Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 20



Editor: Lăng
Hiển nhiên là Mạc Hạm cũng nghĩ như vậy.

Chị nghiêm túc tự nghĩ một chút, nói: "Chị hiện tại còn chưa nghĩ thông, chờ chị......"
"Không được!" Quý Thiển Ngưng kịp thời cắt ngang lời chị.

Dao sắc chặt đay rối, như vậy mới có thể cắt sạch hoàn toàn.

Chờ cái gì mà chờ? Vừa nghe đã biết là cố ý kéo dài thời gian.

Mạc Hạm cũng không giận, liếc cô từ trên xuống dưới: "Chị mới là người bị hại, em không có tư cách nói không."
......!Có ai bị hại mà kiêu căng ngạo mạn như vậy không, không nhéo thì uy hiếp, còn không cho mặc quần áo???
Quý Thiển Ngưng rối loạn vô cùng, cực kỳ bực bội, buột miệng thốt ra: "Nếu không thì báo cảnh sát đi."
Lời này vừa nói xong, chính cô cũng sửng sốt, mà Mạc Hạm cũng sửng sốt theo.

Mạc Hạm sững sờ trong phút chốc nhưng rất nhanh sắc mặt đã khôi phục như cũ, hai tròng mắt hiện lên một tia sáng lạ, rất khó để nắm bắt.

"Nếu muốn báo cảnh sát, thì ít nhất cũng phải có chứng cứ."
Quý Thiển Ngưng còn chưa có tiêu hóa xong những lời này của chị có ý gì, thì người đã bị đẩy ngã.

Mạc Hạm một tay kéo chăn trên người cô xuống, một tay giơ điện thoại lên.

Quý Thiển Ngưng hết đá lại đấm, kinh hoảng thất thố, trong nháy mắt liền rõ âm mưu của chị.

Mạc Hạm muốn chụp ảnh, hoặc là quay video!
Ơ nhưng sao thấy sai sai, muốn tìm bằng chứng thì cũng nên tìm bằng chứng cô cưỡng bức chị chứ!
Đm, bây giờ ai mới là người nên gọi cảnh sát?
Quý Thiển Ngưng hoàn toàn rối loạn, cô chỉ có thể liều mạng bắt lấy chăn, bởi vì có điều cố kỵ nên lúc bị cưỡng hôn cô cũng không dám làm gì.

"Ưm......" Cô còn chưa đánh răng!
Mạc Hạm hôn cô thật sâu, còn cắn cô.

"Ding dong ——"
"Ưm!" Hình như Quý Thiển Ngưng nghe được tiếng chuông cửa, cũng mặc kệ Mạc Hạm có chịu buông hay không, hai tay liều mạng đẩy chị ra.


"Ding dong ding dong ——"
Lúc này tiếng chuông cửa càng thêm rõ ràng.

Mạc Hạm cũng nghe thấy, cơ thể chị hơi cứng lại.

Áp lực trên người giảm bớt, Quý Thiển Ngưng lập tức ôm chăn lăn qua một bên, nhân lúc người nào đó lơ là nhanh chóng giật lấy điện thoại.

Nhất định là đã chụp lại rồi, cô phải xóa gấp.

Ơ, có khóa à?
Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Hạm.

Mạc Hạm nhìn cô nở nụ cười vô cùng thâm thúy, cũng không vội vã giật điện thoại lại, đi vào phòng để đồ, khoác một cái áo ngoài rồi mới ra ngoài.

Làm cho Quý Thiển Ngưng buồn bực vô cùng.

Rốt cuộc có chụp hay không?
"Cùm cụp ——"
Âm thanh khóa cửa vang lên, Quý Thiển Ngưng vội quấn chăn chạy tới, phát hiện Mạc Hạm đã khóa cửa ở bên ngoài lại.

Đây là sợ cô chạy mất sao?
Đùa à, đồ còn không có mà mặc thì chạy kiểu gì?
Trước tiên tìm quần áo rồi tính tiếp.

