, giống như một cỗ máy giết người được đào tạo đặc biệt.
Điểm duy nhất không phù hợp là hắn không có thói hư tật xấu, ít nhất là chưa thấy.
Lý Trường An nhận ra sự mất tập trung của cả bốn người và đoán rằng họ đã hiểu sai về quá khứ của mình. Vì đây là những đồng đội mà hắn tin tưởng, hắn sẵn sàng giải thích.
"Ta phải nói rõ, ta không phải thành viên băng đảng hay trẻ mồ côi lang thang, ta cũng không khổ sở như các ngươi nghĩ đâu."
"Chỉ là ta thức tỉnh dị năng muộn và cha ta mất sớm nên tuổi thơ của ta không tốt lắm chỉ vậy thôi."
Thật lòng mà nói, đây là một câu trả lời khá thất vọng, không có chút nào hấp dẫn hay đáng để mổ xẻ.
Chỉ có bờ vai của Hồ Sài khẽ run lên nhưng không ai chú ý đến điều đó.
Cửa phòng giam mở ra, cả năm người vội vàng đứng dậy.
"Dựa vào những đóng góp của đội các ngươi trong trận chiến với Xé Rách Giả nên vụ đánh nhau lần này sẽ không bỏ qua."
"Tiếp theo, ta sẽ thông báo phần thưởng cho các ngươi."
Năm người ngơ ngác nghe xong, không chỉ không bị phạt mà còn được thưởng?
Mười phút sau, cả năm người vẫn cảm thấy không thực.
"Chúng ta nghỉ một ngày thì biết đi đâu bây giờ?"
Hồ Sài cầm chiếc áo thun lên mà không biết mặc thế nào.