Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 96


Đúng lúc này Đặng Duệ Thu - người đang đứng trước Viên Hạo Nhiên đã chặn được viên đạn đầu tiên, giúp cho gã có thêm một phần mười giây để tránh viên đạn.

Là một tay sát thủ có nhiều năm kinh nghiệm, Viên Hạo Nhiên nhanh chóng giơ súng nhắm vào Tiết Lan.

Càng làm người ta ngạc nhiên chính là sau khi Tiết Lan hoàn thành phát súng liền thanh đã có thể nhanh chóng thay đổi họng súng chỉ thẳng vào mặt Viên Hạo Nhiên.

Hai khẩu súng giao nhau trong khu xưởng bỏ hoang, tia lửa bắn ra bốn phía.

Trong đợt giao tranh đầu tiên, Tiết Lan đã sử dụng chip hộ thuẫn.

Nếu một trong hai bên bắn súng không ổn định và bên còn lại có ý định tránh đạn của bên kia thì sẽ ảnh hưởng đến vị trí đặt súng.

Đồng thời do chuyển động và độ giật sẽ không tạo ra hiệu quả hehot.

Tuy nhiên nếu cả hai bên không lùi lại thì hai người phải so xem đạn bên nào nhanh hơn-- Tiết Lan một mình bước vào căn phòng là định chờ thời cơ này?
Đối với fans hoặc người coi trực tiếp mà nói Tiết Lan đã là tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng suy cho cùng cậu chỉ là người mới, chưa đánh trọn vẹn được mùa giải nào.

Tuy trong lúc thi đấu cậu luôn rất ưu tú nhưng đối thủ là đội trưởng Lôi Đình Viên Hạo Nhiên cùng tay đột kích xuất thân cùng trại huấn luyện Đặng Duệ Thu, nếu Tiết Lan thực sự có thể hehot cả hai người bọn họ thì danh tiếng của cậu sẽ tăng lên đáng kể trong giới thể thao điện tử.

Kể cả cậu có bị Viên Hạo Nhiên đánh chết thì pha tiễn Đặng Duệ Thu về với đất mẹ ban nãy cũng đã đủ dùng.

Cũng chẳng biết vì sao người xem livestream đều cảm thấy trong đầu mình vang lên suy nghĩ.

Còn có thể cứu vãn được.

Hai làn đạn trái hướng chỉ nghe vài tiếng Đoàng Đoàng, tia lửa bắn ra từ họng súng của Tiết Lan, ngược lại viên đạn từ nơi khác cũng bay thẳng về phía cậu.

Gương mặt Viên Hạo Nhiên ánh lên vẻ châm chọc, gã thương xót nhìn tay đột kích không biết sống chết đội địch.

Nhiều năm như vậy, Viên Hạo Nhiên vẫn luôn được mệnh danh là tay đột kích nhanh nhất [Tận thế], không ai dám cùng gã so thời gian nổ súng.


Tài năng như vậy là do thành quả luyện tập không ngừng nghỉ chứ không phải một thằng nhóc con may mắn có thể chiến thắng.

Muốn cùng gã đo tốc độ tay, không biết sống chết!
Viên đạn xuyên qua lớp bụi tung tóe trong khuôn viên nhà máy, khi mọi người đang nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng thì chợt nhận ra sau khi viên đạn bay đều ra khỏi thân súng, Tiết Lan bất ngờ bấm sử dụng kỹ năng thứ hai!
Chip Tốc biến!!!
Khán giả trong kênh livestream đều ồ lên!
Viên đạn Viên Hạo Nhiên bắn ra không trúng đích, đồng thời khi Tiết Lan hạ súng cậu đã sử dụng chip nên đường đạn cũng chệch khỏi vị trí--
Một viên đạn lạc trúng thẳng giữa trán Viên Hạo Nhiên!
Hệ thống: LGW-Exist đã hạ LT-Hran
Lời nhắc của hệ thống truyền qua đường mạng thông báo đến từng người đang xem trực tiếp.

Khán giả đồng loạt hô to, ăn mừng cho điều diệu kỳ này!!
Một tuyển thủ mới nổi không được xem trọng nhất LGW, một tuyển thủ mang trên người tiếng xấu như đi cửa sau hay nữ tuyển thủ vậy mà dưới tình huống bị hai tuyển thủ chuyên nghiệp khác bao vây nhưng không bị hành hạ mà thậm chí còn có thể hạ được cả hai người!
Lần này kênh chat không còn ai nói cậu may mắn hay toàn đánh chết người qua đường nữa...!
Sự nghi ngờ của mọi người sau trận đấu được đúc kết lại chỉ còn "666" ngập tràn màn hình.

