Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 92


Chu Khán Thanh không nhịn được nữa rít gào: "Đoàn Văn Tranh! Cậu đừng mặt dày thế có được không? Cậu nghe tôi kêu bế em ấy lên đùi ngồi mà không nghe tôi chửi cậu chó à?!"
Đoàn Tranh không để ý đáp: "Tai mọc trên người tôi, tôi thích nghe cái gì thì nghe."
".........."
Gương mặt Tiết Lan đỏ bừng, cậu luống cuống tay chân đóng mic livestream nhưng mỗi tội kênh chat thì đã bùng nổ.

@Giơ cao lá cờ RE: Má ơi! Muốn nghe cái gì thì nghe cái đó, ý là muốn bế Lan Lan lên đùi ngồi thiệt đó hả anh?!
@Anh Đoàn hôm nay theo đuổi được Lan Lan chưa: Real quá sống sao???!!!
@Wind&Exist: Hu hu hu, Wind ơi anh nơi nào, có người đùa vợ anh này a a
@RERERE: Mở mic đi, có gan nói không có gan mở cho người ta nghe à!!
...........!
Giờ Tiết Lan nào dám nhìn kênh chat, cậu cố gắng nén xúc động xách dép đi về, thấp giọng trách mắng: "Em đang live đó!!!"
Chỉ là cái mặt đỏ như đít khỉ này không hung hăng nổi, mấy lời nói ra chả có tí uy hiếp gì.

Chu Khán Thanh giận trợn trắng mắt: "Live thì sao, live lên để cho người ta biết trên đời còn có thằng chó thế này đây!"
"Đúng vậy, live lên!" Đoàn Văn Tranh không cam lòng yếu thế: "Để anh Khán Thanh cho mọi người xem thế nào là tàn nhẫn."
"Đoàn Văn Tranh!!!"
"............." Tiết Lan bị kẹp giữa hai người nhìn kênh chat toàn mấy thứ kỳ quái, cậu sống không còn gì luyến tiếc đeo tai nghe lại, hoàn toàn không thèm để ý hai người kia.

Cứ coi như là cậu đi solo, cậu không có đồng đội!
Đoàn Văn Tranh theo đuôi Tiết Lan, thấy cậu giận thật vội vàng nói: "Đừng giận anh, đều là anh sai, em tha cho anh đi mà..."
Tiết Lan chả thèm để ý đến anh, chạy thẳng ra khỏi trung tâm bản đồ.

Đoàn Văn Tranh làm cái đuôi vung vẩy đằng sau, chỉ cần thấy cậu bắn chết ai là ngay lập tức dùng hiệu ứng nhảy múa vòng quanh nhân vật của Tiết Lan ăn mừng.

Bình luận trên kênh chat toàn kiểu --
@ResetExist: Ha ha ha, trông Reset giờ có giống con công xòe đuôi không cơ chứ!
@Lan sắc phong Tranh: Công xòe đuôi ha ha ha má ơi!!
@Lá cờ RE mãi mãi không đổ: Cứu mạng, tôi cười sắp ẻ đến nơi rồi!!!
...........!
Tiết Lan nhịn không được dừng lại ngó nhân vật đang chạy vòng xung quanh mình, cậu tự tưởng tượng nếu anh đột nhiên xòe ra cái đuôi công.....!quá đáng sợ!!!
Chả hiểu sao bạn nhỏ đột nhiên cong môi cười.


Đã thế đúng vào lúc này Đoàn Văn Tranh lại mở mic đội, mặc dù hai người ở sát cạnh nhau anh vẫn nói vào micro, giọng vừa trầm vừa ấm: "Lan Lan, anh sai rồi, em quan tâm anh đi."
Âm thanh xuyên qua tai nghe truyền vào trong não giống như anh đang tựa sát vào người, Tiết Lan chỉ cảm thấy dại cả ra, hơi nóng từ tai dồn lên mặt.

Nói thật cậu tự hiểu tiền đồ của mình đến đâu, khả năng cao giờ mặt cậu sắp thành viên than nóng đỏ.

Tiết Lan cực kỳ xấu hổ nhưng mãi đến khi nhìn thấy??? trong kênh chat cậu mới ý thức được mấy lời anh nói thẳng lên game, cậu có thể nghe được thì khán giả cũng có thể nghe được!!!
Nhóc con sợ run cầm cập tắt mic đội ngay lập tức nhưng đã muộn, hành động vừa rồi chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi...!
Kênh chat bắt đầu ồn ào--
@Lan Lan công khai với anh Tranh chưa nhỉ: A aaaaaa, đừng giấu mà! Bọn tôi nghe thấy hết rồi!!!
@RE cắn mãi cắn mãi: Em ấy chỉ là con nít thôi!!! Mấy lời kiểu này nói nhiều chút nha~
@Đồ ăn Lan Tử bé con xinh đẹp: Buông con gái tui raaaaaa.