Phòng để đồ rất nhẹ nhàng đã mở ra được, Quý Thiển Ngưng tùy tiện tìm một bộ đồ mặc vào, chân trần chạy ra phía cửa, lỗ tai dán trên cửa nín thở nghe ngóng.

"Ding dong ding dong ding dong ——"
Chuông cửa vang lên lần thứ ba, lần này kéo rất dài, có thể tưởng tượng được người bên ngoài đã gần hết kiên nhẫn.

Mạc Hạm nhìn vào mắt mèo, thấy ba bóng người ở bên ngoài, chị nhíu mày.

"Có khi nào vắng nhà không?"
Người nọ vừa dứt lời, cửa đã mở ra.

"Con bé chết tiệt này, gọi điện thoại không nghe, chúng ta bấm chuông cả buổi mới chịu mở cửa." Người phụ nữ trung niên lớn tuổi nhất trong ba người vừa cười vừa mắng.

"Mẹ." Mạc Hạm có chút bất đắc dĩ: "Mọi người tới đây làm gì?"
Quý bà xinh đẹp đó đúng là mẹ Mạc Hạm, Tiết Gia Lệ, bà chỉ vào người đứng bên tay phải, nói: "Là Hân Nhiên muốn tìm con đó."
Mạc Hạm bất động thanh sắc nhìn Triệu Hân Nhiên: "Chuyện gì?"
Giọng nói của chị lãnh đạm đến mức làm Triệu Hân Nhiên có chút tủi thân, mím môi nói: "Bọn em có thể vào nhà trước được không?"
Không đợi Mạc Hạm trả lời, Tiết Gia Lệ đã nói: "Đi vào đi vào, đứng ở bên ngoài để người ta thấy thì không tốt."
Cho dù Mạc Hạm rất không muốn, nhưng Tiết Gia Lệ đã nói vậy thì chị cũng đành nghe theo, nghiêng người cho bọn họ vào nhà, đóng cửa lại lần nữa.

Lúc mọi người cởi giày, Trác Nhiên tinh mắt phát hiện trong tủ giày có một đôi cao gót trông nhỏ hơn chân Mạc Hạm, nghi hoặc nói: "A Hạm, đôi giày này là của ai?"
Tiết Gia Lệ cười nói: "Ai da, chân ai mà nhỏ vậy?"
Đôi giày này cũng không còn mới, đế giày còn dính bùn.

trong lòng Triệu Hân Nhiên đột nhiên vang lên chuông báo động, không chắc chắn hỏi: "A Hạm, chị mang người khác về nhà sao?"
Những lời này nhắc nhở Tiết Gia Lệ, bà hỏi: "Con có khách à?"
Mạc Hạm không nói là có hay không, lấp lửng: "Phiền mọi người nhỏ giọng chút."
Động tác ba người gần như là giống nhau như đúc, đều nhìn quanh nhà một lượt, không thấy bóng người khả nghi, đoán là có thể người đó ở trong phòng.

Tiết Gia Lệ làm động tác im lặng, nói: "Chắc vị khách đó còn đang ngủ, chúng ta nhỏ giọng chút."
Triệu Hân Nhiên lại cảm thấy chuyện này thật quỷ dị.

Mạc Hạm ngại trong nhà quá nhiều người sẽ ồn ào nên một đòi hai phải ra ngoài ở một mình, Triệu Hân Nhiên mỗi lần muốn đến nhà chị đều phải đánh tiếng trước, hơn nữa mỗi lần đến Mạc Hạm cũng không cho cô ta ở lại quá lâu.

Một người lãnh đạm như vậy, lại rất coi trọng không gian riêng tư, sao lại tùy tiện đem một người phụ nữ xa lạ về ở qua đêm?
Nếu không phải là người lạ, thì là ai?
Nghĩ đến đây, Triệu Hân Nhiên không khỏi nghĩ đến việc lần trước chạm mặt cô gái bất lịch sự ở khách sạn kia, trong lòng thầm giật mình.

