Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 32


Edit: Kidoisme
Bản đồ ‘Phế tích thành phố’ đi đâu cũng toàn khói bụi, tiếng súng liên thanh xen kẽ với tiếng quạ kêu ầm ĩ dưới mạng lưới dây điện chằng chịt.

Mọi người trong phòng đều nín thở nhìn về phía màn hình theo dõi trận đấu khiêu chiến điểm tích lũy đầu tiên.

Tiếng súng vang lên ầm ầm, khói lửa bay ngút tận trời xanh, thiếu niên cầm súng lướt qua mưa bom bão đạn cuồn cuộn.

Viên đạn sượt qua đôi ủng quân đội màu đen của cậu, nhưng ngay lập tức người kia bật lên nghư đoán được đường đạn ngược lại tạo cơ hội cho một viên đạn khác bay về phía đầu.

Khán giả bên dưới hít thở không thông.

Tiết Lan thuần thục điều khiển nhân vật tránh né đạn dược bay tứ tung khắp đường chạy, dưới tình huống bất lợi về tầm nhìn, ánh mắt cậu kiên định siết chặt tay, bắn…
Chuột bấm nhanh, đầu ngón tay nhảy trên bàn phím…
Thao tác nhanh, liên tục trong thời gian dài khiến cổ tay bị thương của cậu đau nhói, Tiết Lan nghiến răng nghiến lợi, giờ đang trong tình trạng đạn lạc vèo vèo nếu cậu không sử dụng mạnh cổ tay thì sẽ chết.

Nghĩ như vậy, đầu ngón tay Tiết Lan càng thao tác nhanh hơn nữa, liên tục bấm các chiêu thức khó.

- --Trong lúc mọi người đều đã cho rằng thắng bại đã định nhưng lại có một viên đạn bắn theo góc hiểm lao về phía Exist!!!
Tiết Lan thậm chí có thể nghe thấy tiếng đạn truyền từ trong tai nghe mình, xông thẳng lên não ---
Theo đó, một số học viên bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Trong lúc mọi người ngạc nhiên cảm thán với kỹ năng né đạn thần sầu của Tiết Lan, đã thấy nhân vật Exist của cậu đạp chân đứng lên một bức tường bắt đầu đồ sát!
Thành phố phủ bụi vang lên tiếng súng liên thanh, tầm khoảng mười giây sau thì chìm vào yên lặng.

Tầm mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về màn hình, bao gồm phương hướng Tề Tư Vũ và Tô Nhất Ngữ đang chạy đến chi viện cho Exist.

Tiếng súng đã dừng, mây mù trên công trình phủi bụi dần tan đi, hai tay súng team địch đứng sừng sững đồng loạt ngã xuống!!!
Hệ thống: Exist đã hạ Keereal
Hệ thống: Exist đã hạ Rex
Một giây sau, phía sau Tiết Lan bắt đầu gào lên:
“Mẹ kiếp!!! Ngầu vãi chuối!!!”

“Thao tác gì đấy!!! Thần đúng không???”
“Em gái ơi em tuyệt con mẹ nó vời!!!!!”
……..

Tiếng hoan hô truyền qua tai nghe kết hợp với âm thanh game, trận thi đấu còn chưa kết thúc nhưng rõ ràng khán giả đã cùng nhau thống nhất một kết cục, từ đó cùng nhau reo hò.

Tiết Lan không mắc chứng sợ đám đông nhưng mấy tiếng “Nữ thần” “Anh muốn ôm đùi em” hay “Em gái” cùng với vài câu khen thưởng khác vẫn khiến cậu đỏ bừng mặt.

“Đi yểm trợ cho Reset.”
Tề Tư Vũ sau khi trải qua mưa bom bão đạn cũng chỉ lại còn chút hơi tàn, cậu ta vừa bơm máu cho Exist vừa kỳ quái liếc gương mặt đỏ bừng của Tiết Lan rồi nhìn qua Tô Nhất Ngữ, khó hiểu hỏi: “Sao cả mặt cậu cũng đỏ?”
Tô Nhất Ngữ bị cậu ta hỏi xong thì càng xấu hổ hơn, gập ghềnh nói: “Không, tôi không sao…”
Tiết Lan nhíu mày, cậu nhớ đến gì đó định quay sang thảo luận với Tô Nhất Ngữ thì nghe thấy vài tiếng than nhỏ -- đến từ vị trí của thực tập sinh đang liếc qua màn hình của Đoàn Văn Tranh.

Bây giờ Đặng Duệ Thu đang đưa người bao vây hai đầu phế tích nhỏ.

Đây là nơi hẹp nhất của bản đồ, bọn họ tin rằng dựa vào lợi thế địa hình có thể thành công giải quyết Đoàn Văn Tranh.

Chỉ cần mất Reset, 2v3 không phải không có cơ hội thắng.

Đoàn Văn Tranh yên lặng thao tác trước máy tính, anh nhìn qua địa hình con hẻm, không để ý đến mọi người xung quanh.