@RERERE: Xin hỏi Reset bé con bên cạnh anh đã đỏ mặt chưa, quay em xem với!!
....!
Tiết Lan thực sự cảm thấy giờ cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch nỗi oan khuất thấu trời!!
Tại sao mọi người cứ kiên trì cắn đường tà giáo là cậu thế, bọn họ không biết đường mình cắn là giả sao?
Hơn nữa...!cắn đến mức cậu cũng tin tưởng....!
Tiết Lan vội vàng lắc đầu, cậu tuyệt đối không được nghĩ như vậy!
Cậu tức giận muốn tắt kênh livestream đi cho đỡ mệt thì bỗng nhiên bàn tay Đoàn Văn Tranh phủ lên tay cậu.

"Đừng, anh không trêu em nữa." Thái độ anh rất thành khẩn: "Anh nói thật, Chu Khán Thanh còn đang đợi cho mình thấy sự tàn nhẫn cơ mà, cho cậu ta cơ hội thể hiện đi."
"..........." Động tác tay của Tiết Lan cứng đờ.

"?" Chu Khán Thanh tức tí thì bóp nát con chuột, y gào lên: "Cậu chờ đấy! Tôi liều mạng với cậu."
Chu Khán Thanh dứt lời thì ra sức quét ngang cánh đồng trống trải, rất có khí thế của người quyết đấu sinh tử.

Còn sự chú ý của Tiết Lan thì lại tập trung lên cánh tay phải, Đoàn Văn Tranh không coi ai ra gì nắm tay cậu mãi.

Nắm tay cậu mãi.

Nắm tay.


Tay.

Thấy Tiết Lan không hoạt động gì, anh thản nhiên di chuyển bàn tay cậu ấn chuột chọn nút từ chối đóng phòng livestream sau đó tiếp tục mở giao diện game.

Anh vô cùng tự nhiên hoàn thành mấy động tác nhanh chóng, trước lúc thu tay còn như có như không chạm qua mu bàn tay cậu.

"Đi, anh đưa em đi ngắm anh Khán Thanh."
Đoàn Văn Tranh điều chỉnh tai nghe, trêu chọc nói.

"Đoàn! Văn! Tranh!" Chu Khán Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nghe thấy đấy!"
"Ừ thì nói cho cậu nghe mà."
".................." Chu Khán Thanh lập tức ngồi thẳng tập trung cao độ.

Bốn phía không một bóng người, y cảm thấy đây chính là quỷ kế của Đoàn Văn Tranh.

Cảm xúc căng chặt khiến Chu Khán Thanh xử chết bảy người qua đường, chỉ cần là gió lay hay cỏ động y sẽ đều quy chụp cho Đoàn Văn Tranh cố ý thử mình.

Lộ Du ngồi bên cạnh không nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng khẩn trương quá, Đoàn Văn Tranh chưa đến."
"Tôi không khẩn trương!" Chu Khán Thanh thề thốt phủ nhận: "Tôi tích cực chuẩn bị cho chiến tranh! Nhìn xem tôi bắn chết 7 người rồi, lát nữa nhất định sẽ bế cậu lên top 1."
"..............Ok." Lộ Du cắn răng trả lời.

Chu Khán Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm vào thông báo giết người, sợ bỏ qua cái chết của Đoàn Văn Tranh ở xó xỉnh nào đấy.

Còn hai người kia đang thảnh thơi đánh mấy con quái xa trung tâm bản đồ.

Anh không vội vàng đến chỗ Chu Khán Thanh mà cứ để y nhìn gà hóa cuốc lấy 7 kills rồi mới mở khung chat đội ra bảo Tiết Lan.

LGW-Reset: Đi, đi tìm anh trai Khán Thanh đưa quà.


LGW-Exist:.........!
Lúc này Tiết Lan không biết nên cảm ơn sự bình thường của Đoàn Văn Tranh hay bi ai cho số phận Chu Khán Thanh nữa.

Đoàn Văn Tranh nhanh chóng xác định được tiếng súng vang chỗ Chu Khán Thanh.

Anh nhảy từ trên xác quái xuống chạy về phía đó.

Nhưng đi được một đoạn bỗng nhiên anh dừng lại.

Tiết Lan khó hiểu hỏi.

LGW-Exist: Sao vậy?
LGW-Reset: Không có việc gì.

Đoàn Văn Tranh trả lời xong khóe môi nhếch lên độ cong quen thuộc.

LGW-Reset: Tự dưng anh nhớ ra nơi này xa trung tâm phết.