Chẳng lẽ là Quý......!Quý gì đó tới?
"Trong nhà không có gì có thể chiêu đãi mọi người, tùy tiện ngồi đi." Mạc Hạm che miệng ngáp một cái, "Có nói gì thì nói mau lên."
Câu cuối cùng kia là nhằm vào Triệu Hân Nhiên.

Triệu Hân Nhiên đành phải tạm gác lại những suy nghĩ lo âu đó, trên mặt nở nụ cười, nói: "A Hạm, cha em đang giữ một kịch bản rất tốt, ông ấy cảm thấy vai hoàng hậu rất hợp với chị, muốn hỏi chị có hứng thú hay không?"
"Không có hứng thú." Mạc Hạm không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

Triệu Hân Nhiên ngẩn ra một chút, nói: "Chị còn chưa đọc kịch bản mà."
"Tôi không có hứng thú với cung đấu."
"Dì nói rồi, con bé nó không có hứng thú mà." Tiết Gia Lệ nói.


Triệu Hân Nhiên chỉ cảm thấy sự nhiệt tình của mình như bị một chậu nước lạnh dập tắt ngay lập tức, sắc mặt có chút khó coi.

Tiết Gia Lệ vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, nói giỡn: "Nếu không phải cơ thể dì không khỏe, nhất định sẽ diễn vai này."
Trác Nhiên vội nói tiếp: "Ngài chính là nữ minh tinh được công nhận có khí chất hoàng hậu nhất."
Tiết Gia Lệ được Trác Nhiên tâng bốc thật sự vui vẻ, cười vài tiếng, đột nhiên nghĩ đến ở đây vẫn còn người khác, vội tay che miệng lại.

Mạc Hạm thấy mọi người cô một câu tôi một câu, ngáp một cái.

"Có phải bọn mẹ quấy rầy giấc ngủ của con không?" Tiết Gia Lệ thấy sắc mặt chị có chút mệt mỏi.

Mạc Hạm kiểu sao cũng được "Dạ" một tiếng.

"Buổi lễ hẳn 12 giờ đã kết thúc rồi, tối hôm qua mấy giờ con về?" Tiết Gia Lệ lại hỏi.

Mạc Hạm nghĩ nghĩ, nói: "Rất khuya, cho nên không ngủ đủ."
Tiết Gia Lệ săn sóc mà nói: "Vậy con ngủ tiếp đi, buổi tối về nhà ăn cơm rồichúng ta lại nói chuyện cụ thể."
Thấy Tiết Gia Lệ có ý muốn rời đi, Triệu Hân Nhiên vội bắt được cơ hội hỏi: "Lễ gì vậy?"
Mạc Hạm không để ý tới cô.

Tiết Gia Lệ giải thích nói: "Buổi biểu diễn của sinh viên tốt nghiệp Bắc Viện, bạn học của dì mời dì tham dự, nhưng sức khỏe dì vốn không tốt, bác sĩ kiến nghị dì không nên tới chỗ đông người, nên bảo A Hạm đi thay dì."
Sợi dây vốn đang căng chặt trong lòng Triệu Hân Nhiên nghe được hai chữ "Bắc Viện" liền vang "Ong" lên một tiếng, lại liên tưởng tới ả hồ ly tinh họ Quý nào đó.

Cô ta có quá nhiều nghi vấn, lại không dám hỏi trước mặt Tiết Gia Lệ.

Hơn nữa thái độ Mạc Hạm so với trời còn muốn lạnh hơn, cô ta thấy hơi sợ.

"Chúng ta đi thôi." Tiết Gia Lệ lên tiếng.

Triệu Hân Nhiên lưu luyến không rời theo Tiết Gia Lệ rời đi, lúc đi đến chỗ huyền quan đột nhiên nghe được một tiếng "Ui da", giống như là ai đụng vào chỗ nào đỏ, sao giống tiếng người vậy?
Thanh âm kia quá nhỏ, chỉ có Triệu Hân Nhiên đi cuối là nghe được, cô ta bèn men theo chỗ phát ra âm thanh xem thử, liền nhìn thấy căn phòng nào đó.