Anh không ăn mừng cùng đồng đội, cũng không vì bị hai người đội địch vây lại mà gấp gáp.

Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng nhìn giao diện của trò chơi, người đứng xem đều thắc mắc tại sao anh lại bình tĩnh đến thế, liệu anh có để Đặng Duệ Thu vào trong mắt không?
Hiển nhiên Đặng Duệ Thu đã cảm nhận được sự thờ ơ của Reset, mặt hắn càng ngày càng tối đối lập với tay bắn tỉa đội bạn không biết đã phiêu đến nơi nào.

Nhìn chung thì hơi buồn cười.

Hắn cắn chặt răng, làm tín hiệu sau đó dẫn đầu cuộc tấn công.

Nhưng ở bên kia, sau khi phát hiện hai người gặp nhau, Tiết Lan đã bắt đầu đánh giá các hướngncuối cùng quay sang nhìn Đoàn Văn Tranh.


Gương mặt anh lạnh nhạt, không tỏ thái độ ra ngoài.

Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy Đoàn Văn Tranh đang khinh thường Đặng Duệ Thu nhưng Tiết Lan biết rõ thường ngày anh đều mang theo gương mặt ngậm cười, nếu bây giờ anh không cười thì chỉ có một khả năng…
Tiết Lan lấy được trọng điểm, càng khẩn trương cố gắng phân tích biểu cảm của anh.

Đối với Đặng Duệ Thu mà nói, đây là cơ hội cuối cùng để hắn kết liễu Đoàn Văn Tranh trước khi đồng đội đến cứu.

Mặt trước và mặt sau của vật chắn đều bị quân địch công kích, tuy rằng kéo dài thời gian chờ đồng đội đến là việc khó khăn nhưng đó lại là biện pháp tốt nhất.

Mọi người đều cho rằng Reset sẽ chọn cách này, thế nhưng trước mặt hai tay đột kích Đoàn Văn Tranh nhảy thẳng lên bờ tường, sau khi ăn hai viên đạn lạc anh đã tìm được vị trí tốt, trực tiếp đưa súng lên căn góc bắn thẳng về hướng đối diện –
Súng bắn tỉa, bắn một viên, lên đạn một viên.

Trước khi mọi người kịp nhận ra có biến, Đặng Duệ Thu đang hùng hổ tấn công bất chợt nằm vật ra đất.

Tiếng hò reo nháy mắt bùng nổ khắp căn phòng!
Chưa đợi mọi người hạ giọng Đoàn Văn Tranh lại lùi về mấy bước rồi quay người lại bắn thêm một viên nữa về hướng đạn, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt!!!
Hệ thống: Reset đã hạ Unknown
Hệ thống: Reset đã hạ Frank
“Ơ???? Đệt!!!!!!”
“Ủa cái góc này bắn thế đéo nào vậy má?! Nói thật nếu tôi không nhìn tận mắt chắc tôi tưởng hack đấy!!!”
“Cậu ta vừa đứng đó bắn tỉa thật à?! Bắn? Tỉa?????”
……….

Cả phòng tập huấn đều sục sôi!
“Này, sao lúc tôi còn sống mấy người không xuất sắc như thế?” Mạnh Úy Nhiên tháo tai nghe: “Hay là sự tồn tại của tôi kiềm hãm sự phát triển của các cậu???”
Tiết Lan xấu hổ cười với cậu ta, biết Mạnh Úy Nhiên đang đùa nên cũng không trả lời.

Tâm trạng Tề Tư Vũ rất tốt, cậu ta phấn chán nói: “Các cụ có câu… Ờ thì tế một đồng đội, pháp lực vô biên!!!”
“A Diễn, hai người kia…” Chu Khán Thanh mắc nghẹn nhìn chằm chằm hai người đang ngồi trước máy tính: “Không ngờ thằng nhóc kia vậy mà lại nhảy lên bờ tường kiếm góc bắn tỉa… Không lẽ cậu ta chưa từng nghĩ đến việc nếu không thành công thì sẽ thành cái bia ngắm hay sao?”

Ôn Diễn không nói gì, hắn nhìn Đoàn Văn Tranh một lúc rồi cuối cùng quay về phía Tiết Lan đang ngồi ngoan trong góc.

Cậu cũng giống mọi người nhìn Đoàn Văn Tranh, vì trận đấu đã kết thúc nên cậu để nhân vật chạy tự do, tay còn lại đưa lên nắm chặt cổ tay bị thương đau nhức.

Ôn Diễn khẽ nhíu mày.

“Nào, ván tiếp theo.”
Tề Tư Vũ mở giao diện xếp hạng ra, đang định lấy tinh thần đấu trí thêm hai ván thì bỗng nhiên bị Y tá team bạn đứng dậy dọa cho hết hồn –
“Chơi cái quần què?! Chúng ta là một đội, một đội! Cậu không thể dẹp mấy thứ ân oán cá nhân sang một bên sao?!”
Phòng tập đang ồn ào nháy mắt trở nên yên lặng.

Đặng Duệ Thu cũng tháo tai nghe, banh mặt ném xuống bàn.