LGW-Exist:.........!
Tiết Lan nhớ ra hình như trước đây cậu từng gặp trường hợp na ná.

Vừa đang định nghĩ kỹ thì Đoàn Văn Tranh đã giơ súng lên bắn thủng lốp cái xe gần đó.

".............."
Bảo sao cậu cứ thấy quen mắt, đây chẳng phải giống trận bắn với Mập Mạp ở quán net hay sao?
Bắn solo hay bắn duo thì cũng gần giống chế độ sinh tồn.

Boss được sinh ra ở trung tâm pháo đài, khác nhau ở chỗ Boss chế độ sinh tồn thì sẽ rơi chip còn Boss bình thường chỉ rơi vàng với đồ.

Nói chung nếu Boss giết hết người thì không sao nhưng nếu không thể tiêu diệt được Boss trong thời gian quy định thì virus zombie sẽ xuất hiện đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại.

Trong chế độ xếp hạng, nhiệm vụ của Boss chính là để tập trung người chơi lại một góc rồi bắn nhau, tránh chạy linh tinh kéo dài thời gian game đấu.

Tiết Lan im lặng cầm súng đứng một bên, cậu tưởng tượng mình sẽ có trận đấu gay cấn quyết liệt với đội Chu Khán Thanh nhưng tại sao nó lại trở thành....!Nổ lốp thần chưởng?!
Kênh chat của Tiết Lan tràn ngập những ngọn nến lung linh sắc màu đốt lên vì anh Khán Thanh, trong lòng Tiết Lan cũng chậm rãi tiếc thương, sau đó may mắn vì mình chưa bị Đoàn Văn Tranh chơi xỏ lần nào.

Đoàn Văn Tranh bắn rụng cái xe cuối cùng, hò Tiết Lan lên mô tô hai chỗ.


LGW-Reset: Lên, anh chở đến trung tâm pháo đài.

Tiết Lan vội vàng trèo lên xe, chột dạ liếc mắt sang chỗ Lộ Du với Chu Khán Thanh.

Hiện tại Chu Khán Thanh vẫn đang đếm người còn sống trong bản đồ, cảm giác khẩn trương do Đoàn Văn Tranh đem lại dần dần bị thời gian trôi qua làm phai nhạt bớt.

LGW-Scalpel: Nhìn đống kills này đi, tôi nói là sẽ mang cậu bay thật mà!
LGW-Wifi: Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng xe máy.

LGW-Scalpel: Sợ gì? Đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi vặt cả đôi!
LGW-Wifi:..........!
Đúng lúc này trung tâm pháo đài vang lên tiếng báo động đỏ, Boss bắt đầu xuất hiện.

Chu Khán Thanh bĩnh tĩnh trở lại vội vàng hét to: "Đi, đi, đi mau lên, đi đánh Boss!!!"
Y vừa nói vừa chạy xung quanh tìm xe lai Lộ Du đến pháo đài.

Nhưng Chu Khán Thanh vừa động vào cái xe gần nhất chưa kịp làm gì thì lốp xe đã báo hỏng.

Y chả để ý lắm lại chạy sang chỗ khác tìm xe nhưng rồi y phát hiện ra chiếc thứ hai, chiếc thứ ba, chiếc thứ tư.....!Tất! cả! đều! bị! nổ! lốp!!!
"............"
Chu Khán Thanh ngửi được mùi nguy hiểm, y cứng đờ quay đầu lại nhìn về phía Đoàn Văn Tranh.

Động tác lặp đi lặp lại ba lần, Chu Khán Thanh cố gắng nuốt cục tức xuống họng.

Y cắn răng gọi Lộ Du chạy bộ cùng mình đến trung tâm pháo đài.

Trên đường đi y vừa buff máu vừa chửi lốc mả Đoàn Văn Tranh, [Tận thế] muốn tăng trải nghiệm của người chơi nên đã quyết định bổ sung trạng thái thở dốc của nhân vật, cứ chạy một lúc lại phải dừng lại hít hà.

Chu Khán Thanh chạy mãi, chạy mãi, y chết lặng với ngón tay tê rần cuối cùng cũng chạy được đến trung tâm pháo đài trước khi Boss chết thẳng cẳng.

Mãi mới chui được vào bên trong, chưa kịp nghỉ ngơi ngồi xơi nước lấy lại sức thì --
"Pằng" một tiếng súng vang, nhân vật của Chu Khán Thanh đang hít khí trời bỗng nhiên ngã quỵ xuống nằm cứng đờ.

Chu Khán Thanh hít ngược hơi khí lạnh, ngạc nhiên nhìn lên trên cao, nơi đó có người đang chĩa súng vào y..

Bình Luận (0)
Comment