Căn phòng kia, hình như là phòng ngủ chính thì phải?
Sao trong phòng ngủ của Mạc Hạm lại có người? Chẳng lẽ là......!
Triệu Hân Nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, muốn tìm cho ra lẽ, nhưng mới bước nửa bước lại bị Mạc Hạm chặn lại.

Mạc Hạm nhìn cô ta một cách thờ ơ, chỉ là giọng điệu có chút lạnh lẽo: "Làm gì?"
Môi Triệu Hân Nhiên giật giật, nói không ra ý định của mình, ngượng ngùng mà nói: "A Hạm, em thấy chị gần đây có chút khang khác......!Có phải chị không hài lòng gì về em không?"
Mạc Hạm dù đang chặn đường vẫn ung dung ôm cánh tay, thái độ hơi hòa hoãn, không lạnh lùng nhưng cũng không thân thiện: "Em suy nghĩ nhiều rồi."
Triệu Hân Nhiên còn đang muốn nói thêm, đã bị Tiết Gia Lệ thúc giục nói: "Hân Nhiên, đi thôi con.

Buổi tối A Hạm sẽ về nhà ăn cơm, con tới nhà dì đi, đến lúc đó lại nói chuyện tiếp, để con bé nghỉ ngơi cái đã."
"Dạ được!" Triệu Hân Nhiên lập tức vui sướng lên, hướng Mạc Hạm nháy mắt, "Em chờ chị."
Mạc Hạm: "......"
Không biết qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc an tĩnh.

Quý Thiển Ngưng vừa rồi không cẩn thận đụng vào then cửa, khuỷu tay bị rách một chút, đau đến mức làm cô nhe răng trợn mắt.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Quý Thiển Ngưng dùng nhanh nhất tốc độ để điều chỉnh cảm xúc, nhìn Mạc Hạm đẩy cửa vào, ra vẻ trấn định: "Đi rồi à?"
Mạc Hạm phát hiện cô mang quần áo của mình, cũng không nói gì, không trả lời mà hỏi lại: "Em nghe lén?"
"......" Quý Thiển Ngưng chết cũng không thừa nhận, cứng cổ nói: "Tôi chỉ muốn tìm áo quần của tôi thôi, ai dè chị hèn hạ tới mức khóa cửa ngoài."
"Chị hèn hạ?" Mạc Hạm không những không giận mà còn cười, "Quần áo của em đang ở trong phòng tắm đó."
Quý Thiển Ngưng nhanh chân chạy vào phòng tắm.

Áo quần của cô đúng là ở bên trong phòng tắm, chẳng qua là bị ngâm trong bồn tắm hết.

Đã chưa giặt lại còn ướt, cô mang kiểu gì?
Quý Thiển Ngưng nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài: "Chị cố ý?"
Mạc Hạm lại cười: "Quần áo là do em tự ném vào."
Quý Thiển Ngưng không tin, trừng mắt với chị.

Mạc Hạm không sợ ánh mắt uy hiếp của cô, bước tới gần cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua là chính miệng em nói muốn thử chơi chị ở trong nước đó."
"......" Quý Thiển Ngưng nghe thấy chữ kia liền nổ tung trong đầu, tức giận đẩy chị ra, lại chạy vào phòng tắm.

Đem toàn bộ quần áo vớt ra khỏi bồn tắm, nhìn nước trong bồn đục ngầu, Quý Thiển Ngưng không dám tưởng tượng đêm các cô đã làm gì trong đó......!
Cô mặt đỏ tai hồng vắt hết nước trên áo quần, ôm quần áo ướt ra ngoài.

Mạc Hạm còn đứng ở trước cửa phòng tắm, liếc nhìn quần áo trong tay cô: "Chị giúp em, hay em tự làm?"

Quý Thiển Ngưng cộc cằn hỏi: "Máy giặt ở đâu?"
"Ban công."
Cô đem quần áo ướt bỏ vào máy giặt, thêm nước giặt, lại bật công tắc, chọn chế độ làm khô nhanh nhất.

Nghe tiếng nước chảy ào ào, cũng không làm tâm trạng nóng nảy của Quý Thiển Ngưng bình tĩnh lại.