Sắc mặt hắn cực kỳ xấu, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Ân oán cá nhân?”
“Nếu không thì tại sao cậu lại chấp nhận trận khiêu chiến lần này? Nếu không thì tại sao cậu cứ bám lấy Reset mãi không chịu buông?!”
Đặng Duệ Thu nghe thế thì cũng đứng lên, không khách khí nói: “Vậy thì tại sao ba người các cậu lại bị một đứa Đột kích chỉ vừa mới max level bắn chết?”
Tề Tư Vũ nhíu mày nhìn đám người bắt đầu cãi nhau.

Cậu ta không quan tâm nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhướn mày hỏi: “Đánh nữa không?”
“Không đánh!”
Người lên tiếng không phải là Y tá vừa cãi nhau với Đặng Duệ Thu mà là tay súng bắn tỉa đội đó.

Cậu ta trực tiếp đứng lên, không quản đồng đội cũng như giám khảo còn đứng ở trong phòng, lập tức mở cửa rời khỏi phòng huấn luyện.

Đồng đội kia vừa đi, hai người ngồi bên cạnh Đặng Duệ Thu cũng đứng dậy, lắc đầu ngao ngán rồi theo chân.

Dưới cái nhìn của toàn bộ khán giả, Ôn Diễn cũng đã quen với điêu này, ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua đội ngũ chỉ còn lại mình Đặng Duệ Thu: “Các cậu xác định bỏ thi?”
Trong nháy mắt, gương mặt Đặng Duệ Thu trắng bệch.

Hắn đứng ngốc tại chỗ, thật lâu sau gật đầu rồi lập tức bỏ đi.

Tiết Lan không nói gì, ngạc nhiên nhìn hắn sau đó lại nhìn qua Ôn Diễn.

Cậu cảm thấy trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu, ba trận thắng hai đâu phải là không còn cơ hội…
Trận thi đấu đã kết thúc nhưng khán giả vẫn chưa xem đủ, bọn họ nhảy nhót tụ tập bên cạnh Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan.

Cậu lặng lẽ lùi về sau xuyên qua đám người lặng lẽ nhìn anh bị rất nhiều người vây quanh.


Đoàn Văn Tranh không nói chuyện, gương mặt lạnh nhạt không xuất hiện cảm xúc, nhưng Tiết Lan cảm thấy thái độ hiện tại của anh hình như là…
Í, giận rồi?
Nhưng mà họ vừa thắng mà? Đoàn Văn Tranh tại sao lại giận? Giận vì bọn họ thắng?!
Hay là ghét thủ đoạn xảo trá của Đặng Duệ Thu, vì hắn lấy thịt đè người dồn anh vào thế khó?
Chắc chắn là thế.

Tiết Lan cảm thấy mình đã giải ra đáp án đúng, âm thầm tính toán trong bụng lần sau nhất định phải cố gắng ‘giúp đỡ’ Đặng Duệ Thu nhiều hơn, lại nhìn thấy Đoàn Văn Tranh bình tĩnh mở khung chat của game lên, tùy tay gõ chữ bồm bộp.

Giây tiếp theo Tiết Lan nhận được thông báo.

Cậu vội vàng hoàn hồn, giống như học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi lên trả bài hồi hộp click chuột vào hòm thư, quả nhiên là Đoàn Văn Tranh gửi đến.

Reset: Đẹp không?
Đẹp….

không?
Tiết Lan nhìn chằm chằm hai chữ trong khung chat, gương mặt nháy mắt đỏ bừng.

Có cái gì đẹp hả?
Thao tác bắn súng lúc nãy đẹp hay… anh đẹp?
Học viên xem thi đấu phía sau vẫn tiếp tục reo hò, rõ ràng không phải bọn họ thắng nhưng còn ăn mừng vui hơn người chiến thắng.

“Lan Lan chúc mừng chúc mừng!!! Các cậu đã nhảy lên hạng một rồi!!!”
“Cái chiêu lúc nãy đúng là thần mà, giỏi lắm!!!!”
“Em gái ơi tôi nhận cậu làm sư phụ được không?”

Tiết Lan không biết trả lời, cậu thu dọn bàn phím gọn gàng rồi đứng dậy, xấu hổ xua tay với mọi người: “Không, tôi không….”
Cậu còn chưa nói xong đã nhìn thấy Ôn Diễn đứng cạnh mình.

“Bọn họ không đánh tiếp sao? Nhưng mà…”
“Đó là sự lựa chọn của bọn họ.” Ôn Diễn nhìn cổ tay cậu: “Tay em…”
Ôn Diễn chưa dứt lời thì đã thấy có người lười biếng nhẹ nhàng chen vào giữa hắn và Tiết Lan –
“Bọn họ không đánh nữa thì đội trưởng Ôn còn ở đây làm gì?”
- --Kidoisme: Nốt chương này để mai tui lặn nha, mai có deadline bài tập nhóm ???? chúc các cô đọc vui vẻ -----.

Bình Luận (0)
Comment