Đáy mắt Tiết Lan nhìn qua khán giả bùng nổ trong kênh chat, cậu hoàn toàn không thèm nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất, ngoảnh mặt tiếp tục trận chiến.

Ôn Diễn lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn mọi thứ, một lần nữa hắn được chứng kiến nhóc con trưởng thành qua từng ngày, từ cậu thực tập sinh non nớt đến thiếu niên có thể gánh trên vai trọng trách nặng nề.

Tiết Lan hoàn toàn có thể đáp lại sự chờ mong của mọi người, trong sự khó khăn tạo ra kỳ tích.

Ôn Diễn tháo tai nghe xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Trận đấu này khiến Tiết Lan một đêm thành danh, rất nhiều người tán thưởng kỹ thuật cùng với khả năng ứng biến của cậu, video được các blogger biên tập lại đăng lên các diễn đàn game lớn nhỏ cùng với vài đoạn sử dụng chip bảo vệ khiến cho người xem vô cùng thích thú.

Đồng thời mọi người càng mong chờ hơn vào trận chiến ngày mai với Lôi Đình.

"Em làm tốt lắm." Ôn Diễn hiếm khi khen ngợi ai đó nói.


"Tốt thôi á, tuyệt vời mới đúng!!! Tiểu Lan thần nhà chúng ta về sau nhất định là...." Chu Khanh hưng phấn ôm lấy bả vai Tiết Lan sau đó nhìn quanh một vòng: "Cùng A Diễn là đột kích số 1!!!"
Ôn Diễn cười, không trả lời.

Hắn thúc giục bảo: "Mai thi đấu chắc chắn sẽ rất ác liệt, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi."
"Đi đi." Chu Khán Thanh sung sướng tắt máy tính, lôi Tiết Lan vừa cười vừa chạy về ký túc xá: "Mai em nhớ kỹ hôm nay đánh Viên Hạo Nhiên thế nào nhá! Bữa sáng mai anh bao, nhưng mà cái chip tốc biến em dùng đỉnh thật đấy, không chỉ tránh được đạn của gã mà còn có thể di chuyển được đường đạn luôn? Với lại thời gian các thứ canh cũng chuẩn đét đèn đẹt..."
"Không phải đâu, em may mắn thôi."
Hai người đang tung tăng về phòng bỗng dưng có một bóng người đi từ lành lang ra chắn trước.

"Lan Lan."
Nụ cười trên gương mắt Tiết Lan vừa cứng đờ vừa khẩn trương, cậu cố gắng làm ra vẻ không quan tâm thuận miệng nói: "Khuya rồi, anh đi ngủ sớm đi."
Đoàn Văn Tranh không trả lời, anh nhìn Chu Khán Thanh ý bảo y đi về trước.

Chu Khán Thanh cạn lời trợn mắt, y nhớ lại bầu không khí nặng nề hai hôm nay, cuối cùng vẫn xấu hổ ngậm miệng rung đùi đi về kí túc xá.

Tiết Lan rũ mắt: "Mai phải thi đấu, em đi ngủ trước đây."
Đoàn Văn Tranh giữ chặt tay cậu: "Em...!cuối cùng em cảm thấy nói một câu với anh cũng không được sao?"
Sắc mặt cậu tái nhợt vội vàng lắc đầu: "Mai thi đấu, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Dứt lời cậu cẩn thận rút tay ra khỏi người Đoàn Văn Tranh, nhanh chóng chạy về phòng không dám quay đầu lại.

Đoàn Văn Tranh im lặng đứng ngoài hành lang, rất lâu sau vẫn chưa tỉnh táo.

.....!
Tiết Lan về phòng tắm rửa thay quần áo xong thấy vẫn còn sớm thì mở điện thoại ra tiếp tục quan sát cách đánh của Lôi Đình.

Điện thoại vang lên vài lần, cậu làm bộ như chưa thấy không mở ra đọc.

Tiết Lan xem được một lúc cảm thấy hơi buồn ngủ, tính đắp chăn ngủ khỏe thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa nho nhỏ.

Tuy người gõ đã cố tình hạ âm thanh xuống thấp nhất có thể nhưng Tiết Lan vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng nôn nóng của họ.


Cậu khẩn trương, nín thở nhìn ván cửa đóng chặt, suy nghĩ xem mình có nên đi mở cửa hay không.

Nhưng sau đó, giọng nói của Chu Khán Thanh truyền vào--
"Lan Lan mở cửa đi! Đoàn Văn Tranh có chuyện rồi!!!"
Tiết Lan hoảng sợ bật dậy chạy nhanh ra ngoài: "Sao thế?"
Tóc Chu Khán Thanh còn chưa khô, y vội vàng la lên: "Em, em mau đi cùng anh!"
Dứt lời Tiết Lan bị lôi đến phòng Đoàn Văn Tranh.