Cô nghe thấy tiếng bước chân tới gần, theo bản năng quay đầu nhìn thử
Mạc Hạm đã cởi áo khoác ra, vẫn mang chiếc váy hai dây mỏng manh kia, lúc khom lưng thì cảnh đẹp trước ngực như ẩn như hiện.

Chị nhàn nhã đứng chỗ quầy bar ngay phòng khách khuấy cà phê, cảm giác được ánh mắt của Quý Thiển Ngưng, giương mắt nhìn qua: "Muốn không?"
"......!Không cần." Quý Thiển Ngưng cảm thấy giọng mình có chút hồi hộp, vội quay đầu đi.

Mạc Hạm tiếp tục động tác trên tay, nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô, nói: "So với việc đứng đó chờ đợi, không bằng em đi đánh răng súc miệng đi."
Cửa kính trên ban công đang phản chiếu ra hình ảnh một người đầu tóc rối bời lôi thôi vô cùng, Quý Thiển Ngưng nghĩ nghĩ, xoay người hỏi chị: "Có đồ dùng mới không?"
"Trong toilet chị có."
Hóa ra Mạc Hạm đã sớm chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân mới cho cô, Quý Thiển Ngưng mở chúng ra, vừa rửa mặt vừa cố gắng nhớ lại.

Nhưng cho dù cô vắt óc cỡ nào, thì sống chết cũng không nhớ chuyện xảy ra sau đó.

Phải tìm người nào đó hỏi mới được.

Sau khi rửa mặt xong, đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường có túi xách của cô.

Quý Thiển Ngưng vội đi qua đó, lấy điện thoại từ túi xách ra, ấn vài cái không phản ứng mới phát hiện là bị tắt máy.

Sau khi khởi động lại, vô số thông báo dồn dập tới, điện thoại kêu một lúc lâu mới dừng.

Quý Thiển Ngưng click mở WeChat, trước hết là xem tin nhắn của Khương Ấu Na
Na Na: "Cậu đâu rồi?"
Na Na: "Vì sao Mạc Hạm lại nói cậu muốn tới nhà chị ấy? Hai người các cậu có quan hệ gì"
Na Na: "Cái cô này nhất định giấu diếm tôi chuyện gì rồi đúng không."
Na Na: "Tỉnh chưa?"
Na Na: "Tiểu Quý Tử ngươi xong rồi, trở về nếu không cho trẫm một lời công đạo, trẫm liền ném hành lý của ngươi ra ngoài."
Tin nhắn cuối cùng được gửi đến nửa giờ trước.

Nhìn những tin nhắn liên tiếp này, Quý Thiển Ngưng đột nhiên không biết có nên nói hay không.

Còn có tin nhắn từ một người nữa.

Quý Thiển Ngưng mới vừa đọc xong, bỗng dưng nghe được một giọng nói: "Xong chưa?"
Mạc Hạm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ.

Quý Thiển Ngưng bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là điện thoại đã rớt xuống đất.

"Ra ăn sáng đi." Mạc Hạm nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Ăn sáng?
Quý Thiển Ngưng nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, 11 giờ 27......!Sớm ghê ha.

Cô chậm rì rì đi ra ngoài, ở phòng khách tìm được bóng hình xinh đẹp lả lướt kia —— ánh mặt trời chiếu vào tóc Mạc Hạm, hình thành một cái vòng sáng mỹ lệ.

Mạc Hạm ngồi xuống, ý bảo cô tới đây ngồi.

Quý Thiển Ngưng nhích từng bước một, vẫn còn cách khá xa xa nhưng đã nhìn thấy trên bàn có hai cái bát: Một bán mì thường, một bát mì trứng.

Bát mì ở trước mặt Mạc Hạm chính bát mì thường không dính chút dầu nào, chỉ có mấy cọng rau xanh.

Chị thấy Quý Thiển Ngưng không nghe lời, lại nói: "Lại đây ngồi đi.".


Bình Luận (0)
Comment