Vừa đến cửa, cậu đã ngửi được mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng.

Tiết Lan bước vào trong thấy một đống chai lộ ngổn ngang cùng Đoàn Văn Tranh ngồi dưới đất không động đậy.

Cậu sợ váng cả đầu.

Trong lúc thi đấu cấm tuyển thủ uống rượu.

Ngày mai có trận đấu quan trọng, nếu để mọi người biết...!
Nghĩ vậy, sắc mặt Tiết Lan trắng bệch.

"Anh còn chưa kịp tắm xong cậu ta đã gọi điện thoại lè nhà lè nhè." Chu Khán Thanh đứng ngoài cửa buồn bực nói: "Chả hiểu chuyện gì luôn, mai thi đấu hôm nay còn giở trò!"
Tiết Lan vội vàng kéo cánh tay y, kêu y nhỏ tiếng lại.

Chu Khán Thanh nói thầm: "Em...em dọn cho cậu ta chút đi, anh còn chưa tắm xong, mai còn thi đấu nữa.

Anh đi trước ha."
Y nói xong muốn đi đã bị Tiết Lan giữ chặt.

"Em...." Cậu cắn răng nói: "Hay mình gọi đội trưởng đi."
"A Diễn?" Chu Khán Thanh sợ hãi cản: "A Diễn ghét nhất vụ này đấy, em mà để anh ấy biết kiểu gì cả 3 đứa xong đời hết."
"............." Tiết Lan không dám buông tay Chu Khán Thanh, y buồn bực bảo: "Thôi, em cố tí dọn cho cậu ta rồi ném cậu ta lên giường là được."
Thấy nhóc con lắc đầu như trống, Chu Khán Thanh nhìn đồng hồ vội vàng kéo tay áo ra ngoài: "Anh về tắm lại đã, không đi ngủ khéo mai anh ngủ quên luôn thật đấy, bye em."
Chu Khán Thanh bước nhanh ra khỏi phòng.

Trước khi đi, y có tâm quay lại nhắc nhở: "Em dọn nhanh lên rồi còn về đi ngủ."
Tiết Lan xấu hổ đứng tại chỗ, cuối cùng chỉ đành cứng đờ gật đầu.


Chu Khán Thanh đi rồi cậu mới chú ý đến Đoàn Văn Tranh ngồi ngủ bên giường.

Căn phòng đầy chai rượu nghiêng ngả cả đổ rạp trên tấm thảm trải sàn.

Mùi rượu nồng nặc khắp phòng.

Tiết Lan cẩn thận nhặt mấy chai rượu dưới đất lên tìm chỗ giấu đi, cậu cuộn thảm thành cục chất đống vào trong phòng tắm, sau đó mới lau mồ hôi rồi trở về phòng ngủ.

Đoàn Văn Tranh vẫn dựa vào giường không tỉnh.

Tiết Lan xắn tay áo đi đến bên Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng kéo anh lên, đang thở hổn hển lôi người về phía giường thì đột nhiên Đoàn Văn Tranh xoay người lại.

Điều kinh hoàng chính là cậu cũng bị anh kéo theo, nằm thẳng lên giường.

Cậu nặng nề ngã vào trong đống chăn bông mềm mại, hơi thở nồng nặc mùi rượu đan xen lẫn hương vị thuộc về Đoàn Văn Tranh bao lấy Tiết Lan.

Cậu hít sâu một hơi.

Người đè lên người cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, cả hai người đều không cử động.

Tiết Lan nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu dùng tay muốn đẩy Đoàn Văn Tranh.

Không biết có phải do quấy đến anh không, Đoàn Văn Tranh giật người, gương mặt đang chôn dưới bả vai cậu hơi ngẩng lên mang theo hơi thở nóng rực phả lên cần cổ Tiết Lan, nháy mắt khiến nơi đó tê rần.

Kẻ đầu têu có lẽ không hề hay biết, anh hơi ngẩng đầu dùng chóp mũi liên tục cọ đi cọ lại vào vành tai cậu.

Cả người Tiết Lan cứng đờ.

Cậu vội vàng vươn tay muốn đẩy cái người gần như bất tỉnh ra khỏi người mình, giọng nói mềm hẳn đi: "Đoàn, Đoàn Văn Tranh....".

Đoàn Văn Tranh giống như nghe được tiếng cậu, mờ mịt ngẩng đầu.

Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra đang muốn nói chuyện thì đột nhiên đôi môi mang theo mùi rượu không hề dừng lại, vội vàng chạm nhẹ lên môi Tiết Lan--.

Bình Luận (0)
Comment